Chuyển ngữ: Mèo lang thang
Sau khi Bùi Anh về đến nhà, Tống Nam Xuyên vẫn cứ xoay vòng vòng trong đầu cô.
Cô xoa xoa trái tim vẫn còn đang loạn nhịp, gửi cho Nhậm San San một tin nhắn: “San San, cô còn nhớ lần trước tôi đăng hình bữa sáng lên WeChat không? Sau khi Tống Nam Xuyên nhìn thấy có gửi cho tôi một list thực đơn, còn đi mua tất cả những thứ trong thực đơn tặng cho tôi nữa.
Nhậm San San:... Vì lẽ đó mà cô nửa đêm không ngủ đặc biệt lôi tôi ra khoe khoang tình thân tình ái sao? [mỉm cười]
Bùi Anh: Không phải, chẳng qua tôi cảm thấy... Cô nói có phải anh ấy đang muốn theo đuổi tôi không? [thẹn thùng]
Nhậm San San: Tôi cảm thấy anh ta đang muốn làm cô đó. [mỉm cười]
Bùi Anh: “... “
Nhậm San San, đầu óc của cô dơ bẩn quá đấy!!!
Bùi Anh: Cô thử tiếp xúc với anh ấy mà xem, sẽ biết ngay anh ta có phải là chính nhân quân tử hay không [tạm biệt]. Hơn nữa, nốt ruồi lệ kia của anh ấy đúng là tràn đầy cảm giác cấm dục. [mỉm cười]
Nhậm San San:...
Nhậm San San: Không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ háo sắc có kiên nhẫn:)
Bùi Anh: “... “
Cô cầm điện thoại di động suy nghĩ một hồi, lại gửi một tin nhắn qua: “Đúng rồi, lúc trước không phải tôi có đăng một tấm ảnh khi đóng phim sao, hôm nay lúc đưa tôi về, anh ấy bảo tôi lần sau đừng đăng ảnh kiểu đó lên WeChat, cô bảo anh ấy có ý gì?
Nhậm San San: Tấm ảnh từ ngực trở xuống đều là chân kia sao? Anh ta nói nguyên văn như thế nào?
Bùi Anh: Bức ảnh của cô tôi đã thấy rồi, rất đẹp, nhưng mà hình kiểu này lần sau đừng đăng lên WeChat nữa. Ừm, đại khái là như vậy.
Nhậm San San: [mỉm cười] Tổng giám đốc Tống người ta muốn giữ lại để cho mình mình liếm chứ sao, nhìn cô bị người khác ngắm thì mất hứng, chà chà.
Bùi Anh:... Cô nhất định phải nói chuyện thấp kém như vậy hả?
Nhậm San San: Thế giới này vốn thấp kém như vậy đấy [mỉm cười]
Bùi Anh:... Nhưng mà cái đó là ảnh trong phim mà, cho dù không đăng lên WeChat, sau này cũng sẽ phát ở trên tivi thôi.
Nhậm San San: Cũng phải nha.
Nhậm San San: Xem ra vị tổng giám đốc Tống kia ghen rồi đó ~~~
Bùi Anh: “... “
Cô thoát khỏi WeChat, không muốn nói chuyện với Nhậm San San nữa.
Hai ngày sau đó, Bùi Anh lại quay về với cuộc sống ăn không ngồi rồi. Sáng sớm không cần phải dậy sớm chạy tới trường quay, nhưng cô cũng không hề ngủ một mạch qua buổi sáng luôn. Mỗi ngày cô dậy đúng tám giờ rưỡi, dựa theo thực đơn Tống Nam Xuyên gửi cho mình, dùng nguyên liệu nấu ăn Tống Nam Xuyên mua cho mình, làm một bữa sáng dinh dưỡng.
Bùi Anh lấy điện thoại chụp lại bữa sáng vừa mới chuẩn bị xong, rồi đăng lên WeChat.
Từ sau khi Tống Nam Xuyên đi nơi khác công tác, cô chưa từng thấy bất cứ tin tức nào của anh, ngay cả cái like trên WeChat cũng biến mất.
Cô ăn xong bữa sáng vẫn không chờ được cái like của Tống Nam Xuyên, đành cầm chậu xuống dưới cho mèo ăn.
Mèo hoang trong sân nhiều hơn trước một con, Bùi Anh ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn chúng nó ăn, khẽ thở dài một hơi: “Tiểu Hắc Tiểu Hoa, bọn mày nói xem hiện giờ Xuyên Xuyên đang làm gì? Có phải rất bận không?”
“Meo ~” Tiểu Hắc Tiểu Hoa đang dùng bữa ứng phó rất qua loa.
Bùi Anh lại khẽ thở dài, vốn là trước đó cô còn cảm thấy Tống Nam Xuyên đang muốn theo đuổi mình, nhưng mà anh vừa đi công tác cái đã vứt cô lên chín tầng mây, xem ra cô cũng không phải quá quan trọng nhỉ.
Bùi Anh bĩu môi, có hơi ghét bỏ chính mình lại thành như vậy.
Cô bây giờ như mấy nữ sinh nhỏ mới rơi vào lưới tình, chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà suy nghĩ lung tung thở ngắn than dài, thật quá có lỗi với cái tuổi 23 của mình rồi.
Vừa ngồi xổm ở bên góc tường, Bùi Anh vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị quấy rầy Nhậm San San: “Mập mờ thật khiến người ta tủi thân [khổ sở].”
Nhậm San San:...
Nhậm San San: Nếu cô rảnh rỗi như vậy thì đến giúp tôi thanh lọc kho hàng đi. [mỉm cười]
Bùi Anh suy nghĩ một chút, mấy ngày nay cô cũng không có công việc vì, cũng không phải lên lớp, đúng là không bằng đi giúp Nhậm San San thanh lọc kho hàng.
Gửi một dấu tay OK qua, Bùi Anh chờ mấy con mèo ăn xong bèn thu dọn chậu rỗng mang lên tầng. Thay một cái áo gió dài và quần jeans, Bùi Anh khoác túi đi ra ngoài.
Cửa hàng của Nhậm San San trừ bản thân cô ấy ra, còn có hai nhân viên một nam một nữ, vào lúc này đều đang ở trong kho hàng bận rộn khí thế ngất trời. Bùi Anh đi tới, nhìn quần áo chất đống đầy đất nói: “Đang làm cái gì vậy?”
Nhậm San San liếc nhìn cô: “Cô chẳng thèm để ý gì đến cái cửa hàng này của chúng ta ấy nhỉ? Mấy ngày nữa trên mạng có hoạt động bán hàng giảm giá loại hình lớn, cửa hàng của chúng ta cũng tham gia, tôi định nhân dịp hoạt động này tiêu thụ một lượng lớn sản phẩm mới, sản phẩm cũ cũng phải kiểm kê lại, để bán giảm giá.”
“Ồ...” Bùi Anh gật gật đầu, “Lượng lớn sản phẩm mới là lớn như thế nào?”
“Tầm hơn hai mươi bộ đó, cùng lúc đưa ra cả hai dòng sản phẩm phong cách khác nhau luôn.” Nhậm San San đứng thẳng lên, nhìn cô, “Quần áo kiểu mới được đưa tới từ mấy ngày trước, tôi thấy cô đang bận rộn nên cũng không báo với cô. Giờ cô cũng rảnh rỗi rồi, phải mau chụp ảnh. Tin tôi đi, cô sẽ cảm thấy cuộc sống vô cùng phong phú, tuyệt đối sẽ không lại có cảm giác tủi thân vì quá rảnh rỗi nữa.”
Bùi Anh: “...”
Cô bỏ túi xách xuống, giúp đỡ bọn họ kiểm kê hàng tồn kho. Buổi sáng vừa làm culi xong, buổi chiều đã bị Nhậm San San ngựa không ngừng vó kéo đi chụp ảnh.
Quần áo kiểu mới lần này Nhậm San San nghĩ tới hai cái chủ đề đặc biệt lãng mạn, một là “Hoa và thiếu nữ xinh đẹp”, còn lại là “Nhật ký Paris“.
Tên như ý nghĩa, hoa và thiếu nữ xinh đẹp là phong cách thùy mị trong sáng, Nhật ký Paris lại là phong cách đô thị thời thượng.
Nhậm San San đưa theo một xe người, lái xe đến một thắng cảnh du lịch. Cả con đường nơi này đều được xây dựng theo dạng quán trọ dân gian, một cửa một nóc, rất giống nhà ở kiểu Nhật. Phóng tầm mắt nhìn quanh, đường phố sạch sẽ, trời xanh mây trắng ánh nắng nhuộm vàng, thêm vào một con đường hoa đào nở rộ, có thể nói là ngoại cảnh lý tưởng của Nhậm San San.
Bùi Anh làm người mẫu bị lăn qua lộn lại đến thở không ra hơi, do ở ngoài không có nơi riêng biệt để cô thay quần áo, nên mỗi lần cô đều phải về xe để thay đồ, quay chụp liên tiếp mười mấy bộ quần áo, cô mệt đến không còn biết trời trăng gì nữa.
Vậy nhưng nhiếp ảnh gia bên kia vẫn cứ hô hô gọi gọi: “Nhích đầu sang bên trái một chút, đúng rồi, là vậy đó, mỉm cười.”
Bùi Anh bèn mỉm cười.
Cuối cùng cũng chụp xong bộ váy cuối cùng, rốt cuộc đại công cáo thành, Bùi Anh suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất luôn. Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy rất không ổn, cô phải nỗ lực tìm kiếm công việc mới, bằng không sớm muộn gì cũng bị Nhậm San San ngược đãi đến chết.
Nhậm San San đứng bên cạnh xem ảnh nhiếp ảnh gia vừa mới chụp, cảm thấy vô cùng hài lòng. Hiệu quả bộ hình rất gần với tưởng tượng của cô, tràn đầy hơi thở mùa xuân, khiến hô hấp của người ta cũng trở nên lãng mạn.
“Bùi Bùi, cô qua đây xem đi, ảnh đẹp lắm nhá.” Cô vẫy vẫy tay với Bùi Anh. Bùi Anh ngồi ì một chỗ, không buồn nhúc nhích tẹo nào: “Cô cầm qua đây đi.”
Nhậm San San trễ miệng, nhưng vẫn cầm máy ảnh tới. Bùi Anh nhìn vài lần, quả thực chụp rất đẹp, dù là màu sắc hay kết cấu, đều vô cùng ấn tượng.
Nhậm San San thở dài nói: “Chờ sau này cửa hàng của chúng ta mở lớn, định mức buôn bán một ngày được vài triệu, tôi sẽ kéo cô đi khắp thế giới, vừa du lịch vừa chụp ngoại cảnh!”
Bùi Anh nhớ tới định mức buôn bán của bọn họ bây giờ, trong lòng có phần tuyệt vọng: “Mấy triệu? Vậy phải đợi đến bao giờ đây?”
“Ừm... Ba, năm, bảy năm đi.”
Khóe mắt Bùi Anh giật giật: “Lúc ấy tôi cũng ba mươi tuổi rồi... Cô có thể làm cho tôi được đi khắp thế giới chơi trước năm ba mươi tuổi không vậy?”
Nhậm San San phản bác cô: “Không phải bây giờ cô còn chưa đủ hai ba tuổi sao, bảy năm sau mới hai mươi chín thôi!”
“Cũng đủ tuổi đến nơi rồi mà, khác nhau chỗ nào chứ...”
“Chí ít khi người khác hỏi tới, cô sẽ không nói cô ba mươi, mà là hai chín!”
Bùi Anh suy nghĩ một chút: “Không, tôi sẽ nói tôi mười sáu.”
Nhậm San San: “... “
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mọi người đều vất vả rồi, tối nay tôi mời cơm.” Nhậm San San cất máy ảnh đi, rất có phong độ cô chủ mà tuyên bố.
“Ăn ở gần đây luôn đi, tôi đi không nổi nữa.” Bùi Anh đưa ra đề nghi, nhà hàng khu thắng cảnh này nổi tiếng là rất đắt, thế nào cũng phải làm thịt Nhậm San San một trận mới xứng đáng với công sức lao động cả ngày nay của cô.
Nhậm San San nhìn cô thoáng qua, cũng không hề đáp lại mà bảo mọi người thu dọn đồ lên xe, đi thẳng tới một nhà hàng nổi danh nhất khu thắng cảnh.
Khi ngồi trước bàn tuốt xiên nướng, rốt cuộc Bùi Anh cũng lấy lại được chút sinh khí. Nhậm San San cầm vài xiên thịt trong tay, ngồi bên cạnh hỏi cô: “Sáng sớm nay cô sao đấy? Tổng giám đốc Tống nhà cô không để ý đến cô à?”
Bùi Anh nuốt thức ăn trong miệng xong mới nói: “Anh ấy đi công tác ở nơi khác.”
Nhậm San San trợn mắt nhìn: “Anh ta nói với cô? Còn báo cáo hành trình với cô à.”
Bùi Anh bị cô ấy nói tới đỏ bừng cả mặt: “Báo cáo cái gì chứ, anh ấy chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi.”
“Ồ ----” Nhậm San San dài giọng, vẻ mặt rất chi là sâu xa, “Anh ta đi nơi khác công tác nên không để ý đến cô thật sao?”
Bùi Anh bĩu môi, yên lặng ngồi ăn đồ ăn. Nhậm San San nhìn dáng vẻ kia của cô thì biết đoán đúng rồi, chậc chậc nói: “Anh ta không liên lạc với cô, cô có thể liên lạc với anh ta mà, dù sao cũng phải có một người chủ động hơn chứ.”
Bùi Anh nói: “Tôi cũng định liên lạc với anh ấy rồi, nhưng mà nhỡ đâu anh ấy bận thì sao? Sao tôi có thể tùy tiện quấy rối người ta chứ, bọn tôi cũng không phải bạn trai bạn gái gì...”
“Ồ?” Nhậm San San nhìn cô trêu ghẹo: “Cô đang oán giận mình không có danh phận đấy hả?” Cô nói xong, còn hát lên: “Mập mờ ~ thật khiến người ta cảm thấy tủi thân ~ “
Bùi Anh: “... “
“Người trẻ tuổi, không muốn chịu tủi thân thì cố gắng chủ động tóm lấy anh ta đi.” Nhậm San San vỗ vỗ vai cô, khuyên nhủ vô cùng thấm thía.
“Tôi đã quá chủ động rồi...” Bùi Anh nhỏ giọng lầm bầm một câu, cách liên lạc với Tống Nam Xuyên cũng là cô chủ động xin, bây giờ còn muốn cô chủ động liên lạc lúc anh đi công tác thì tâm tư Tư Mã Chiêu của cô thực sự là muốn giấu cũng không giấu nổi.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Bùi Anh vẫn không nhịn được lén lút lấy điện thoại ra. Mới vừa mở WeChat đã thấy có thông báo mới, cô kích vào liếc mắt nhìn thử, phốc một cái khẽ bật cười thành tiếng.
“Sao đấy?” Nhậm San San ngồi bên cạnh vừa tuốt xiên nướng vừa nhìn cô.
Bùi Anh nói: “Tống Nam Xuyên like bài đăng của tôi.”
Nhậm San San: “... “
Cô yên lặng nhìn Bùi Anh hồi lâu mới lắc lắc đầu nói: “Cô gái à, cô như vậy rất nguy hiểm đấy.”
Bùi Anh không thèm để ý tiếp tục bĩu môi, làm sao cô ấy hiểu được cảm giác an định của cô khi nhìn thấy cái like của Tống Nam Xuyên chứ.
Sau khi cơm nước xong, Nhậm San San đưa cô về nhà, còn không quên nhắc nhở nội dung công việc ngày mai với cô. Sau khi Bùi Anh về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi bò lên giường nằm. Chỉ chốc lát sau, cô lại lần mò điện thoại di động, dứt khoát kiên định mở WeChat của Tống Nam Xuyên ra, bắt đầu soạn tin nhắn: “Tổng giám đốc Tống, anh ở đó có bận không?”
Sau khi đánh xong mấy chữ này, cô lại cảm thấy như thế quá đột ngột, nhanh chóng xóa bỏ. Mím môi suy nghĩ một hồi, cô lại soạn lại một tin nhắn khác: “Tổng giám đốc Tống, công việc tiến triển tốt chứ?”
A a a, như vậy cũng không được! Sao có thể tra xét như thế được...
Liên tục soạn đi soạn lại nhiều lần, rốt cuộc khó khăn lắm Bùi Anh cũng gửi một tin nhắn đi.
“Tống giám đốc Tống, chào buổi tối. ^_^”
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...