Chuyển ngữ: Fei Ying
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Bùi Anh đã tỉnh dậy vì tiếng reo của đồng hồ báo thức, cô nhanh chóng đứng dậy rửa mặt. Tống Nam Xuyên cau mày nhìn cô đi tới đi lui, trong đầu suy nghĩ có nên khiếu nại đoàn phim của họ nữa không đây.
Không kịp ăn sáng, Bùi Anh mang theo bánh mì lên xe của trợ lý. Trên xe, cô ngủ một lúc rồi tự trang điểm đơn giản cho bản thân, cũng vừa kịp lúc xe ô tô dừng bánh trước trường quay.
Mặc dù mới tảng sáng nhưng một số nhân viên làm việc đã bận bịu bên ngoài. Sau khi Bùi Anh hóa trang xong thì lấy kịch bản ra đọc lại. Hôm nay cô có rất nhiều cảnh đối mặt với Mạc Trăn, cô thực sự không muốn mình lại bị đạo diễn mắng chửi té tát như hôm qua vậy nữa.
Lời thoại trong kịch bản đã thuộc lòng hết rồi, chỉ sợ sau khi đối mặt với Mạc Trăn thì khí thế sẽ lại xẹp xuống thôi. Sau khi Mạc Trăn đến, cô mặt dày chủ động đi lên đề nghị được tập diễn với anh ta, Mạc Trăn không hề kiêu ngạo mà đồng ý tập chung.
Diễn tập cũng khá ổn thỏa, Mạc Trăn còn hướng dẫn thêm cho cô đôi chỗ, Bùi Anh lắng nghe lời của anh rồi lấy sổ tay ra ghi chép lại góp ý.
Mặc Trăn nhìn quyển sổ nhỏ trên tay cô thì hỏi: “Cô còn dùng cả cái này sao?”
“Vâng.” Bùi Anh xấu hổ cười nói: “Ghi lại để lúc nào cần còn mở ra xem, đúc kết được rất nhiều, có câu trí nhớ có tốt đến mấy cũng không sánh bằng một ngòi bút gãy mà.”
Mạc Trăn không thể không gật đầu đồng ý. Hai người tập thêm một lần thì bị đạo diễn gọi tới để bắt đầu làm việc.
Cảnh quay này thực hiện trong nhà, bối cảnh là tại công ty quản lý của Triệu Việt. Lúc này, Ngô Dạng bắt đầu cảm thấy hứng thú hoặc cũng có thể là nghi ngờ cô ta, anh dẫn theo đàn em đến tìm Triệu Việt.
Trong phòng nghỉ ngơi, Triệu Việt mặc váy đầm dài ngồi trên ghế salon, Ngô Dạng và Cố Tư Bác ngồi phía đối diện. Nhân vật Cố Tư Bác, chàng cảnh sát đàn em chính là vai diễn của Du Khải Trạch.
Dù ra vào một công ty cao cấp, Ngô Dạng vẫn giữ dáng vẻ chân đi dép lê xỏ ngón, mái tóc đen rũ rượi bơ phờ, nhưng ánh mắt dành cho Triệu Việt lại không hề mất đi tính cảnh giác.
“Ôi, không ngờ lại có một ngày tôi có cơ hội được gặp một ngôi sao lớn như vậy.” Ngô Dạng khẽ nhếch đôi môi mỏng mê người, Triệu Việt bỗng nhớ tới con mèo già lười biếng kiêu ngạo dưới lầu một. Anh ta hơi xích lại gần cô, vài sợi tóc mái dài đã lâu chưa cắt từ lông mi rơi xuống: “Cô Triệu ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên ti vi nữa đó.”
Khóe miệng Triệu Việt khẽ cong lên, như có ý cười: “Cảnh sát Cố tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Câu này cô hỏi Cố Tư Bác nhưng Ngô Dạng lại không để cho anh ta cơ hội trả lời, anh tự nhiên đáp lại: “Tôi đã biết cô Triệu là một người vô cùng chuyên nghiệp, lần trước để đóng vai một nữ công nhân xưởng may mà cô đã đến làm tại công xưởng trong nửa tháng.” Nói tới đây, anh nhẹ nhàng hất hất tóc trên trán, ánh mắt không ngần ngại rơi xuống người Triệu Việt, “Lần này đóng vai kẻ sát nhân trong “Đuổi gió”, chắc không phải cô cũng đi giết người thật chứ?”
Triệu Việt hơi cúi mắt, cô cảm thấy vấn đề mà anh hỏi hết sức buồn cười: “Anh nghĩ có thể không?”
Ngô Dạng cười nói: “Suy nghĩ này đúng là điên thật đấy.”
Bên ngoài, quản lý của Triệu Việt gõ cửa, cô nhìn về phía đó đứng dậy cáo từ: “Xin lỗi, bây giờ tôi còn có việc phải làm.”
Cô giẫm chân trên đôi giày cao gót đi ra ngoài, đạo diễn ở bên cạnh hô “cắt” một tiếng: “Hôm nay Bùi Anh diễn tốt hơn hôm qua rất nhiều, đối mặt với Mạc thiên vương cũng không bị mất bình tĩnh, nhưng Du Khải Trạch lại giống như một khúc gỗ ngồi ở trong đó vậy, cậu nghĩ cậu là vật cát tường chắc?”
Du Khải Trạch: “...”
“Đoạn này tôi không có lời thoại.” Cậu ta tự biện bạch cho mình. Đạo diễn giễu cợt: “Không có lời thoại chẳng lẽ cậu không biết dùng biểu cảm để nói chuyện được à? Cái này còn phải để tôi dạy cậu nữa sao? Bây giờ cậu ngồi giữa hai người họ như hai con thiên nga bỗng nhiên lại bị một con vịt xấu xí chen ngang vậy đấy!”
Du Khải Trạch: “...”
Đạo diễn Triệu à, ông vừa mới tham gia lớp học bổ túc khả năng mắng chửi người khác của Kiều Dĩ Thần đó sao? Trình độ mắng chửi càng ngày càng cao rồi đấy.
“Làm lại!”
Bùi Anh: “...”
Cứ tưởng chỉ cần mình diễn tốt là có thể hoàn thành cảnh quay, đúng là cô vẫn quá ngây thơ rồi.
Hôm nay lại tiếp tục kéo dài thời gian đến đêm khuya, Du Khải Trạch bị đạo diễn kêu ca, tê liệt ngồi trên ghế nghỉ ngơi: “May mà ngày kia được nghỉ rồi, đạo diễn Triệu thật là biết hành hạ người khác.”
Đang thu dọn dụng cụ, đạo diễn nghe được lời anh nói thì cười bảo: “Tôi còn biết hành hạ người khác hơn cậu tưởng nữa cơ. Lịch nghỉ ngày kia hủy bỏ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, toàn bộ hoạt động của đoàn phim đều dừng lại. Đạo diễn Triệu ho khan hai tiếng, nhân cơ hội này ông cũng tuyên bố luôn: “Ngày kia phải sang nơi khác quay, vừa đúng lúc lịch trường quay đến lượt chúng ta, không thể nghỉ lúc này được, mọi người chịu khó nhé.”
“Chúng ta đã quay liên tục nửa tháng, có định để cho người khác sống nữa không đây!”
Đạo diễn Triệu nhìn về phía Du Khải Trạch đang ra sức kêu ca: “Nếu cậu diễn tốt hơn thì có lẽ chúng ta đã sớm có ngày nghỉ rồi.”
Du Khải Trạch: “...”
Bùi Anh nghe thấy chuyện kỳ nghỉ bị hủy thì cũng hơi sững sờ, cô đã hẹn đi thành phố C với Tống Nam Xuyên rồi mà.
“Tôi về trước nhé, mọi người vất vả rồi.” Mạc Trăn đeo kính râm, đi về phía chiếc xe Bentley của mình. Lúc đi qua ngang qua đạo diễn, ông ân cần hỏi anh một câu: “Mạc thiên vương không phản đối gì chứ?”
“Tôi không có ý kiến gì.” Mạc Trăn trả lời, anh không quay đầu lại mà mở cửa bước lên xe.
Đạo diễn lập tức nói to với cả đoàn phim: “Mọi người thấy không, phải học tập Mạc thiên vương nhiều vào, nhìn xem, người ta vô cùng chuyên nghiệp đấy!”
Ai cũng tức giận mà chẳng dám nói gì, chỉ yên lặng làm công việc của mình. Du Khải Trạch oán thán vài câu rồi mới rời khỏi phim trường, Bùi Anh đi cùng trợ lý ngồi vào xe bảo mẫu.
Trên đường về cô tranh thủ ngủ một giấc, cuối cùng nhờ trợ lý đánh thức cô dậy: “Cô Bùi, đến nơi rồi.”
Bùi Anh mở mắt, gật đầu một cái nói: “Hả, được.”
Khi cô bước vào nhà, quả nhiên Tống Nam Xuyên vẫn còn chưa ngủ, anh mặc quần áo ngủ tựa vào đầu giường, nhìn cô đi tới: “Sao hôm nay em còn trễ hơn hôm qua nửa tiếng thế, lại xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“À... Quay phim không thuận lợi nên kéo dài hơi muộn.”
Chân mày Tống Nam Xuyên khẽ động đậy: “Sao nữa, đạo diễn Triệu lại mắng em à?”
“Không phải, hôm nay là Du Khải Trạch.”
Tống Nam Xuyên trầm mặc một lát, anh chân thành đề nghị: “Kiểu diễn viên làm ảnh hưởng đến tiến độ đoàn phim như vậy thì nên thẳng tay đổi người là tốt nhất.”
“.... Em đi tắm trước đã.” Vẫn như thường lệ, Bùi Anh tắm mất năm phút rồi đi ra nằm thẳng cẳng như xác chết trên giường.
Tống Nam Xuyên nhìn bộ dáng này của cô thì cũng biết hôm nay đừng mong ngóng chuyện gì. Bây giờ anh có hơi phiền lòng, phim điện ảnh quay phải mất hai ba tháng, chẳng lẽ cô định để anh không làm gì trong ba tháng đó sao?
... Quả thực không dám nghĩ nữa.
Đang định bàn bạc với Bùi Anh về vấn đề này một chút thì giọng ngái ngủ của cô vang lên ngay bên cạnh: “À, đạo diễn nói ngày kia không được nghỉ nữa, bọn em phải đi vùng khác quay phim.”
Tống Nam Xuyên sửng sốt một lát rồi nhíu chặt chân máy: “Tại sao? Đã không được nghỉ rồi mà còn phải đi nơi khác nữa sao?”
Bùi Anh ngước mắt nhìn anh: “Vâng, ở điểm quay lần này lịch diễn chật kín ấy, phải đặt trước rất lâu, mãi mới đến lượt đoàn phim nên không thể lãng phí thời gian nghỉ ngơi được.”
Tống Nam Xuyên cau mày: “Vậy đến lúc nào mới ra mắt cha mẹ anh?”
“Đành phải để đến ngày nghỉ sau vậy, em xin lỗi, Xuyên Xuyên.” Bùi Anh làm bộ tội nghiệp xin lỗi anh, nói xong cô lại hơi lo lắng, “Anh đã nói với bố mẹ là chúng ta sẽ tới vào ngày kia chưa thế?”
“Vẫn chưa nói.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Tốt chỗ nào?” Tống Nam Xuyên buồn bực “Không có ngày nghỉ, lại còn đi nơi khác?” Nói cách khác, đến quyền lợi được ngủ cùng cô mỗi tối của anh cũng bị tước mất rồi!
Bùi Anh ôm eo anh, nhích đầu lại gần: “Xuyên Xuyên, đừng giận nhé, em cũng muốn nghỉ ngơi mà, mọi người cũng thế, nhưng có còn cách nào nữa đâu anh. Chờ phần quay ngoại cảnh này hoàn thành thì nhất định em sẽ được nghỉ mà.”
Mặc dù Tống Nam Xuyên không vui vẻ gì nhưng cũng biết làm sao, anh hờn dỗi nói: “Lần trước em quay phim cũng đâu bận rộn như thế này.”
“Bộ phim lần này không giống vậy, đạo diễn yêu cầu rất cao.”
Tống Nam Xuyên cau mày hỏi: “Phải đi bao lâu?”
“Chừng một tuần.”
“Lâu thế?”
“Đâu có lâu...” Bùi Anh vừa nói xong mấy chữ này thì phát hiện Tống Nam Xuyên đang lườm cô cháy mắt, cô vội vàng đổi ngay, “Nếu mà thuận lợi có khi hai ba ngày là được về rồi!”
Tống Nam Xuyên mỉa mai hừ một tiếng: “Có Du Khải Trạch thì sao mà thuận lợi được.”
Bùi Anh: “...”
Cô lại dỗ dành Tống Nam Xuyên một lúc, còn chưa dỗ cho anh vui được mà bản thân mình đã ngủ gật mất luôn. Tống Nam Xuyên nhìn cô vừa nói đã ngủ, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Đỡ cô nằm xuống, đắp kín chăn lên, sau đó anh hôn cô một cái rồi mới nằm xuống bên cạnh.
Bây giờ ngày nào Bùi Anh cũng đi sớm về muộn, nếu không phải buổi tối anh nhất quyết chờ đến khi cô về mới ngủ thì hai người chắc chẳng thấy mặt nhau.
.... Tất cả đều là lỗi của đạo diễn Triệu! Ngay cả nhà tư bản có tiền như anh cũng chẳng bóc lột nhân viên đến vậy đâu!
Anh quyết định sau này sẽ không đầu tư cho phim của đạo diễn Triệu nữa.
Ngày hôm sau Bùi Anh vẫn đến trường quay từ sáng sớm, đạo diễn Triệu cân nhắc việc ngày mai phải di chuyển sang vùng khác quay phim nên hôm nay đặc cách cho mọi người nghỉ sớm để về nhà chuẩn bị.
Bùi Anh gọi điện thoại cho Tống Nam Xuyên, hai người ăn tối ở bên ngoài. Sau khi về nhà, Bùi Anh bắt đầu thu xếp đồ đạc, Tống Nam Xuyên ngồi một bên im lặng nhìn cô.
“Phải rồi, phải mang theo mặt nạ.” Bùi Anh bỏ mặt nạ vào túi, quay đầu thì bị khuôn mặt u ám của Tống Nam Xuyên làm cho sợ hết hồn: “Xuyên Xuyên, anh sao thế?”
“Anh không vui, em không nhìn thấy à?”
Bùi Anh bỏ mấy thứ đang cầm trong tay rồi đi tới ôm cổ anh, nhón chân khẽ hôn lên môi anh một cái: “Bây giờ đã vui hơn chưa?”
Chân mày Tống Nam Xuyên khẽ nhếch: “Nhiêu đó mà mong anh vui hả? Ít nhất cũng phải như thế này...” Một tay anh không ngại ngần mò vào làn váy, cúi đầu gặm cắn xương quai xanh của Bùi Anh.
Bùi Anh ngẩng đầu rên rỉ, dần dần cô không đứng vững nổi: “Xuyên Xuyên...”
Theo bản năng cô kêu tên anh như cầu cứu, Tống Nam Xuyên ôm cô đặt lên giường rồi nằm đè lên trên: “Bé yêu, gọi ông xã cho anh nghe đi.”
“ơ...” Bùi Anh xấu hổ không nói nên lời, bàn tay tác quái của Tống Nam Xuyên lại mạnh mẽ hẳn lên, khiến cô phải cầu xin tha thứ, “Ông xã, nhẹ chút đi.”
Tiếng “ông xã” này làm cho cả người Tống Nam Xuyên thoải mái hẳn ra, anh cúi xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn Bùi Anh: “Ngọt tai lắm, gọi thêm mấy tiếng đi.”
“Ông xã...”
Ánh mắt Tống Nam Xuyên trầm xuống, anh hôn cô mãnh liệt, ngăn chặn toàn bộ tiếng than thở của người kia.
Vì khoảng thời gian này Bùi Anh quá mệt mỏi nên mới chỉ làm một lần cô đã mê man mất, giữa lúc cô còn đang nửa tỉnh nửa mê, Tống Nam Xuyên lại yêu cô lần nữa rồi mới ôm cô vào phòng tắm tắm uyên ương.
Lúc ra ngoài, Bùi Anh vẫn chưa tỉnh lại nổi, nhớ đến chuyện mấy ngày gần đây cô chỉ ngủ được bốn tiếng mỗi ngày, anh cũng không nỡ làm phiền cô thêm nữa, đành ôm cô đi ngủ.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Bùi Anh bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức như lịch hẹn. Tống Nam Xuyên ôm chặt cô vào lòng không cách nào thoát ra.
“Xuyên Xuyên...”
Thì thầm gọi anh, Tống Nam Xuyên không chịu mở mắt ra nhưng lại thấp giọng đáp lời: “Tối hôm qua còn luôn mồm gọi anh là “ông xã”, bây giờ anh hầu hạ em thoải mái rồi, em lại trở mặt không chịu nhận anh sao.”
Bùi Anh: “...”
Anh bớt kiểu đã chiếm được lợi còn khoe mẽ thế đi!
Nhưng đúng là khoảng thời gian này cô đã bận quá rồi, không ở bên anh được, tự biết bản thân mình đuối lý, Bùi Anh không thể không nghe lời anh: “Ông xã, em phải đến trường quay mà.”
Tống Nam Xuyên lao tới hôn cô một lúc rồi mới mở lòng từ bi thả cô ra.
Lấy được tự do, Bùi Anh thở sâu một hơi trước, sau đó nhanh chóng bò dậy đi rửa mặt. Đồ đạc đã chuẩn bị xong từ tối qua, cô xách túi hành lý của mình, đứng trước cửa rồi nói với Tống Nam Xuyên: “Vậy em đi nhé?”
“Ừ.” Tống Nam Xuyên phụng phịu đáp lời.
Bùi Anh chớp mắt, cô bước tới hôn anh: “Tạm biệt ông xã, em sẽ trở về sớm thôi.”
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...