Em Mù Mới Yêu Anh

Chuyển ngữ: Nấm lùn

Đã lâu không nghe được tên thật của mình, Bùi Anh không phản ứng lại kịp. Cô sửng sốt một giây mới nói vào điện thoại: “Ơ, mẹ ạ, có chuyện gì không ạ?”

“Không có gì, hôm qua mẹ thấy con trên ti vi, hóa ra bây giờ con đã nổi tiếng như vậy rồi?”

Chân mày Bùi Anh giật giật: “Không có đâu, con chỉ đóng vai phụ thôi mà.”

“Con lại lừa mẹ rồi, mẹ biết phim truyền hình đó rất nổi tiếng, hàng xóm xung quanh đây đều xem phim cả đấy, Tú Quyên nhà chúng ta bây giờ có triển vọng rồi nhỉ.”

Bùi Anh cười hai tiếng không nói một câu nào, mẹ Bùi Anh lại tán gẫu câu có câu không, nói chuyện cũng trở nên ấp úng: “À... hôm qua em trai con lại gọi điện về nói hết tiền sinh hoạt, ba mẹ vừa mới tiền đóng học phí học kỳ này cho nó, cũng không còn tiền nữa, con xem có thể thu xếp gửi cho nó được không?”

“Việc này ạ, con biết rồi, chờ lát nữa con đi ngay.”

“Ai! Vậy thì tốt, vậy mẹ khng làm phiền con nữa.”

“Vâng...” Bùi Anh mờ mịt trong chớp mắt, nghe đầu kia cúp máy.

Ban đầu Nhậm San San đang ăn, lúc này cô cũng để đũa xuống, bực bội nhìn Bùi Anh: “Mẹ cô lại tìm cô có chuyện gì nữa thế? Lại đòi tiền nữa hả?”

Bùi Anh cất điện thoại, nhìn cô: “Đừng nói khó nghe như thế, bà ấy cũng không phải người ngoài, bà là mẹ tôi.”

“Cô xem bà ấy là mẹ, chứ bà ấy đâu có xem cô là con gái mình đâu!” Nhậm San San càng nghĩ càng thấy giận: “Cô đừng nói là cô không biết đấy, bà ấy hỏi tiền rồi thể nào cũng gửi hết cho em cô! Con cái đều do bà ấy sinh ra cả, sao lại thiên vị như vậy được! Từ lúc đặt tên cho cô là Bùi Tú Quyên còn nó lại là Bùi Tu Nhiên*, nghe có giống cùng cha mẹ không chứ! Ít nhất nên gọi nó là Bùi Đại Trụ mới có vẻ giống em trai cô được!”

*Tú Quyên là một cái tên khá quê mùa thường hay đặt ở nông thôn.

Bùi Anh: “...”

Thấy Bùi Anh không nói một câu nào, Nhậm San San tiếp tục bày tỏ nỗi tức giận của mình: “Chỉ có cô mới ngốc nghếch vậy thôi, lần nào cũng đưa tiền cho bà ấy, tiền của cô có phải từ trên trời rơi xuống đâu! Một cô gái như cô tới thành phố rồi nỗ lực làm việc, có bao giờ họ quan tâm được chút nào không chứ, chỉ lúc cần tiền họ mới nhớ tới cô! Nếu là tôi, tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi, còn muốn tiền, hừ!”


Bùi Anh chờ cô xả hết cơn giận xong, mới chậm rãi đáp lời: “Cô có biết mỗi năm ở nước mình có bao nhiêu bé gái bị vứt bỏ không hả? Rồi có bao nhiêu bé gái còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này? Ba mẹ tôi không cần con gái, nhưng họ cũng không vứt bỏ tôi, cũng không tìm chỗ nào để chôn tôi đi cả, thật ra thì tôi đã rất cảm ơn họ rồi.”

Nhậm San San: “...”

Bùi Anh đúng là phản động cao cấp.

Bùi Anh nói tiếp: “Mặc dù họ thiên vị, nhưng nhiều năm nay cũng không ngược đãi tôi, vẫn cho tôi được ăn được mặc được học hành, công ơn nuôi dưỡng này dù sao vẫn phải báo đáp chứ?”

Nhậm San San bĩu môi: “Ừ thì vẫn để cô đi học, lúc cô thi đậu trường hạng ba không phải bọn họ chê học phí quá đắt nên để cô đi học trường nghề sao?”

Bùi Anh mím môi, lúc đi học thành tích của cô rất bình thường, hồi mới lên lớp mười hai mẹ còn nói với cô, nếu thi đậu trường loại hai thì để cô học tiếp, nếu đỗ loại ba thì đành để cô học trường nghề. Mà thành tích của Bùi Anh lúc ấy để đỗ được đại học loại hai là rất khó, đúng lúc có một trường hàng không tới lớp họ tuyển sinh, còn có chính sách miễn giảm học phí, cô hào hứng tham gia, kết quả lại rớt môn tiếng Anh.

Tiếng Anh của cô vốn không tốt, bây giờ đã uổng công lại còn không thi đậu, cô chỉ đành dồn hết sức mình chuẩn bị thi vào trường cao đẳng. Bùi Anh hăng say học tập trong suốt khoảng thời gian còn lại, hầu như mỗi đêm đều chong đèn để học, mặc dù thành tích tăng lên rõ rệt nhưng cuối cùng vẫn chỉ đỗ vào đại học hạng ba.

“Ba mẹ tôi đều là công nhân bình thường, để nuôi tôi học được trường hạng ba thì lại quá nặng nề, điều này tôi có thể hiểu được.” Cô nói

Nhậm San San cười ha ha vào mặt cô: “Không phải em trai cô cũng thi đậu trường hạng ba sao, sao họ vẫn lo cho cậu ta đi học được?”

“Cho nên họ nhịn ăn nhịn xài, tiền lương cũng chỉ đủ đóng học phí cho nó đấy.”

“Ừ, phần còn lại là để người chị như cô lo nốt mà, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.” Nhậm San San chế nhạo: “Tôi nói này Bùi Tú Quyên, cô trưởng thành lên đi, bây giờ chẳng qua họ mới chỉ là để cô phụ cấp phí sinh hoạt cho em trai, chờ nó tốt nghiệp đại học, kết hôn mua nhà mua xe, tất cả còn trông cậy vào cô đấy!”

Bùi Anh thấy cô tức đến vậy thì lại thấy buồn cười: “Cô tưởng tôi không hiểu điều đó sao. Việc trong khả năng làm được tôi sẽ làm hết sức, kết hôn mua xe mua nhà, bản thân tôi cũng không làm được, quan tâm đến nó làm gì.”

“A, đến lúc đó ba mẹ cô tới một khóc hai nháo ba thắt cổ, tôi xem cô sẽ giải quyết thế nào.”

Bùi Anh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Giống như trước kia tôi từng nói với cô, mỗi người đều có giới hạn cuối cùng của mình, có một số việc tôi sẽ không nhượng bộ. Nếu em trai tôi là đàn ông thì phải tự mình kiếm tiền mua nhà mua xe, nó nghĩ như vậy thật thì không còn gì để nói, tôi coi như mấy năm qua uổng công vô ích.”


Nhậm San San nghe cô nói vậy thì quay đầu phì cười. Tính cách của Bùi Anh cô vẫn hiểu, bình thường thì dịu dàng điềm đạm nhưng thật ra tính cách lại cực kì bướng bỉnh, nếu không thì với nhan sắc của cô ấy mấy năm nay đã không phải lận đận đến thế này.

“Tôi thấy em trai cô nguy hiểm lắm.” Cô cầm đũa lên gắp thức ăn: “Còn cả mẹ cô nữa, cô vừa có chút danh tiếng thì tìm tới ngay, mũi còn thính hơn cả chó nghiệp vụ.”

Bùi Anh: “...”

Cô biết Nhậm San San không thích người nhà cô, cho nên không muốn tranh cãi với cô gái này nữa. Tự cô cầm đũa lên, yên lặng ăn cơm.

Mặc dù từ nhỏ tính cách của cô khá lạc quan nhưng cũng không phải đứa thích ba mẹ thiên vị. Cô luôn biết ba mẹ thương em trai, mới đầu cô cho là bởi vì mình chưa ngoan, lớn lên một chút mới phát hiện là do giới tính của mình.

Sau khi biết điều này, Bùi Anh cũng hiểu, dù sao cô cũng sẽ không phẫu thuật giới tính để ba mẹ thương mình.

Cô cứ tưởng qua nhiều năm như vậy mình đã sớm không giống khi còn bé, còn khát khao ba mẹ thương mình như thương em trai, nhưng trong nháy mắt khi nhận được điện thoại cô mới phát hiện mình vẫn thấy mong chờ.

Cô đang mong đợi cái gì đây? Mong đợi họ hỏi thăm mình sao? Hay mong họ nhớ ra mấy ngày nữa là sinh nhật của cô?

Hằng năm cứ đến sinh nhật, cô đều mong có thể nhận được lời chúc mừng từ ba mẹ của mình, nhưng năm nào cũng thất vọng là thế. Xem ra năm nay không khác gì năm trước.

Điện thoại mới cúp lại vang lên, Nhậm San San chăm chú nhìn nơi phát ra âm thanh, liếc mắt: “Không lẽ thấy cô chưa chuyển tiền nên gọi tới giục à?”

Bùi Anh để đũa xuống nhìn xem, động tác hơi dừng lại: “Là Tống Nam Xuyên.”

“Hả?” Nhậm San San lập tức tỉnh táo hẳn: “Nghe đi, Nghe đi!”

Bùi Anh: “...”

Cô cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ, quay lưng về phía Nhậm San San:


“Chào anh, tổng giám đốc Tống.”

“Chào cô.” Giọng Tống Nam Xuyên vang lên từ ống nghe, tựa như ánh nắng nhẹ nhàng chiếu từ ô cửa sổ: “Xin lỗi tôi vừa họp với khách hàng, bây giờ mới thấy thông báo cô gửi.”

Bùi Anh nhớ tới tin nhắn lúc trước cô gửi cho anh ở trên xe taxi, vội nói: “Không sao, đương nhiên là công việc quan trọng rồi.”

Tống Nam Xuyên khẽ cười: “Sau này nếu có chuyện tìm tôi thì cứ gọi điện thẳng, gửi tin nhắn chưa chắc tôi đã để ý.”

“A... Vì chút chuyện như vậy mà gọi điện thoại cho anh có phải là biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn rồi không?” Trong lòng Bùi Anh cảm thấy hơi giả dối.

Đầu dây bên kia khóe miệng Tống Nam Xuyên cũng từ từ cong lên, anh nói với cô: “Cô mời tôi ăn cơm mà, sao lại là chuyện nhỏ được.

Mặt Bùi Anh đỏ bừng trong nháy mắt, cô thấy mừng vì bây giờ cách điện thoại Tống Nam Xuyên không nhìn thấy sự lúng túng của cô.

“Cô vừa nhận công việc mới gì vậy?” Tống Nam Xuyên hỏi.

Bùi Anh cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh trả lời anh: “Là quảng cáo giày cao gót, và cả chụp hình tạp chí.”

“Ừ.” Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu: “Tôi nghe nói lượt người xem “Lưu Quang Nghê Thường” tối qua khá cao, người xem đánh giá cô vô cùng tốt.”

Anh ấy biết... Bùi Anh vui vẻ nhếch mép lên: “Buổi sáng lúc tôi thức dậy thấy Weibo đột nhiên tăng gần trăm ngàn lượt, cũng sắp bị sợ đến choáng váng luôn rồi“.

Tống Nam Xuyên cười hai tiếng: “Trước kia tôi từng nói cô là một người rất có triển vọng mà, mắt nhìn người của tôi quả không sai.”

Bùi Anh cười trộm nói: “Vậy phải cảm ơn anh rồi.” Dừng một lát, cô lấy dũng khí hỏi: “Lúc nào tổng giám đốc Tống rảnh vậy? Tôi mời anh ăn cơm nhé.”

Tống Nam Xuyên nói: “Tùy cô sắp xếp.”

Bùi Anh nhíu mày, rõ ràng anh bận hơn cô mà? Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi anh: “Ngày kia anh có rảnh không?”

“Ngày một tháng tư?”

“Vâng.”


Tống Nam Xuyên trầm mặc một thoáng: “Không phải ngày đó là sinh nhật của cô sao? Hay để tôi mời cô ăn cơm đi.”

Bùi Anh ngẩn ra, anh biết sinh nhật cô? Cô chợt nghĩ đến có lẽ anh đã tìm kiếm thông tin cá nhân của mình trên Baike - Ừ, mặc dù cô chỉ là nghệ sĩ nhỏ, nhưng thông tin vẫn tìm được trên đó.

*Baike: 1 trang tìm kiếm của Trung Quốc, giống Google

Cô ngượng ngùng đáp: “Sinh nhật đương nhiên phải để tôi mời khách rồi.”

Tống Nam Xuyên cười nhẹ: “Sinh nhật cứ để tôi mời, bữa kia cô giữ lại mời sau như vậy chúng ta có thể ăn hai bữa cơm rồi.”

... Bùi Anh cảm thấy mình không nói lại được anh, cô cứ như bị anh kéo đi vậy.

Cảm giác được gò má của mình lại có chiều hướng nóng rần rần cả lên, cô vội vàng đáp lại: “Vậy được, cảm ơn anh...”

“Tổng giám đốc Tống.” Tiểu Trương bước vào phòng làm việc của Tống Nam Xuyên, nhỏ giọng gọi anh một tiếng. Tống Nam Xuyên gật đầu với cậu rồi, nói với Bùi Anh: “Vậy chuyện này cứ quyết định vậy đi, bây giờ tôi phải đi họp rồi, chúng ta trò chuyện sau nhé.”

“Được, vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Cô cúp điện thoại, vừa xoay người đã thấy ánh mắt Nhậm San San như đuốc nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt kia vô cùng lả lơi.

“Hai người nói gì trong điện thoại thế hả, sao mặt cô lại đỏ bừng như vậy?” Nhậm San San đi tới, còn đưa tay muốn sờ sờ vào khuôn mặt Bùi Anh: “Cô nói xem ban ngày mà tổng giám đốc Tống cứ nhiệt tình vậy hả?”

Bùi Anh: “...”

Cô rất muốn cầm điện thoại gõ vào đầu Nhậm San San, nhưng điện thoại đắt lắm, đập hư thì cô sẽ đau lòng. Cô bĩu môi đi vòng qua Nhậm San San, trở về bàn tiếp tục ăn, Nhậm San San đi theo cô, ánh mắt vẫn như đèn pha quét lên quét xuống: “Nhưng mà giám đốc Tống cũng hơi nhanh ấy nhỉ, mới năm phút đã xong rồi.”

“Nhậm San San!” Cuối cùng Bùi Anh không chịu thêm được nữa, đập đũa lên bàn.

“Vậy được tôi không nói nữa.” Nhậm San San ngậm miệng trước khi cô nổi giận, cô vừa lột vỏ tôm vừa thở dài trong lòng.

Ai, hy vọng Tống Nam Xuyên yêu thương Bùi Anh thật lòng, đứa trẻ đáng thương.
Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui