Chuyển ngữ: Tử Nhi
Khi giai điệu du dương của Cô gái biển sâu vang lên trong đêm tối, Bùi Anh ngây ngẩn cả người.
Bản nhạc đàn bằng violin này cô đã nghe từ hơn một năm trước, nhưng đây lại là lần đầu tiên được nghe trực tiếp như thế này. Tống Nam Xuyên đứng bên bờ biển, sóng biển liên tục vỗ vào chân anh khiến cả không khí đều mơn man hơi biển.
Không có nơi nào thích hợp để diễn tấu Cô gái biển sâu hơn nơi này.
Bùi Anh hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, âm thanh du dương như thơ của cây đàn violin khiến người khác say mê.
Tống Nam Xuyên cũng tập trung diễn tấu, ánh trăng màu bạc rơi trên người anh như phủ thêm một lớp sáng long lanh. Trong nét phác họa của ánh trăng, mỗi một sợi mi anh rung động, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt trái, tất cả đều như được ống kính phim điện ảnh đặc tả, từ từ hiện lên trước mắt của Bùi Anh.
Bờ biển, đàn violin, còn có người đàn ông mình thích, cảnh tượng này đủ để Bùi Anh khắc ghi suốt cả đời.
Không biết vì sao, đột nhiên cô xúc động muốn khiêu vũ. Cô cởi đôi giày cao gót trên chân, đi đến bờ biển, nhón mũi chân rồi bắt đầu nhảy múa.
Vũ đạo cô múa chính là điệu dùng để thử vai Khiêu vũ giữa ánh nắng mặt trời lúc trước, cô luyện tập một tuần, cuối cùng lại không thể biểu diễn cho khán giả được xem.
Mặc dù âm nhạc không giống nhau nhưng kỹ thuật nhảy của cô kết hợp với tiếng đàn của Tống Nam Xuyên lại vô cùng phù hợp. Nước biển lành lạnh hôn lên mũi chân cô, dính ướt cả làn váy, tất cả cô không buồn để ý.
Giờ phút này, cô chỉ muốn khiêu vũ dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng.
Sau khi diễn tấu Cô gái biển sâu gần ba mươi phút, điệu múa của Bùi Anh và nốt nhạc cuối cùng của cây đàn violin cùng dừng lại. Hai người không ai nói câu nào, như thể còn chưa thoát ra được khung cảnh lúc vừa rồi. Một hồi sau, Tống Nam Xuyên mới cất cây đàn trên vai, nghiêng người nhìn về phía Bùi Anh, nở nụ cười: “Khúc nhạc Cô gái biển sâu này xin tặng cho quý cô Bùi Anh mà anh yêu thương nhất.”
Bùi Anh cười với anh, mở lời: “Điệu múa Khiêu vũ trong ánh nắng tuyệt vời xin gửi tặng cho quý ngài Tống Nam Xuyên mà em yêu thương nhất.”
Ý cười bên khóe môi Tống Nam Xuyên càng sâu hơn, một tay anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bùi Anh, thì thầm hỏi: “Nếu chúng ta đã yêu nhau như vậy thì có phải nên đi đăng kí kết hôn rồi không nhỉ?”
Bùi Anh thoáng sửng sốt, Tống Nam Xuyên thấy cô ngẩn ra thì bỗng hơi căng thẳng: “Lúc trước em đã nói thế mà, ai diễn tấu đàn violin bài Cô gái biển sâu tặng cho em thì em sẽ gả cho người đó, em không được đổi ý.”
Ánh mắt anh như ngôi sao tỏa sáng rực rỡ giữa trời đêm, trong đó còn ngập tràn hình ảnh cô ở đấy.
Khóe môi Bùi Anh cong lên, hỏi anh: “Sao anh biết chơi đàn violin? Không phải anh chỉ biết chơi dương cầm thôi mà?
Nhắc tới chuyện này, Tống Nam Xuyên có vẻ hơi oán giận: “Anh theo học Kiều Dĩ Thần.”
Bùi Anh kinh ngạc há hốc mồm, đây là lần thứ mấy trong đêm cô ngớ người rồi nhỉ?
Tống Nam Xuyên nói: “Anh cũng không hiểu nổi tại sao lúc trước em chịu nổi người như hắn nữa đây, trong quá trình dạy anh đàn violin, hắn đã vô số lần muốn cho công ty đĩa nhạc Quang Thần của bọn họ phá sản.”
“... Vậy cuối cùng làm sao anh nhịn được?” Công ty đĩa nhạc Quang Thần giờ vẫn còn khỏe mạnh đó.
“Anh suy nghĩ lại, chờ hắn dạy anh xong anh mới làm cho công ty họ phá sản.”
“...” Bùi Anh im lặng một giây, “Rồi sau đó?”
“Sau đó?” Tống Nam Xuyên nhìn cô, “Sau đó anh học xong rồi, vui quá nên tha cho họ một lần.”
Bùi Anh: “...”
“Anh theo học Kiều Dĩ Thần từ khi nào thế? Sao em không biết chút gì vậy?” Chơi đàn violin cần kỹ xảo diễn tấu rất điêu luyện, có phải dễ dàng mà học được ngay đâu, cho dù Tống Nam Xuyên chỉ học một bài này thì ít nhất cũng phải cần một tháng.
Vấn đề này của Bùi Anh khiến cho Tống Nam Xuyên nhớ lại chuyện khác mà bất mãn: “Em hỏi hay lắm, một tháng này em bận bịu như vậy còn chẳng nói được với anh câu nào, sao biết anh học violin được chứ?”
Bùi Anh: “...”
Sao cô lại tự đào hố cho mình nhảy thế này.
“Em xin lỗi mà.” Hai tay Bùi Anh vòng lấy thắt lưng anh, làm nũng, “Chờ quay phim xong là em sẽ có thể ở bên cạnh anh rồi.”
Tống Nam Xuyên cúi đầu nhìn cô, nói: “Nếu thấy có lỗi với anh thì em nên suy nghĩ về đề nghị của anh đấy nhỉ, đi lấy giấy chứng nhận với anh?”
“Ôi...” Bùi Anh vùi đầu vào ngực anh, mặt bắt đầu nóng lên.
Tống Nam Xuyên ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi đặt đàn violin sang một bên. Anh lấy một chiếc hộp nhỏ xinh xắn trong túi quần mình ra, Tống Nam Xuyên quỳ một chân xuống bờ cát, mở hộp ra: “Quý cô Bùi Anh, em có bằng lòng gả cho anh không?”
Lúc hộp nhỏ mở ra, viên kim cương trên nhẫn lấp lánh khiến Bùi Anh chói mắt. Chiếu đến mức khóe mắt của cô ươn ướt.
Tống Nam Xuyên vẫn còn quỳ trên cát, hoàn toàn không thương xót chút nào chiếc quần âu đắt tiền dính cát biển li ti.
Ánh trăng kéo dài bóng dáng của hai người, một quỳ một đứng. Khi chân Bùi Anh ngập trong nước lần nữa, cô mới gật gật đầu: “Em bằng lòng.”
Khóe miệng Tống Nam Xuyên lập tức tủm tỉm cười, anh đứng dậy vòng lấy thắt lưng Bùi Anh, ôm cô xoay quanh hai vòng.
“Ha ha ha ha đừng giỡn nữa, bỏ em xuống đi.” Mái tóc đen của Bùi Anh và làn váy tung bay, hai tay cô đặt trên vai Tống Nam Xuyên, thì thầm rất khẽ.
Tống Nam Xuyên để cô xuống nhưng hai tay vẫn không chịu buông ra, anh nhìn cô thật lâu, kìm lòng không được mà hôn lên làn môi đó.
Sóng biển vỗ vào bờ cát rì rầm to nhỏ, biển rộng ngút ngàn như tình yêu sâu đậm dịu dàng của Tống Nam Xuyên bao bọc cả Bùi Anh.
Cô không nhớ nổi tối hôm nay mình đã theo Tống Nam Xuyên về khách sạn thế nào, nhưng giữa lúc điên cuồng triền miên, cơ thể cô lại khắc ghi thật kĩ.
Nụ hôn nhiệt tình như lửa của anh, hơi thở và thì thầm nóng rực, cả làn da bỏng cháy như một chiếc bàn ủi để lại ký hiệu trên người cô, kết quả là...
Cô cảm thấy bây giờ mình không khác gì tàn phế.
Xương cốt toàn thân như bị ai đó mở ra rồi ráp lại, chỉ cần hơi cử động một chút thì khắp người đều đau nhức không sao chịu nổi. Cô xoay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, chỉ muốn đá tên cầm thú Tống Nam Xuyên xuống giường.
“Anh Anh...” Trong giấc ngủ, Tống Nam Xuyên gọi tên cô, lúc này rồi mà thân thể anh vẫn có thể tự động áp lên người Bùi Anh như thế.
Bùi Anh: “...”
Người này chắc chắn là sao Thái Tuế chuyển thế mà.
Đoán chừng đã giữa trưa rồi mà cô còn chưa được ăn sáng, thế là cô mặc kệ, chỉnh âm lượng của đồng hồ báo thức trên di động đến mức lớn nhất cho nó reo bên tai Tống Nam Xuyên.
Rất nhanh sau đó, Tống Nam Xuyên bị đánh thức, hay nên nói chính xác là bị làm cho tỉnh. Anh mơ màng một lúc mới phản ứng lại: “Em không có cách đánh thức nào dịu dàng hơn chút à?
“Không có.” Bùi Anh tắt đồng hồ báo thức nhìn anh, “Em muốn ăn cơm.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Anh cảm thấy đôi mắt đen láy cố chấp muốn ăn cơm của cô đã thay lời muốn nói.
Mặc đại một cái áo ngủ lên người, Tống Nam Xuyên gọi điện cho nhà hàng đặt cơm. Hai người rửa mặt xong xuôi thì cơm trưa cũng vừa lúc mang tới. Tống Nam Xuyên cầm hộp quà nhỏ ở đầu giường rồi nói với Bùi Anh: “Đưa tay em đây.”
Bùi Anh ngoan ngoãn đưa tay qua, Tống Nam Xuyên lấy nhẫn ra đeo lên ngón áp út của cô: “Được rồi, bây giờ em đã bị trói buộc rồi, chạy không thoát được đâu.”
Bùi Anh nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương, hơi lo lắng hỏi anh: “Nhưng mà ba anh không thích em mà.”
“Chỉ cần em đồng ý thì những người khác đều không thành vấn đề. Bên phía ba anh sẽ nói chuyện với ông.”
“Vâng...” Bùi Anh gật đầu, ánh mắt hơi tối lại, “Có điều còn ba mẹ em...”
Tống Nam Xuyên đáp: “Anh đã nghĩ tới chuyện này rồi, chờ sang năm mới anh và em sẽ cùng nhau về quê gặp họ. Nhân cơ hội này em lấy sổ hộ khẩu luôn, chúng ta đi đăng kí kết hôn.”
Mắt Bùi Anh chớp chớp: “Thì ra anh tính toán hết rồi?”
“Chuyện lớn cả đời đương nhiên là anh phải lên kế hoạch từ trước chứ. Cuối năm phim của em cũng sẽ quay xong, chúng ta có thể tập trung chuẩn bị cho đám cưới.” Tống Nam Xuyên nói tới đây thì cười cười hỏi cô: “Em muốn tổ chức đám cưới ở đâu?”
“Em á?” Bùi Anh suy nghĩ một lúc, “Em chưa từng nghĩ tới vấn đề này, không phải quan trọng nhất là được đứng ở bên cạnh anh sao?”
Tống Nam Xuyên bật cười, hôn lên môi cô một cái: “Vậy bây giờ em bắt đầu suy nghĩ thử xem, lâu đài cổ, giáo đường, bờ biển, bãi cỏ, chỉ cần em thích là được.”
“Lâu đài cổ nghe lãng mạn ghê cơ! Nhưng mà bờ biển cũng tuyệt lắm!”
“Vậy chúng ta tổ chức hai đám cưới là được.”
“Có được không?”
“Được, chồng em nhiều tiền, không sao cả.”
Bùi Anh dựa vào người anh cười mãi không ngừng được, Tống Nam Xuyên xoa xoa gáy của cô, cười nói: “Được rồi, không phải mới sáng sớm em đã nói muốn ăn cơm rồi à? Giờ không đói nữa sao?” Anh nghĩ ngợi, “Có phải người ta gọi đây là đang yêu uống nước cũng no không?”
“Uhm... Nhưng mà em vẫn thích ăn thịt hơn.”
“...”
Buổi chiều Tống Nam Xuyên dẫn Bùi Anh ngồi du thuyền rời bến, trên du thuyền xem một đĩa phim blu-ray, tới tối, họ cùng nhau ngắm mặt trời lặn nhìn sao lên, chơi đến đêm khuya mới quay về khách sạn.
Chớp mắt đã qua ba ngày nghỉ phép bên bờ biển, sáng sớm ngày thứ tư, hai người lên đường trở về.
Bốn ngày đi chơi Bùi Anh đều không sờ đến kịch bản, nghĩ tới tiếng thét giận dữ của đạo diễn Triệu thì cô vội vàng ôm kịch bản đọc luôn trên máy bay.
Điều này làm cho Tống Nam Xuyên rất không hài lòng, anh giật kịch bản trên tay Bùi Anh đi, nghiêm túc nhìn cô: “Em có nhớ lúc chúng ta gặp phải luồng khí bất thường đó không?”
Bùi Anh nghe anh nói lại bắt đầu căng thẳng: “Sao vậy, chẳng lẽ bay về cũng gặp phải nữa à?”
“Có phải đã thấy sợ rồi không? Em còn thấy kịch bản quan trọng nữa không thế?”
Bùi Anh: “...”
Tống Nam Xuyên nói tiếp: “Người ta vẫn bảo đời người ngắn lắm, phải tranh thủ làm nhứng việc mình thích.”
Bùi Anh cầm kịch bản về: “Nếu bây giờ em không xem kịch bản thì thể nào ngày mai đến trường quay đời người ngắn ngủi của em sẽ ngắn hơn nữa kìa.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Lúc về nhà đã là buổi chiều muộn, khi họ đi quản gia đã giao mèo cho Tiểu Trương nuôi giúp, không ngờ bây giờ Tiểu Trương lại mang theo đám mèo đến thẳng sân bay đón.
Bùi Anh ôm Tiểu Hắc vào lòng đùa giỡn, Tiểu Trương vô tình liếc mắt qua chiếc nhẫn cô đeo trên ngón áp út thì hơi bị chói mắt.
Viên kim cương lớn quá, nếu lúc giám đốc Tống chi tiền làm việc cũng hào phóng thế này thì tốt biết bao nhiêu.
Chở hai người về tới biệt thự, anh thông báo lịch trình ngày mai với Tống Nam Xuyên xong, Tiểu Trương nhanh chóng thành công lui về nhà. Buổi tối, hiếm khi được Bùi Anh nấu cơm, Tống Nam Xuyên uống hết canh cô nấu rồi cảm thán: “Có vợ thật là tốt.”
Bùi Anh bĩu môi nói: “Ít nịnh đi, đâu phải trước kia em chưa nấu cơm đâu?”
“Nhưng mà anh phát hiện ra em đeo nhẫn này nấu cơm càng ngon hơn.”
Bùi Anh: “...” Nhẫn này của anh còn ẩn giấu kỹ năng khác nữa à.
“Phải rồi, trang sức kiểu này không nên đeo trên tay.”
Thấy Bùi Anh đang định tháo nhẫn ra, Tống Nam Xuyên hốt hoảng kêu to: “Bùi Tú Quyên em làm gì vậy hả?”
Bùi Anh bị anh dọa sợ: “Nhẫn của anh lấp lánh như vậy, nếu bị cướp giật thì làm sao bây giờ? Hơn nữa em quay phim cũng không thể đeo mà, nếu rớt mất ở trường quay thì sao?” Cô nói xong thì quăng cho Tống Nam Xuyên một ánh mắt khinh bỉ, “Còn nữa, không cho phép gọi em Bùi Tú Quyên, Tống Cẩu Đản!”
Tống Nam Xuyên trợn mắt nhìn cô, thấy cô hỏi thì vô cùng nghiêm túc: “Trên giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta vẫn phải viết Bùi Anh là Bùi Tú Quyên mà?”
“...Chứng minh thư và sổ hộ khẩu của em đều đổi tên thành Bùi Anh cả rồi!”
“Ồ, tiếc thật.”
“Đúng vậy, thử nghĩ lúc đám cưới mà xem, trên thiệp mời viết Quý cô Bùi Tú Quyên và Quý ngài Tống Cẩu Đản, anh nói xem sẽ có ai đến dự không?”
“...Chắc là hai con chó đực cái ngu ngốc của nhà hàng xóm sẽ đến tham gia.”
“Phụt”, Thiếu chút nữa Bùi Anh phun hết canh trong miệng, “Ha ha ha ha ha, tự nhiên em lại thấy tên mình cũng không dở lắm đâu.”
“So với Bùi Tu Nhiên thì sao?”
Bùi Anh bĩu môi không nói. Tống Nam Xuyên nhìn nhẫn kết hôn anh đeo cho cô rồi lại hỏi: “Em xem, có phải em nên công khai chuyện của chúng ta lên weibo rồi rồi không?”
“Uhm...” Bùi Anh suy nghĩ, “Bây giờ em chưa định công khai.”
“Vì sao?” Tống Nam Xuyên nhíu mày mất hứng, “Anh mất mắt lắm à?”
“Không phải mà, giờ công khai thể nào họ cũng xăm xoi cái nhẫn.”
Tống Nam Xuyên suy nghĩ: “Đã vậy thì đợi đến lúc lấy được giấy chứng nhận, tung cả giấy cả nhẫn thì lực sát thương sẽ lớn hơn nhiều nữa.”
Anh từng xem được các cách thức ngược FA của mấy đôi vợ chồng trên weibo, nếu đọ về ngược FA, một giám đốc như anh mà thua bọn họ à? Ha ha.
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...