Em Mơ.....


- Vì sao ? – Phong hỏi
- Chẳng có vì sao cả ! – Hân lạnh nhạt
Phong lại im lặng, thời gian chầm chậm trôi qua anh trầm giọng :
- Tại sao lại là lúc này ???
- Khi bắt đầu kế hoạch , anh nên rõ sẽ có ngày mọi người biết chúng ta chia tay như vậy, chỉ là sớm hay muộn thôi. – Hân lại đảo ly rượu một vòng, xoay qua đặt miệng cốc gần mũi, hít nhẹ một hơi thưởng thức rồi từ tồn nhấp một ngụm. Động tác rất mê người !
Thấy Phong không trả lời,Hân lại tiếp lời :
- Chẳng phải anh nói miễn là em vui thì anh đều chấp nhận ư ? – Hân tiến đến nhẹ cầm lấy bàn tay Phong mân mê, giọng nói lại ngọt ngào như mật ong vàng – Anh muốn em được hạnh phúc mà, anh hãy ở lại bên cạnh An Na, khiến cô ấy phải thích anh thậm chí là yêu anh, được không ?
Bởi vì làm như thế thì cô sẽ mất đi một đối thủ đồng thời lại không có người đeo bám mình, sẽ chẳng có thứ gì cản trở cuộc tình duyên với Phan Tử Hoàng. Một kế sách chu toàn cho đôi bên.
Nhưng Phong vẩn chẳng mấp máy một lời, Hân lại tiếp tục đến bên khoác hai tay lên cổ anh, đôi mắt to tròn nhìn Phong chăm chú, mặt hơi nghiêng nghiêng đi :
- Mà em nói chia tay ở đây, chỉ là chia tay cho người khác nhìn thôi, chúng mình sẽ vẫn qua lại như bình thường. Có điều…..là phải giữ bí mất, không được công khai .
Hân sợ Phong sẽ không đồng ý, cô bèn đưa ra điều kiện này hòng chiều lòng anh. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Hân thấy một người con gái nào có thể được ở cạnh Hoàng lâu như An Na, thậm chí hai người họ còn có những hành động " đụng chạm" nhau, nhìn rất thân mật mà đến ngay cả cô cũng chưa một lần được Hoàng đối xử như thế. Có thể nhiều người không biết nhưng cô, Hạ Ngọc Hân hiểu con người Hòang hơn bất kì ai hết, cô nhận ra An Na là một mối nguy hiểm, đe dọa sẽ cướp mất người con trai cô yêu bấy lâu nay.
Cả người Hân lại càng sát vào Phong nhiều hơn, bàn tay thon dài trắng mịn chủ động lướt từ cổ đến vai rồi trườn qua ngực anh, rất từ từ cô ôm lấy thắt lưng Phong, mái đầu tựa lên bờ vai vững chắc của Phong. Rất làm nũng mà nói :
- Chẳng nhẽ anh không muốn thấy em cười, đồng ý khó thế ư ! – Giọng cô nỉ non bên tai Phong.
Anh nhếch môi nở một nụ cười, rồi nhẹ nhàng mơn trớn da mặt Hân. Cô gái này đã thay đổi rồi, hoàn toàn khác xưa rồi, đến một chút , một ít cũng không còn, chúng đều bị dòng thời gian vô tình cuốn trôi.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi người mình :

- Như vậy, còn Phan Tử Hoàng thì sao, còn những người khác nữa, có công bằng với họ không ?
Câu hỏi của Phong làm Hân giật mình, gương mặt xinh đẹp cứng đờ như tượng đá, da mặt cũng biến sắc khác thường. Phong lại cười nhẹ, gẩy vài sợi tóc Hân ra sau vành tai :
- Đối với anh thì không sao, anh đã quen nhận đươc thứ tình cảm rơi vãi đó – Thậm chí là chẳng hề có, có chăng chỉ là nhắm mắt vào ảo tưởng nghĩ rằng nó có, Phong lại lắc đầu nhìn Hân – Nhưng em nghĩ xem, nếu một ngày nào đó hai người yêu nhau, em còn muốn lén lút tình yêu vụng trộm này không ? Cứ cho rằng có đi, Hoàng rất thông minh và nhanh nhậy. Cậu ta sẽ không để yên.
Nghe Phong phân tích như vậy, cả người Hân càng lạnh toát. Cô loay hoay mãi rồi cũng gượng hỏi Phong :
- Cuối cùng, anh vẫn không muốn giúp em ? – Ánh mắt Hân ngập tràn sự mong chờ, cô không muốn từ bỏ Hoàng, không muốn.
- Hân à, cho đến bây giờ em vẫn không hiểu thế là nào là tính đơn phương, thế nào là tình yêu thực sự. - Phong thở dài, đôi mắt u buồn pha lẫn thương xót.
- Chẳng phải là em đang muốn biến tình đơn phương thành tình yêu thực sự đó sao. - Hân đáp
- Nếu anh cũng như vậy , cũng muốn được tình yêu trở thành song phương, không ai chịu buông tay thì đâu mới là điểm dừng cho tất cả ?
Phong nói không chút ngần ngại. Có lẽ đã đến lúc anh cần phải nhìn lại mọi thứ diễn ra giữa hai người trong thời gian qua, cần chút bình tâm để suy xét xem anh đối với Hân bây giờ gọi là gì, đó còn gọi là tình yêu hay chỉ là não bộ cố tạo ra một màn huyễn ảo vô thực, ngỡ rằng mình còn tình cảm với cô nhưng thực chất thì không phải vậy !
- Phong…….. – Hân lặng người đi, nhỏ tiếng gọi tên anh.
- Từ nay, em không cần phải giả vờ làm bạn gái anh, cũng không cần lén lút yêu đương gì cả ! – Chẳng để Hân nói nốt, Phong đã đi đến kết luận để chấm dứt cuộc đối thoại. Anh xoay người bước đi ra hướng cửa.
Ngoài trời lại bắt đầu gợn lên những cơn gió heo may, lòng Phong thoáng chút xao xác, rồi lại lắng xuống ngay. Đứng ngắm những dáng người vội vã ngược xuôi, đôi mắt anh khẽ khép lại để tịnh tâm : mối tình đầu của anh là một giấc mơ dang dở bị đánh thức giữa trừng và anh bằng lòng với điều đó. Tuy có những khoảng không hụt hẫng cùng những dư vị tiếc nuối nhưng không sao cả, sẽ nhanh thôi ở đâu đó trong con tim này sẽ liền lại. Bởi vì chân thành dành sự thương yêu ột ai đó, còn họ thì chẳng coi trọng nó, người sai lầm là họ không phải anh. Không đáng !
*******
Không phải ngẫu nhiên mà Hân lại chọn thời điểm này để dừng lại mối quan hệ như bức bình phong kia. Cô không nói không có nghĩa người khác không đoán được. Tự mình cho người theo dõi , lén chụp ảnh An Na với Phong rồi lại tình cờ công bố vào đúng lúc Na tỏ tình với Hoàng, cô ta muốn gián tiếp gây sóng gió cho Na bằng sự kiện « Mối tình thanh mai chúc mã của couple đẹp nhất trường bị đổ vỡ vì kẻ thứ ba ». Phong biết chủ ý này ngay từ khi Hân đề nghị chia tay nhưng anh không muốn vạch rõ ngay tại đó, anh vẫn còn muốn níu giữ chút hình tượng cho cô.
Quả thực vậy, chỉ sau một đêm thông tin được lan truyền còn đi nhanh hơn cả siêu bão cấp 13. Chủ đề bàn tán sôi nổi chủ yếu xoay quanh cặp đôi Lam Phong – Ngọc Hân. Bình thường thái độ của mọi người đã không ưu ái gì An Na lại cộng thêm chuyện này nhiều người càng tỏ vẻ khinh thường ra mặt, rất thái độ mà đánh giá .
- Thật đáng thương cho Ngọc Hân, xinh đẹp, tốt bụng , lại tài năng như thế mà bị đá – Một cô gái có mái tóc bấm thở dài, vè mặt tỏ rõ thương xót.

- Hôm nay tôi đến sớm nè, vừa vào cửa liền gặp Hân, vẻ mặt tiều tụy, đầu tóc xù xù búi cao như kiểu không trải vậy, hai hốc mắt thâm đen, da mặt còn sạm đi cơ chắc chắn là do thức đêm. Nhìn đáng thương – Một nàng khác mặc áo màu thiên thanh lại lắc đầu.
- Công lực của tình yêu to lớn thật, có thể biến một bông hồng đang xuân sắc thành bộ dạng « xấu lạ » trong gang tấc !
- Lũ đàn ông con trai thật ngu dốt, không hiểu mắt mũi Lam Phong để đâu mà đi thích con nhỏ kia, bỏ Hân chứ - Lại là áo thiên thanh lên tiếng.
- Này đừng có trách Phong đẹp trai của tui, có trách thì trách con nhỏ kia biết cách giăng bẫy dụ Phong – Tóc bấm ra mặt bênh người.
An Na lúc biết được chuyện này cô cảm thấy rất áy náy với Phong, chỉ vì mình mà hai người họ lại ra như vậy.
Cô muốn gặp Phong để hỏi cho ra nhẽ nhưng mấy hôm nay đều không thấy Phong lên giảng đường, gọi điện cũng không thấy có ai nhấc máy, đành vậy khi nào gặp rồi hay.
.
.
.
……………
Trong tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc ở Maximum Club,dưới anh đèn nhập nhoàng thỉnh thoảng lại tê tê giật giật vài cái, những bộ cánh ánh bạc đính kèm những miếng kim loại bóng loáng càng lấp lánh lung linh hơn.
An Na chính thức đi làm nhân viên tại một Bar – Club, là do bà chủ trọ giới thiệu. Cô mắc quá, chưa lo xong khoản phải trả tháng trước thì đã gần hết tháng này, bà ta nhắc hoài thái độ cáu gắt chẳng dễ chịu gì, hơn nữa số tiền cô vay Quỳnh Vy để lo thuốc men ẹ cũng chưa chả được đầy đủ. Kẹt tiền, cháy túi, nói chung là kiếm cũng ra nhưng chẳng đủ chi phí. Dòng đời « xô bồ » An Na không còn lựa chọn nào khác đành thuận ý .
Club này khá rộng, thiết kế theo hình con tàu, chia ra làm hai tầng, tầng một là bày bàn đứng với hệ thống ánh sáng lung tinh hòa quyện trong những giai điệu âm nhạc tuyệt hảo, sân khấu chính không lớn, đủ để các vũ công trình diễn « bay nhảy » đây cũng là sảnh lối lên tầng hai, tầng này có một quày bar dài , các vị khách có thể tận mắt chứng kiến những màn pha chế cốc–tai nghệ thuật và thư giãn trên những chiếc ghế sô-pha mềm mại dễ chịu.
An Na vì là người mới nên được điều phục vụ trên tầng hai. Lần đầu làm việc ở nơi như này, cô còn nhiều bỡ ngỡ, cũng may vừa vào đã quen được một người, chị đó tên Ngân, chị cũng là người trực tiếp hướng dẫn cô.

Ngân khá xinh xắn, chị không giới thiệu nhiều về bản thân mình chỉ nói qua vài nét cơ bản, thấy Na có chút ngây ngô mà chân thật, Ngân rất quý :
- Em đi làm ở bar thế này là vì túng tiền đúng không ? – Chẳng cần nghĩ nhiều, nhìn sơ qua mà Ngân lại đoán trúng tình cảnh hiện tại của Na, làm cô khẽ giật mình.
- Sao chị biết ? – Na hỏi
- Mắt chị có gián kính chiếu yêu đấy !– Ngân đùa lại nói tiếp – Nhìn phát đoán ra ngay, sống bằng nghề phục vụ này cũng chẳng kiếm được là bao đâu, được cái chị làm ở Bar vì ở đây là mảnh đất rất màu mỡ.
- Mảnh đất màu mỡ? – Na khó hiểu.
- Làm ở đây em phải khôn khéo, phải biết chiều khách, chẳng hạn như em bê rượu đến bàn nào thì rót rượu hoặc chúc người ta mấy câu mua vui là kiểu gì cũng được bo tầm trăm ngàn là ít – Ngân tường tận, chia sẻ lại cho Na không hề giấu giếm – Chốn này toàn cậu ấm cô chiêu đến giải trí, vui chơi nên chẳng tính toàn gì nhiều, họ hào phóng lắm, chi tiền bo cho nhân viên cũng là một cách để “ sĩ diện” với bạn bè mà!
An Na nghe xong thầm rủa mấy người đó ngu ngốc, ném tiền qua cửa sổ chì vì mấy cái sĩ hão vớ vẩn cơ mà nghĩ đi thì cũng phải nghĩa lại, có những kẻ thích thể hiện mình như vậy thì bọn cô mới có cơ hội mà kiếm tiền mà sinh sống. Đúng là người ăn chẳng hết kẻ làm không ra!
….
………..
Ở ngoài bãi để xe, trước một tòa nhá lớn, Ngọc Hân đang đứng chờ nhóm bạn, đây cũng là tăng hai rồi nhưng tất cả đều vẫn tràn trề “sức sống” và nhiệt lượng muốn quậy thêm, chẳng ai thích về nhà cả. Hân chờ lâu lại sốt ruột giơ tay xem đồng hồ, cứ ngó nghiêng nhìn nhìn mãi mới thấy một cô bạn đi ra cô liền vẫy tay gọi :
- Sao lâu vậy?
- Hôm nay Club này đông quá, chỗ để xe chật cứng hết cả, bọn họ bảo bọn mình vào trước tìm bàn lát rồi mọi người vào, – Thảo Trang giọng lanh lảnh đáp.
Hân rất muốn chờ để cùng mọi người đi vào vì hôm nay đặc biệt có Phan Tử Hoàng nữa nhưng e là không được rồi, cô đành cùng Trang tiến vào Maximum.
Vừa qua sảnh chính của club, Trang vội vàng đưa điện thoại cùng ví tiền cho Hân nói :
- Cậu cầm đồ hộ tớ, tớ đi vệ sinh chút !
Nói rồi chạy biến đi tìm WC. Bởi vì mới đi hát về, ở đó Trang đã uống khá nhiều bia giờ chịu không nổi chắc đi móc họng để còn dành ra mấy phần bụng uống tiếp tăng hai.
Hân một mình ngó nghiêng thấy tầng một đã chật ních người nên đành chọn tầng hai làm địa điểm cho “đồng bọn”, nhưng còn chưa bước nên đến mặt nền tầng hai , mắt cô đảo một lượt liền trông thấy kẻ không bao giờ muốn trông thấy, vâng không ai khác chính là Na Na nhà chúng ta.
.

.
- Này An Na
Giọng Ngân chới với gọi. Nghe thấy tiếng gọi mình An Na, tay đang bưng đĩa trái cây liền quay lại chỗ chị Ngân
- Em quên không đeo mặt nạ à? – Nói rồi Ngân đưa cho cô một chiếc mặt nạ kiểu miêu nữ, người ngoài nhìn vào hẳn sẽ bị cuốn hút và mê hoặc.
Tất cả các nhân viên trong quán đều phải đeo mặt nạ, nam không nói, riêng về nữ còn phải mặc váy ngắn ôm sát người, ngắn trên đầu gối nhưng được cái là phần trên cổ không có bị khoét sâu lắm, vừa đủ gợi cảm chứ không gợi tình và bên ngoài còn khoác một chiếc ghi-lê hơi rộng
Ngọc Hân từ xa chứng kiến cảnh này liền có ý định muốn đổi địa điểm nhưng không được, cô nhìn ra cừa liền thấy Phan Tử Hoàng cùng nhóm bạn đã đến. Ngay lập tức cô coi như mình chưa nhìn thấy An Na, rất bình thản vẫy phục vụ đặt bàn.
Con người Hân thực chất từ trước đến nay chưa bao giờ gọi là cái gì trong sáng hay ngây thơ cả,đầu cô ta vốn dĩ đã chứa một bộ óc màu đen xấu xa và mưu mô, chỉ có điều thật đáng thương cho Lam Phong lại không biết ngay từ đầu. Hạ Ngọc Hân, cô ta đi đến chỗ bàn của mình , chẳng chọn đường thằng mà cố tình đi vòng vòng để lách qua chỗ An Na đang bưng đồ cho khách, rất nhẹ nhàng mà nhanh chóng liền đặt chiếc điện thoại của Thảo Trang vào cái túi áo ghi-lê của Na.
.
.
.
……
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, kẻ nào chơi bời thì vẫn cứ vui chơi “xõa xượi” , kẻ nào làm nhân viên thì vẫn cứ phải phục vụ với chuẩn mực “ khách hàng là thượng đế”
An Na đeo mặt nạ, trên tay cầm một khay đựng rượu, nhưng chiếc khay này có thiết kế rất hay ho, các li rượu nhỏ được đặt ở từng ô xung quanh chiếc kim quay đỏ đen , đó giống như mấy tầm vòng xoay ở các sòng bạc vậy. Na theo Ngân bê đến từng bàn ở tầng hai , cho đến khi tới đùng bàn số 13, thì cả người cô cứng đờ. Phan Tử Hoàng sao hắn lại ở đây?!! mà ngồi cạnh hắn có cả Hạ Ngọc Hân nữa…… Cảm xúc có chút gượng gạo và xấu hổ, An Na liền áp chế nó xuống, mặt hơi cúi đi lẩn sau lưng Ngân. ( chị đeo mặt nạ rồi mà, ngại cái gì )
- Xin chào quý khách, hôm nay Maximum có một trò chơi nhỏ dành cho những Mr, đó là quay số thưởng rượu, mọi người có muốn thử một chút không ạ? – Giọng Ngân quả thực rất dễ nghe nha, rất ra dáng mọt bồi bản biết điều và khôn ngoan.
Cả đám người ngồi trên ghế đều rất hào hứng nhận lời.
An Na ngước mắt lên nhìn một lượt, vừa trông thấy Phan Tử Hoàng, đầu óc cô liền căng thẳng , khóe miệng giật nhẹ. Kể từ ngày tỏ tình đến giờ, cô đều tránh lé gặp Hoàng, thỉnh thoẳng gặp trên trường cô đều quay mặt đi. Cô bắt đầu sợ đối diện với hắn.
Hoàng hôm nay ăn mặc rất thoải mái, áo hơi rộng kiểu ba lỗ, để hở ra hai cánh tay tráng kiện cứng rắn, quân hơi nghịch kiểu hip hop. Bộ dáng Hoàng khác hoàn toàn vẻ đứng đắn với áo sơ mi và quần âu thường ngày. Hắn dường như không nhận ra Na , ánh mắt chẳng buồn nhìn hai người phục vụ này là bao. An Na thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời đâu đó trong lòng cô cảm thấy không vui lắm.
Lần lượt để các anh chàng ở bàn số 13 chơi trò thưởng rượu, đến lượt Phan Tử Hoàng là người cuối cùng, cô không được tự nhiên dâng chiếc đĩa quay trước mặt hắn, mặt cúi xuống. Ngân đứng bên cạnh thấy thế huých nhẹ vào tay Na, ý bảo cô nói mời khách, nhưng có chết Na cũng không hé một lời, cô sợ bị Hoàng nhận ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui