Sau khi mua nước và quay về xe, Đường An uống một hơi gần nửa chai nước khoáng, anh bóp chặt chai nước trong tay đến biến dạng, đến khi nước đổ một phần ra ống quần anh mới giật mình đóng nắp chai nước lại.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng phải năm xưa Mộc Mân đã nói có bạn trai giàu có, hai người còn định đi nước ngoài lập gia đình.
Vậy mà sau hai năm, tình cờ anh lại gặp được cô ở thành phố xa lạ, cô từ một cô gái hiền thục, tươm tất biến thành một người ăn xin thổi sáo để kiếm tiền.
Chẳng trách khi nghe thấy tiếng sáo da diết đó anh lại cảm thấy quen thuộc.
Khi xưa lúc mới quen cô, anh từng đến trường của cô xem buổi biểu diễn văn nghệ, cô thổi sáo rất hay, đám nam sinh trong trường không ai là không yêu quý Mộc Mân.
Ngoài vẻ bề ngoài giản dị của cô, tâm hồn cô cũng đẹp đẽ như một đóa hoa bách hợp.
Anh đã từng yêu vẻ đẹp đó của cô say đắm, anh yêu cô hơn chính bản thân của mình.
Còn nhớ bốn năm trước khi cây sáo của cô bị mất, anh đã dắt cô đi mua một cây sáo mới, là sáo trúc...cô rất thích và trân trọng nó dù là món quà rẻ tiền.
Cô thổi sáo cho anh nghe mỗi khi hai người ở với nhau, cô dạy anh thổi sáo nhưng mỗi khi thổi anh đều khiến cô bật cười vì sai cách.
Cây sáo đó chứa đựng rất nhiều kỷ niệm, cây sáo mà hôm nay anh nhìn thấy cô thổi...là cây sáo năm xưa.
Đã đi theo người đàn ông giàu có khác rồi mà vẫn còn giữ cây sáo nguyên vẹn như vậy, đúng là nực cười.
Thật nực cười!
Anh đưa một tay lên một mặt mình, cười một cách khó hiểu.
Cô vẫn vậy, vẫn như xưa, nhưng thứ anh thấy trên khuôn mặt cô chính là sự vất vả của một người phụ nữ.
Gia đình của Mộc Mân vốn giàu có, vì sao cô lại đến tận nơi đất khách quê người để thổi sáo ăn xin như vậy? Lẽ nào hai năm trước anh đã bỏ qua điều gì rồi? Gia đình của cô ấy bị phá sản ư?
Đang mông lung suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại reo tới khiến Đường An giật mình.
Anh cầm lên điện thoại và gạt nút nghe.
“Có chuyện gì?”
“Giám đốc, có đối tác sang gặp chúng ta, cô ấy nói không gọi được cho anh nên đến công ty.”
“Ai?” Anh đưa tay lên vò đầu, không còn tâm trạng nào để bàn chuyện làm ăn.
Bên kia vội vàng trả lời, đúng như cách nói chuyện của cấp dưới khi thông báo tới cấp trên.
“Là Ngọc Ly thưa giám đốc.”
Hai cái tên Ngọc Ly khiến Đường An cực kỳ phẫn nộ, gân tay anh nổi lên, điện thoại bị anh nắm chặt chỉ hận nỗi không thể ném điện thoại ra ngoài đường.
Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Bảo cô ta về đi.”
“Em cũng đã nói như vậy vì anh vẫn chưa về.
Nhưng người phụ nữ này cứ một mực đòi gặp anh, hơn nữa cô ta còn đang trong văn phòng của anh.”
“Phòng tôi?” Đường An trợn trừng mắt, giọng nói đều tỏa ra sát khí khiến đầu dây bên kia cũng phải toát mồ hôi.
“Ai cho mấy người tự tiện mời người khác vào văn phòng của tôi?”
“Em…”
Đường An khởi động xe, anh nhìn về phía trước với đôi mắt lạnh lùng.
“Bảo cô ta nếu không rời khỏi công ty của tôi, tôi sẽ rút vốn làm ăn ngay lập tức.”
“Rõ ạ, tạm biệt giám đốc!”
Xe lướt nhanh trên đường, đi qua chỗ ngồi của Mộc Mân mà anh vừa mới gặp.
Anh không giấu nổi ánh mắt mới lén nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Nhưng không có...Mộc Mân không còn ở đấy nữa, một chút sự quen thuộc của cô khi ngồi ở nơi ấy anh cũng không còn nhìn thấy.
“Đi đâu cơ chứ!” Lúc này Đường An lại tức giận, anh nghiến răng.
Hai năm rồi mới gặp lại, chỉ đối xử với cô như vậy thôi là chưa đủ.
Anh còn muốn cô phải van xin anh như cái cách anh từng van xin cô đừng bỏ đi.
“Mộc Mân, tôi sẽ còn quay trở lại.” Anh lạnh lùng nói, đôi mắt sâu thẳm là bóng đêm.
Công viên hôm nay vắng người đi lại, Mộc Mân ngồi ở ghế đá, cô ngồi thơ thẩn và nhắm mắt, không phải là cô đang ngủ, mà cô đang nhắm mắt lại để tưởng tượng ra khuôn mặt anh như một thói quen, mở mắt mà vẫn không thấy gì...thật là khiến người khác cảm thấy chán ghét bản thân.
Chỉ tiếc là khi tưởng tượng cô cũng chỉ nhớ ra được khuôn mặt hai năm trước của anh trước lúc cô rời đi.
Còn gương mặt của hôm nay, gương mặt mang theo sự hận thù đối với cô thì cô không nhìn thấy.
Vậy cũng được, ít nhất anh ghét bỏ cô chứ không cảm thấy có lỗi với cô.
“Nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
Đúng lúc này cô lại nghe thấy giọng của người đàn ông quen thuộc, Mạc Bằng!
“Anh đến rồi à?” Cô cười nhẹ để che giấu đi nỗi buồn.
Vài ngày trước khi Mặc Bằng nói muốn theo đuổi cô, cô còn tưởng tình bạn giữa hai người sẽ chấm dứt.
Cô không muốn ai động lòng với mình, cứ sống thế này hết quãng đời còn lại chẳng phải rất vui sao? Bản thân cô đã không hoàn thiện, không nên để người khác cũng vậy.
Lúc đó Mạc Bằng lại rất tự tin để nói cô rằng, ‘đùa thôi’.
Như thả được tảng đá trong lòng, Mộc Mân lại vui như thường, vẫn hay hàn huyên tâm sự với Mạc Bằng.
“Ừm, có đem bánh cho cô đây.”
Mộc Mân đón nhận túi bánh, cô cười rạng rỡ.
“Cảm ơn, tôi nhận không của anh nhiều quá.
Kiếp sau nhất định tôi sẽ trả.”
“Tại sao không phải là kiếp này?”
Câu hỏi của Mạc Bằng thốt lên khiến cô cũng không biết phải nói gì.
Sau cùng cô lại ăn bánh của anh ta rồi thốt lên.
“Ngon lắm, tôi thấy bánh của anh không còn thiếu vị gì nữa.”
“Vậy sao?” Mạc Bằng cười khan một cái.
“Đương nhiên là ngon rồi, vì tôi đã làm nó bằng cả trái tim của mình.” Vừa nói Mạc Bằng vừa ngẩng đầu lên trời.
Mấy hôm nay trời có vẻ bớt lạnh hơn, cầu mong sang xuân sớm để người phụ nữ này không phải chịu cảnh rét buốt nữa.
Anh ta biết Mộc Mân rất kiên định, không bao giờ nhận sự giúp đỡ của người khác.
Mộc Mân dừng tay lại, cô chớp chớp mắt rồi cười.
“Thì ra bấy giờ anh không làm bánh bằng cả trái tim à?”
“Ừ.” Mạc Bằng ừ nhẹ, rồi nhìn Mộc Mân.
Ăn hết bánh trong túi, Mộc Mân đưa tay xoa xoa bụng của mình rồi quay sang phía của Mạc Bằng.
“Cảm ơn nhé, bánh rất ngon.”
Mạc Bằng không trả lời.
Thật ra cô đã quen với sự im lặng của Mạc Bằng, không biết giữa chừng nói chuyện mà im lặng, thì cái lúc im lặng đó anh ta đang làm gì nhỉ? Nghĩ công thức làm bánh mới chăng?
“Không vui thì đừng cố tỏ ra là vui vẻ, nhìn cô cười xấu chết đi được!” Nãy giờ chăm chú từng nhất cử nhất động của Mộc Mân, Mạc Bằng khẽ thở dài.
Cô mím môi, chỉ mới quen thôi mà tâm trạng của cô đã được anh ta chiếu thấu.
Còn người cô yêu ba năm lại không làm được điều này.
“Mạc Bằng, tôi có thể sờ khuôn mặt của anh không?” Cô buông lời đề nghị, ánh mắt hiền dịu.
“Sao hôm nay lại muốn?” Mạc Bằng có chút sững sờ.
Từ lúc quen nhau đến giờ Mộc Mân chưa từng muốn sờ đến mặt của anh ta, thậm chí hai người chưa chạm vào nhau bao giờ, mặc dù ngồi cùng chiếc ghế nhưng Mộc Mân cách xa Mạc Bằng hàng mét.
“Tôi sắp rời khỏi thành phố này rồi.
Đến một nơi khác.” Cô trả lời thành thật.
Chuyện cô ở thành phố này Đường An đã biết, cô quá hiểu tính của anh.
Nếu có lần một gặp, nhất định có lần thứ hai.
Đối phương im lặng hồi lâu rồi mới tiến đến chỗ của Mộc Mân, để cho cô sờ vuốt khuôn mặt của mình một cách chậm rãi.
Cô vuốt đôi chân mày rậm của Mạc Bằng, sống mũi cao của anh, đôi môi mỏng, và cả bờ trán rộng.
Sao lại quen thuộc đến vậy?
“Anh…” Cô rụt tay về thật nhanh.
“Nhận ra rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...