Đuôi lông mày Lục Trạch Khải có chút nhướng lên, bàn tay lại tính an ủi ngược Kha Nguyệt, vẻ mặt thờ ơ, đối với cơn giận của Lục Trạch Khải dường như không quan tâm.
“Gia gia không phải vẫn còn đứng được ở đây sao? Cháu và Tiểu Nguyệt kết hôn, nếu Lục gia không đồng ý,
cháu đành phải tự tìm cách, gia gia không phải thường nói, chỉ cần có tư tưởng thì không được bỏ lỡ, dù phải tìm bất cứ cách nào để giải quyết.”
Lục Niên lạnh nhạt đáp khiến cho cơn giận của Lục Trạch Khải bùng lên, hai đôi mắt đen láy tiếng khớp xương lách cách vang lên.
“Thật là hư đốn”- Một tiếng giận rống to, vừa thấy Lục Trạch Khải xông tới, Kha Nguyệt đột nhiên đứng dậy, theo bản năng ôm lấy Lục Niên, dùng cơ thể mình che cho Lục Niên.
“Cố tránh ra.”
Lục Trạch Khải tức giận gầm lên sau người, trái tim Kha Nguyệt đập mạnh, gương mặt nhỏ tái nhợt, cánh môi hồng nhuận không còn chút máu, bàn tay nhỏ giữ lấy quần áo trước ngực Lục Niên, đột nhiên quay đầu hướng về phía Lục Trạch Khải đang lửa giận đầy trời quật cường nói:
“Tham mưu trưởng nếu nhất định phải đánh người mới hết giận, vật cứ đánh cháu là được, mọi chuyện đều do cháu gây ra, không liên quan gì đến Lục Niên”
Kha Nguyệt đẩy Lục Niên ra sau bảo vệ, cơ thể mảnh mai thẳng thắn quật cường, không hề sợ hãi nhìn Lục Trạch Khải hai mắt trợn to vẻ mặt phẫn nộ.
Lục Trạch Khải rõ ràng bị dáng vẻ phản kháng của Kha Nguyệt làm cho giật mình, nhưng chỉ vài giây sau đó không để ý sự ngăn cản của bà Lục, cao giọng quát to Lục Niên đang ngồi thản nhiên trên ghế.
“Lục Niên, gia gia có dạy cháu núp sau lưng phụ nữ làm kẻ hèn nhát không? Mau bước ra đây!”
Quân nhân mỗi khi giận đều rất dữ, Kha Nguyệt đứng gần Lục Trạch Khải có thể hoàn toàn cảm thấy được, dù trong lòng cực kì sợ hãi, nhưng cả người không chịu buông Lục Niên, sợ vừa buông ra Lục Niên sẽ gặp bất hạnh.
Sau lưng một đôi bàn tay ấm áp trấn an vỗ nhẹ, Kha Nguyệt cảnh giác nhìn Lục Trạch Khải, khóe mắt liếc nhìn Lục Niên.Anh vẫn cười nho nhã trước sau như một, đem lửa giận của Lục Trạch Khải quăng bỏ ra ngoài chỉ dịu dàng quan sát cô.
“Đừng sợ”
Lục Niên chính miệng nói với cô hai chữ đó, sau đó thanh tao lịch sự đứng dậy, đem Kha Nguyệt ôm vào lòng, gương mặt tuấn tú nghênh đón cơn giận phát ra từ Lục Trạch Khải cũng trở nên lạnh lùng.
“Gia gia từ nhỏ dạy Lục Niên phải làm người đàn ông đỉnh thiên lập địa, phải chịu trách nhiệm với mọi lời nói hành vi của bản thân, bây giờ Lục Niên sẽ chịu trách nhiệm”
Giọng nói Lục Niên hết sức thản nhiên, nhưng với cô nó rất nghiêm túc, Kha Nguyệt ôm lấy Lục Niên có cảm động cũng có phiền muộn, Lục Niên đối với cô chẳng qua là trách nhiệm sao?
Trong phòng ăn giương cung bạt kiếm không khí căng thẳng, bà Lục lo lắng an ủi Lục Trạch Khải lửa giận ngập trời, Lục Niên ôm Kha Nguyệt, trấn an Kha Nguyệt.
“A, náo nhiệt như thế sao, mọi người đều ở đây” Một giọng nam đầy kinh ngạc ở cửa biệt thự cất lên,
đồng thời làm dịu đi bầu không khí cứng ngắc, Kha Nguyệt quay đầu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng ngay cửa, là Chương Nghi Minh.
Bà Lục vất vả lắm mới xua đi cơn giận của Lục Trạch Khải, không ngờ Lục Trạch Khải quay lại thấy Chương Nghi Minh lửa giận lại bùng lên, thậm chí so với khi nãy còn to hơn, đá vào bàn quát: “Tiểu tử thôi, còn dám tới nhà ta!”.Chương Nghi Minh cười ngượng một tiếng, hai tay xoa vào nhau bồi hồi đứng trước cửa không dám vào, nháy mắt nhìn Lục Niên rồi nghiêm chỉnh đứng trước Lục Trạch Khải, thực hiện quân lễ cúi người chào.
“Lục gia gia, hôm nay cháu tới thay ông nội cháu xin lỗi ông”
Kha Nguyệt không hiểu lời của Chương Nghi Minh, sao lại kéo ông nội Chương Nghi Minh vào? Tò mò nhìn Lục Trạch Khải, trên gương mặt nghiêm nghị của ông thoáng lên vẻ lúng túng khó chịu.
“Lục gia gia, ông cũng không phải không biết ông cháu.
Lời của ông ấy nói gia gia đừng để trong lòng, nghe rồi quên đi, nếu quá coi nặng thì chỉ tự làm bản thân khó chịu?”
Chương Nghi Minh cười hì hì nói, hiển nhiên nhận thấy cơn giận trên người Lục Trạch Khải, đứng mãi ở cửa không chịu vào, nhìn thấy bàn tay Lục Trạch Khải với lấy chiếc bàn ăn liền xoay người bỏ chạy, chiếc bàn ăn nện vào cửa thì Chương Nghi Minh cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Kha Nguyệt mơ màng nhìn về phía Lục Niên, chỉ thấy người đó hé miệng cười, ngón tay thon dài xoa xoa chiếc cằm nhỏ của cô, gương mặt đầy tự tin.
Nhưng khi quay đầu về trước Lục Trạch Khải thì lại không cười nữa, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc.
Lục Trạch Khải thấy ba người đều nhìn mình, nét mặt già nua cứng đờ, tức giận rống to:“Còn chưa đủ mất mặt sao?
Sau đó hai tay chắp ra sau lưng đi về phía phòng khách.
Bà Lục cau mày nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên, khẽ thở dài rồi vội vàng đi theo sau.
“Lục Niên, gia gia anh thật hung dữ”
Kha Nguyệt cũng đã hiểu, lúc ăn cơm, ông ấy im lặng không nói chẳng qua kiềm cơn giận, Bảo Bảo dù sao cũng chỉ là trẻ con dọa nó thì không tốt; Bảo Bảo vừa đi, ông liền bộc phát, đem mọi lửa giận phát ra.
Chẳng lẽ ở trong mắt người Lục gia, Lục Niên lấy cô không thể chấp nhận thế sao?
Kha Nguyệt cắn môi lo lắng nhìn Lục Niên, không phải cô không tin Lục Niên, nhưng sự cản trở của Lục gia là quá lớn, cô sợ, hai người kiên trì như thế cuối cùng chỉ bị mọi người xa lánh, như thế liệu có hạnh phúc?
Đôi mắt đen của Lục Niên âm thầm cổ vũ cô, dịu dàng cất tiếng tựa như thế thuốc an thần giúp cô bình tĩnh lại: "Người già bị kiềm chế quá lâu, trút giận một chút có lợi cho sức khỏe, đi, chúng ta cũng sang đó."
Nếu không phải Lục Niên kiên trì muốn dẫn cô sang phòng khách.
Thì cô tuyệt đối sẽ không dám lại vỗ mông , chọc giận Lục Trạch Khải.
“Cha, nếu cuộc hôn nhân này thật không thể đồng ý, chúng ta có thể suy xét lại, đừng giận mà hại sức khỏe
Vừa vào phòng khách, Kha Nguyệt đã nghe bà Lục dịu dàng khuyên nhủ, nhưng những lời khuyên nhủ này lại thành trở ngại trong cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Niên.
“Gia gia, cháu và Tiểu Nguyệt thật sự muốn sống với nhau, mong gia gia có thể đồng ý”.
Ánh mắt nghiêm nghị của Lục Trạch Khải lóe lên chút kinh ngạc, đôi mắt trầm tư quan sát nét mặt khẩn trương của Kha Nguyệt và vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Niên, giọng nói to khó nén cơn giận.
“Lục Niên, đây là thái độ nhận lỗi của cháu sao?”
Kha Nguyệt lúc này hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng,
người ở Lục gia đều trút mọi tội lỗi lên Lục Niên, nhưng cũng là sự bài xích với cô, từ bề ngoài đã cho thấy họ phản đối cuộc hôn nhân này.
Đôi môi Lục Niên mím lại, không nói lời nào, bàn tay nắm chặt tay Kha Nguyệt có chút lạnh, bà Lục ngồi bên cạnh có ý muốn giảng hòa
“Lục Niên, con đừng chọc giận gia gia nữa.
Nếu hôn sự này gia gia không đồng ý, nhân lúc này Kha tiểu thư còn ở đây, mọi người đều là người trưởng thành, đều hiểu chuyện, cuộc hôn nhân này coi như quên đi.”
Không hề quanh co lòng vòng, bà Lục nói thẳng khiến cho Kha Nguyệt trở nên bị động, vẻ kiên định cũng bị lung lay.
Cô muốn cùng Lục Niên cố gắng, nhưng mọi tôn nghiêm lại bị đạp xuống trước mặt người khác làm sao cô có thể chịu nổi?
“Quên? Ai nói quên?”
Kha Nguyệt đang thất vọng chán nản, thì bất ngờ không phải Lục Niên kiên trì mà là giọng của Lục Trạch Khải cất tiếng phản đối, khiến cô kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lục Niên, đối với tình huống này cô không biết xử xử thế nào.
Lục Niên mỉm cười mắt cúi xuống nhìn cô, không hề kinh ngạc, giống như mọi phản ứng của Lục Trạch Khải đã nằm trong tay anh.
“Cuộc hôn nhân không phải chỉ lấy là xong, mà còn phải vui vẻ mà kết hôn, phải mời tất cả các thiếu tướng.
tướng quân ở quân khu tham gia, cho Chương lão đầu tức chết!”- Lục Trạch Khải kiềm chế con giận, mỗi khi nhắc tới “Chương lão đầu” lửa giận lại dâng lên, gương mặt phồng lên đỏ bừng.
“Nói gì, Lục gia ta không có mắt nhìn người, không phải danh môn khuê tú không cho vào cửa? Ở trước mặt ta nói còn chưa tính, còn đi gặp người khác nói, nói người Lục gia không bằng người Thẩm gia, lấy đồ ở nhà Lục gia chỉ như lấy đồ trong túi, đừng nói lấy hộ khẩu, ngay cả huy chương ta đeo trên người cũng lấy được”
Chân đạp vào bàn trà, cả người Kha Nguyệt sửng sốt, không ngờ hôm nay Lục Trạch Khải giận như thế không vì cô và Lục Niên tự kết hôn mà vì Lục Niên để Chương Nghi Minh trộm hộ khẩu khiến cho ông già như ông trở thành chuyện cười cả quân khu.
Lông mày bà Lục nhíu lại, tính mở miệng Lục Niên lại đi trước một bước, buông Kha Nguyệt ra, ngồi xuống bên Lục Trạch Khải, cười làm lành nói:“Gia gia, là Lục Niên không suy nghĩ chu toàn, không ngờ sự việc lại ra như thế, để hôm nào, Lục Niên sẽ tới Chương gia hỏi cho ra lē."
Bản mặt khó coi của Lục Trạch Khải nghe những lời này của Lục Niên, nhất là câu cuối, đôi mắt lóe lên tia sáng, lông mi hoa râm nhướng lên, vội ho một tiếng: “Cháu nhận ra lỗi sai, Gia gia còn có thể thế nào nữa?Về phần Chương gia, lần trước ông thấy Chương lão đầu
trong thư phòng có nghiên mực xem ra cũng không tệ, vừa đúng lúc, dạo gần đây ông luyện không ít chữ...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...