Chuyển ngữ: Alex Quiao
Trong đồn công an, người đang ngồi trước bàn trực ban lại là vị cảnh sát lần trước. Trước hết anh ta để cho người đàn ông áo đen bị đánh đến máu me đi rửa mặt, rồi đưa cho hắn mấy miếng dán vết thương.
“Người theo dõi cô tên Nhậm Cường, trước đây đã từng thụ án vì tội dâm ô”, người cảnh sát nói với Bùi Anh, “Theo lời khai của hắn, ngay từ đầu lúc vô tình nhìn thấy cô, hắn cũng chưa biết cô là ngôi sao nổi tiếng, chẳng qua hắn thấy cô xinh đẹp nên mới nảy ra ý đồ xấu. Sau lần trước khi cô báo cảnh sát, hắn cũng hơi sợ hãi nên giảm bớt một chút, nhưng sau đó đọc tin trên Weibo thấy tin cô đã dọn về chỗ cũ, hắn lại không nhịn được.”
Anh chàng paparazi ngồi một bên vỗ bàn đứng dậy: “Cái loại thế này không bao giờ biết hối cải đâu, phải xử lý thật nặng mới được! Phán hình*!”
*Dựa vào phát luật, ngành tư pháp sẽ xử tội phạm phải lĩnh hình phạt hình sự.
Cảnh sát lườm anh ta một cái: “Nên xử thế nào thì phải căn cứ theo luật pháp quy định, sao tên trẻ trâu nhà anh lại ra tay độc ác thế hả, đập đầu hắn thành cái lỗ lớn thế này“.
Anh chàng paparazi nghe vậy vội vàng biện bạch: “Đồng chí cảnh sát, anh cần xem xét tình hình khi ấy nhé! Trời tối như thế, cô Bùi đây vừa kêu vừa giãy giụa, hắn túm chặt cô ấy sống chết không buông tay! Tình huống khẩn cấp như vậy, sao tôi suy nghĩ được nhiều như vậy chứ, sẵn có máy ảnh thì đập xuống thôi!”
Anh cảnh sát phất tay ý bảo anh chàng kia ngồi xuống: “Anh đừng có vội, tôi cũng chưa nói muốn truy cứu trách nhiệm của anh đúng không? Ý tôi là tiếc cái máy ảnh đắt tiền.”
Anh chàng paparazi: “...”
Anh ta cũng đau lòng lắm chứ qwq.
Cảnh sát nhìn mặt anh thấy có vẻ ủ mày chau mặt, anh cười một tiếng: “Cũng không ngờ quan hệ giữa ngôi sao và paparazi lại tốt thế này cơ“.
Anh chàng paparazi lập tức nghiêm mặt nói: “Đồng chí cảnh sát, anh nói vậy là không đúng nhé. Mặc dù nghề của tôi là săn ảnh thật, nhưng tôi đây cũng là một người đàn ông chính trực! Trời tối đen thấy một thằng đàn ông bạo lực với phụ nữ lại không buồn can thiệp chắc!”
Cảnh sát cười nói: “Nên chứ, cảm ơn anh đã làm việc tốt. Nếu mỗi người đàn ông đều giống như anh thì có thể bớt đi nhiều chuyện bi kịch rồi.”
Anh chàng paparazi kiêu ngạo hất cằm: “Dĩ nhiên, trong máy ảnh của tôi còn có rất nhiều ảnh đấy!” Vừa nói vừa lấy thẻ nhở ra, dù máy ảnh đã hỏng mất một nửa nhưng chắc thẻ nhớ không bị làm sao.
Cảnh sát nói: “Anh để thẻ nhớ lại đây chúng tôi giữ lại làm chứng cớ.” Nói xong, anh ta quay lại phía Bùi Anh: “Chắc cô Bùi bị dọa sợ rồi nhỉ, không bị thương gì chứ?”
Bùi Anh lắc đầu: “Không sao, mới vừa rồi đúng là tôi sợ lắm, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.”
“Tốt lắm, chúng tôi đã ghi chép xong, mọi người ký tên đi rồi về nghỉ sớm đi.”
Bùi Anh và chàng paparazi ký tên xong rồi cùng rời khỏi đồn công an. Máy ảnh của anh ta bị giữ lại làm vật chứng, Bùi Anh thấy hơi áy náy nên nói với anh chàng: “Hôm nay cảm ơn anh quá, tôi sẽ mua một cái máy ảnh mới đền cho anh.”
“Không cần đâu, máy ảnh của bọn tôi có thể xin lãnh đạo trả tiền mà!” Anh ta lắc đầu lia lịa, “Ngược lại ấy, sau này cô nên cẩn thận hơn một chút, không biết hắn ta sẽ bị bắt giam bao lâu đâu, nhỡ mấy ngày đã được thả thì sao?”
Bùi Anh đáp: “Không sao, tôi sẽ chuyển nhà đi ngay.”
“Chuyển nhà sao?”Anh chàng chớp mắt lia lịa hai cái: “Cô và giám đốc Tống làm lành rồi à?” Tình cờ lại lấy được một tin nóng hổi, quả nhiên người tốt sẽ gặp sự tốt lành, ha ha!
“Là tôi lại nhờ người đại diện tìm nhà ở một khu vực khác, chỗ này không an toàn.”
“Ồ...”Tin tức lớn xịt ngóm như thế, anh chàng rất không vui.
“Vậy nhé, tôi về trước đây, một lần nữa thật sự rất cảm ơn anh.” Bùi Anh cười vẫy tay với anh ta, anh chàng nhìn theo bóng lưng cô rời đi xa dần, từ từ biến thành một hình bóng màu hồng.
Bùi Anh đẹp thật, nụ cười quá quyến rũ, còn cả một đôi chân siêu dài...
Haizzz, quả là mùa xuân mà.
Dù anh chàng săn tin đã bị giữ máy ảnh, nhưng đến ngày thứ hai, không ngờ anh ta giật một tít lớn trên báo mạng. Bùi Anh vừa ngủ dậy đã nhìn thấy tin tức nóng hổi mới đăng hôm nay - Bùi Anh dũng cảm hạ gục tên cuồng rình theo dõi!
Bùi Anh “...”
Cô bấm một cái mở ra xem, bài báo mô tả đơn giản tình huống tối hôm qua, mỗi tội trong đó cô được mô tả như thể nữ siêu nhân, cuối bài còn nhắc tới chi tiết cô xông lên cứu vị nhà báo - Bùi Anh cảm thấy đây là anh ta đang viết cho chính anh ta ấy.
“Dưới sự giúp đỡ chính nghĩa của kí giả, Bùi Anh đã áp giải gã áo đen tới đồn công an chờ xử lý! Một lần nữa xin kêu gọi sẽ ngày càng có nhiều người như đồng nghiệp tôi hơn nữa, sẵn sàng đứng ra trong những thời khắc đó!”
Cuối bài có hai tấm ảnh minh họa, nhìn qua hình như là được chụp bằng điện thoại di động, hình ảnh không rõ ràng. Bùi Anh nhớ lại, anh chàng paparazi đúng là có chụp được thật.
Weibo của cô đã có mấy nghìn lượt cảm thán và bình luận đều liên quan đến chuyện này, các fan hỏi thăm cô có bị thương không, cũng có người muốn xin ý kiến cô nếu trong tình huống như vậy thì phụ nữ phải làm sao để tự cứu lấy mình. Bùi Anh không đủ sức trả lời từng câu, cô đành đánh một đoạn trả lời rất dài lên weibo.
Bùi Anh: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, quả thật là tối hôm qua tôi bị một gã đàn ông lạ tấn công, hiện giờ đã bị đưa lên đồn công an xử lý. Tôi không bị thương nhưng cũng hoảng sợ lắm, bây giờ thì không sao nữa rồi ^_^, một lần nữa, xin cảm ơn mọi người đã quan tâm. Tôi thấy rất nhiều bạn gái muốn biết cách tự cứu mình nếu như bị rơi vào hoàn cảnh tương tự, thật ra thì tôi cũng không phải người chuyên nghiệp, chỉ có thể chia sẻ một ít kinh nghiệm cá nhân mình mà thôi. Đầu tiên phải kêu cứu thật lớn để được giúp đỡ, thứ hai là nên mang theo một cái còi có tiếng kêu rất to để báo động khi có kẻ gian, ngoài ra còn có một lọ xịt phun sương tự vệ phòng kẻ gian. Các cô gái thường mang nhiều đồ trong túi xách tay, vì thế mọi người cần nhớ chính xác chỗ để đồ tự vệ, như vậy thì khi gặp chuyện mới có thể lấy ra ngay tức thì. Dĩ nhiên, tối hôm qua tôi có thể chuyển nguy thành an, quan trọng nhất là nhờ có anh nhà báo đã giúp đỡ, nhân đây tôi xin kêu gọi mọi người khi đi đường nếu gặp phải cảnh tương tự hãy sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
Cô lại mô tả tình huống tối hôm qua một chút, thêm một ít cảm nhận bản thân rồi đăng lên weibo. Rất nhanh sau đó bài đăng của cô được các fan trên weibo share rộng rãi, còn có nhiều weibo nổi tiếng cũng share theo, Bùi Anh thấy số fan của mình tăng lên như vũ bão.
....Thì ra những chuyện như thế này cũng có thể dùng để đánh bóng hình ảnh sao?
Chuyện này được truyền đi quá nhanh so với tưởng tượng của cô, hình tượng anh chàng paparazi cũng nhanh chóng được nâng lên, dĩ nhiên cũng có người comment, sao paparazi lại tốt thế, xông ngay vào cứu cô? Sao lại có mặt ở hiện trường đúng lúc thế? Nhìn qua đã thấy là cùng phối hợp dựng chuyện rồi!
Đối với loại người như vậy, Bùi Anh cũng không muốn để ý đến, nếu như đã có những suy nghĩ kiểu này thì cho dù cô có làm gì đi nữa họ cũng sẽ cho là cô tự dựng chuyện. Chuyện huyên náo nóng hổi thế này, đương nhiên sẽ đến tai Tống Nam Xuyên.
Anh nhìn tấm ảnh trên mạng, cau mày gọi Tiểu Trương vào văn phòng.
“Tổng giám đốc Tống, anh cho gọi có chuyện gì thế ạ?” Tiểu Trương lo lắng đứng trước mặt anh, bầu không khí trong phòng làm việc quá căng thẳng, anh ta cũng không dám có biểu hiện dư thừa.
“Cậu đã xem bài báo này chưa?” Anh quay màn hình máy tính về phía Tiểu Trương. Tiểu Trương liếc nhanh một cái, gật đầu đáp: “Tôi vừa mới đọc xong trước khi vào đây.”
“Cậu tới đồn công an hỏi thăm tình huống bây giờ thế nào, tiện thể điều tra rõ gã đàn ông đã tấn công Bùi Anh, tôi không muốn hắn lại xuất hiện trước mặt Bùi Anh nữa.”
“Rõ.”
Tống Nam Xuyên trầm ngâm một lúc, nói tiếp: “Tìm thêm hai vệ sỹ nữa đi theo Bùi Anh, đừng để cô ấy phát hiện.”
“Vâng, vậy tôi đi làm ngay.”
Sau khi Trần Thắng biết tin người của mình bị tấn công cũng nhanh chóng tìm nhà mới cho cô, cô chuyển đến ở cùng khu nhà với Đào Đào. Căn hộ mới này cũng có một phòng ngủ và một phòng khách nhưng diện tích lớn hơn, hơn nữa trang trí cũng đẹp hơn một bậc, tiền thuê nhà cũng đắt hơn.
Ngày thứ hai, Bùi Anh gọi Nhậm San San và hai công nhân tới nhà giúp dọn đồ. Thời tiết chưa nóng lắm nhưng vì Bùi Anh phải bê một hộp giấy lớn nên khắp người đều toàn là mồ hôi.
Cô cố nâng hộp giấy đặt vào cốp sau xe của Nhậm San San, trong đầu lại nghĩ đáng lẽ phải gọi công ty dọn nhà đến hỗ trợ.
Dưới bóng cây cách đó không xa, có một chiếc xe con đỗ lại cực kì kín đáo, Tống Nam Xuyên ngồi ghế sau, nhìn Bùi Anh xa xa đối diện phía bên kia đường.
“Tiểu Trương, đi tìm hai người giúp Bùi Anh khuân đồ.”
“À, được ạ.” Tiểu Trương gọi điện thoại cho hai vệ sỹ riêng của Bùi Anh ra giúp cô bê đồ. Thế là khi Bùi Anh bê một thùng giấy khác xuống, tự nhiên thấy hai người đàn ông to lớn giành lấy đồ trên tay cô đưa lên xe.
Bùi Anh “...”
Cô sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Cảm ơn các anh quá, các anh là...?”
“Chúng tôi là nhân viên công vụ của tòa nhà này, thấy cô đang dọn nhà nên tới giúp một tay.” Một vệ sỹ nghiêm trang nói.
Bùi Anh “...”
Hai ông anh này, nhìn thế nào cũng không thấy giống nhân viên của tòa nhà.
Cô đang suy nghĩ thì Nhậm San San cũng ôm một cái thùng đi xuống, hai vệ sỹ cũng giống như trước, đỡ lấy đồ trên tay cô, đặt vào xe.
Nhậm San San:??
Cô dùng ánh mắt hỏi Bùi Anh, Bùi Anh nói: “À thì, họ nói là nhân viên của tòa nhà, tới giúp mình dọn đồ.”
“...Đúng là không ngờ nhỉ, nhân viên tòa nhà các anh đúng là vẫn còn tình người lắm.”
“Hừm hừm.”
Dù có nói gì đi nữa thì khi có hai anh chàng cường tráng đỡ việc công cuộc dọn nhà hoàn thành nahnh như chớp, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hai anh chàng “nhân viên công vụ của tòa nhà” im lặng rời đi.
Tiểu Trương thấy Bùi Anh chuẩn bị lên xe, thử hỏi dò Tống Nam Xuyên ngồi bên cạnh: “Tổng giám đốc Tống, anh không đến chào cô Bùi sao?”
Tống Nam Xuyên im lặng suy nghĩ một lúc mới nói: “Không, tôi chỉ nhìn cô ấy chút thôi.”
Đọc bài viết trên Weibo hôm đó, quả thực anh đã bị dọa một hồi, nếu không chính mắt nhìn Bùi Anh một chút thì thể nào cũng không thấy yên tâm. Nhưng anh lại lo nếu hai người gặp nhau sẽ lại cãi vã một trận lớn như lần trước, không thể làm gì khác ngoài ngồi trên xe nhìn cô phía xa xa.
Thấy Bùi Anh và mấy người kia lái xe đi, Tống Nam Xuyên mới nói với lái xe: “Đi thôi.”
Xe anh rời đi theo hướng ngược lại, trưa nay còn có cuộc hẹn với khách hàng quan trọng.
Bùi Anh và đội dọn nhà bận rộn cả buổi sáng, mệt đến không đứng vững, Bùi Anh mua rất nhiều thịt và rau mời họ ăn lẩu buổi trưa để cảm ơn.
“Căn hộ này rộng hơn căn trước nhiều đấy nhỉ.” Một tay Nhậm San San chần thịt bò, một tay khoát xung quanh đánh giá.
Bùi Anh nói: “Dĩ nhiên, tiền nhà cao gấp đôi căn cũ đó.”
“Nhưng bây giờ cô cũng kiếm được nhiều tiền hơn trước kia rồi mà, trước kia nhận làm bìa tạp chí, quảng cáo, hát, bây giờ đã được đóng nữ chính, thời kỳ khổ cực cũng qua rồi!” Nhậm San San vừa nói vừa nhúng thịt bò cho vào bát, nâng ly nước trái cây trên bàn cụng ly cùng mọi người, “Nào, mọi người, chúng ta cùng chúc cho Bùi Bùi tương lai rực rỡ! Cô ấy nổi tiếng rồi thì cửa hàng của chúng ta còn không nổi được sao!”
Một bàn người đồng loạt giơ cốc lên, Bùi Anh cụng ly với Nhậm San San, cười nói: “Thế này gọi là một người đắc đạo, gà chó lên trời hả?”
“...Lời thì thô nhưng ý không thô*? Nào, cạn!”
*Ý nói câu nói bình thường, thậm chí không quá văn minh nhưng lại có ý nghĩa.
Uống hết ly nước trái cây, Bùi Anh cầm tờ mẫu tạp chí đưa cho Nhậm San San xem: “Ngày mai sẽ tung ra thị trường, nhớ mua ủng hộ một cuốn đấy.”
Mở trang bìa ra đã thấy ngay ảnh của Bùi Anh, Nhậm San San nhướng mày: “Ảnh chụp khá đấy, chắc tôi phải nói chuyện với nhiếp ảnh gia của nhóm mình về vấn đề giá cả.” Cô đặt tạp chí sang một bên, nhìn thấy Bùi Anh mua một chiếc máy ảnh kỹ thuật số: “Trời đất, cô phát tài rồi hả? Còn học người ta chơi máy ảnh kỹ thuật số?”
Bùi Anh liếc cô một cái, đặt cốc xuống: “Ờ, cái này sắp đưa cho anh chàng phóng viên săn ảnh đã cứu tôi đó, lúc ấy anh ta dùng máy ảnh đập vào đầu gã kia, máy bị đập hỏng rồi“.
“Ha, máy ảnh bị đập nát, thế cái người bị đập nát ấy, có ổn không?”
Bùi Anh nhún vai: “Nếu đã xác định làm chuyện xấu thì phải chuẩn bị tinh thần bị đánh thôi.”
“Có lý“. Nhậm San San nâng ly nước trái cây lên cụng với cô cái nữa.
Cơm nước xong, Bùi Anh gọi người của công ty giao hàng chuyển máy ảnh cho anh chàng paparazi, lúc trước khi làm biên bản ở đồn công an, cô đã chú ý ghi nhớ tên và cơ quan làm việc của anh chàng.
Anh chàng paparazi nhận máy ảnh, mừng rỡ xuýt chảy cả nước mắt. Mặc dù đã nói là không cần bồi thường, nhưng Bùi Anh vẫn mua cho anh một cái mới, hơn nữa trong túi máy ảnh gửi tới còn kèm theo một tấm thiệp nhỏ.
“Cảm ơn anh đã dũng cảm làm việc nghĩa, hy vọng qua đó có thể gây ảnh hưởng tốt đến nhiều người khác nữa ^_^. Bùi Anh“.
Anh Anh Anh, Bùi nữ thần, nàng thật ấm áp quá đi! Bùi nữ thần, cô là đỉnh của đỉnh!
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...