- Tôi cho các người rút lại lời nói vừa rồi ! – Cô cố gắng nuốt trôi mọi uất nghẹn
Trước lời đó, những tràng cười vẫn không dứt thậm chí là to và vang hơn nhiều.
- Sao ? Nói trúng hả ? Cô là con hoang không có cha … không có mẹ hay là không có cả hai ? – Hương nhìn Na đầy khinh miệt – Ôi Thật là đáng thương hại biết bao !
Sao cứ muốn đụng vào nỗi đau của cô ?
Sao bọn họ lại nhẫn tâm cạy mở hố sâu cô đã chôn vùi ?
Họ cũng có cha mẹ nên họ sung sướng, họ có nghĩ đến những người có hoàn cảnh bất hạnh hơn không ? Hay là có nghĩ đến như lúc này đây , thì thay vì một lời an ủi chia sẻ thì lại dùng lời nói tựa như một con dao sắt nhọn hung hăng mà đâm sâu thêm, đâm mạnh thêm vào trái tim của An Na .
Cô đã muốn bỏ qua hai cái tát kia, cô nghĩ mình sẽ chịu đựng, cô không muốn gây thêm rắc rối.
Nhưng không được ! Là bọn họ ép người quá đáng.
An Na tiến lại gần, đồng tử xanh lạnh te. Đôi mắt hình viên đạn đăm đăm thẳng vào cái gương mặt cợt nhả của Hương.
- Loại người như cô thì có bố mẹ cũng như không – An Na chỉ thẳng tay vào mặt Hương, khí thế cực kì dữ dội – Cô còn tội nghiệp hơn khối kẻ vì bố mẹ cô không biết dạy con !
- Haha , con rùa thò cổ ra khỏi mai rồi kia chúng mày ! – Hương cười hả hê, chứ chẳng hề tức giận vì lời nói của An Na là bao – Nghe này, con hoang thì vẫn cứ là con hoang, không phải thấy người khác có bố mẹ thì ghen tị nghe chưa ?
Không nhịn được nữa rồi !
An Na vung cao tay lên, muốn cho Hương ăn một cái bạt tai, cô ta không hiểu thế nào là đau khổ khi bị gọi như vậy thì hôm nay cái tát này sẽ cho cô ta nếm múi một lần.
Nhưng ngay khi cánh tay An Na hạ xuống thì đã bị Hương đã kịp giữ lại.
Đôi môi bóng nhãy cong lên thách thức.
- Á à, muốn tát hả, cô còn kém lắm.
Con mụ đanh đá cá cầy !
Rồi Hương định dơ tay còn lại tát thêm một cái nữa vào mặt An Na thì chợt buông xuống. Đôi mắt đeo lens màu nâu, to tròn của Hương thoáng chút sững sờ và ngay lập tức lới lỏng bàn tay đang giữ tay Na Na đồng thời dùng lực gạt xuống thẳng hướng chính mình.
Cháttttttt….
( Mụ Hương cố tình « để » bị tát đấy)
Hương lảo đảo ngã xuống nền đất trước con mắt kinh hoàng của An Na.
Chuyện này là sao ? Cô ta thật kì quái !
Lệ Hương khụy xuống, chống tay xuống mặt sàn, vẻ mặt tỏ rõ sự đau thương , ngước mắt lên thì đã thấy những giọt lệ rơi lã trã đầy gương mặt, cất lên thanh âm oan uông kêu than :
- Anh Phong à, cô ta đánh em, anh phải đứng ra bênh vực mới được !
Thật là nhõng nhéo quá đi má ạ !
Lúc này Na nghe vậy không tránh khỏi một tiếng kinh hô quay ngoắt ra sau lưng thì bắt gặp Lê Hoàng Lam Phong ở cửa lớp.
Anh ta đã đứng ở từ khi nào ?
Phong lúc này thấy vậy hô to lên một tiếng :
- An Na, bạn ở đây hả ? – rồi nhanh chóng , anh bước vào chô mấy người đang đứng.
Thật sự anh chẳng thèm đoái hoài gì đến việc Hương vừa bị ăn tát kia , ngoảnh mặt làm ngơ mà nhìn sang An Na, rồi khẽ nở một nụ cười ấm áp cả một vùng trời.
Trái lại An Na không trả lời, ngoài việc dương mắt nhìn Phong thì trong đầu cũng kịp hiểu lý do tại sao Lệ Hương lại hành sử như vậy.
Kẻ ăn vạ đáng thương!
- Mình tìm cậu mãi, hóa ra vẫn ở lớp !
Phong nhìn An Na đầy trìu mến khiến ba mĩ nữ đứng ngay cạnh đó không khỏi một trận nóng mắt, bọn họ lại bị vứt ra rìa ?!!! hưm An Na cô cũng gớm thật!
Chính vì thế chưa kịp để An Na nói, Lệ Hương đã cướp lời:
- Lam Phong ! – Cô ta cố gắng kéo dài từ cuối, thanh âm cực kì làm nũng.
Phong nghe vậy khẽ nhìu mày , đem ánh mắt hướng xuống người Lệ Hương.
Theo phéo lịch sự, anh nhẹ đưa bàn tay ra muốn giúp cô ta đứng dậy, Hương cũng cực kì ăn ý chớp nhoáng bám hẳn vào cánh tay anh cố gắng đứng lên, xong còn vờ vịt đứng không vững mà ôm chặt lây tay Ricky Phong không buông.
Ôi ôi nhìn cái mặt kìa, cô ta trông thỏa mãn quá heng! Con gái như cô ta cũng thật làm xấu mặt.
- Ricky à, anh cũng thấy rồi đây cô ta – Hương chỉ thẳng mặt An Na – Cô ta rất quá đáng, đã xấu xa rồi còn không chịu thừa nhận, lại còn tát em rất đau.
Phong nghe vậy không có biểu hiện gì càng khiến cho cái miệng Hương nói không ngừng nghỉ.
- Cô ta tát em đau đến mức em suýt ngất, anh là con trai phải đứng ra lấy lại công bằng cho em mới được, híc –Nước mắt nước mũi lấm lem nhem nhuốm cả khuôn mặt, Hương trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô ( số ) tội .
Lúc này Phong mới quay sang nhìn An Na một lượt, hai má cô đều đã xưng tấy, trên khóe miệng cũng còn sót lại một tia máu đỏ tươi. Rồi quay lại nhìn ba cô gái này. Người ngu ngốc cũng hiểu chuyện này là thế nào!
Phong rút cánh tay khỏi vòng ôm của Hương.
- An Na, cậu chảy máu rồi, có đau lắm không?
Hai bàn tay của anh nắm chặt lấy hai bả vai cô, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Rồi nhẹ nhàng , những ngón tay mảnh khảnh sờ má Na, khẽ xoa.
Chắc rát lắm!
Nhìn kìa, nhìn cái xoa má kia, Lệ Hương – cô ta đã ao ước biết bao. Trong lòng càng dâng thêm mối hận thù với An Na
- Không sao – Na Na lắc đầu, đưa tay quệt đi vệt máu khóe miệng.
- Đi thôi! Mình dẫn câu đi kiểm tra một chút ! – Lam Phong cầm lấy tay An Na, bàn tay anh ấm áp nhẹ nhàng kéo cô đi.
- Anh Phong! – Hương gọi giật giọng, cô ta ghen tức vì anh chẳng để tâm đến những lời cô nói gì cả - Cô ta tát em, em cũng rất đau, anh … anh sao chỉ dẫn mỗi cô ta đi kiểm tra?
(Má ơi! Cho con xin. Nghe má nói ơn thấy kinh lên được)
Trước lời gọi mình, Phong ngoái đầu lại về ba ả Tam ca kiu , vẻ mặt rất hờ hững đáp:
- Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cô đau thì kêu bạn cô dẫn đi khám, tôi đây không rảnh!
Nói rồi định quay người đi, thì Minh Diễm bỗng cất tiếng nhàn nhạt:
- Cũng phải nể mặt nhau chút chứ Ricky? Chúng tôi đang nói chuyện , vẫn chưa xong mà anh lại dẫn người đi.
- Vẫn chưa xong, An Na? – Phong không trực tiếp đáp lời Minh Diễm.
- Căn bản là không có chuyện gì để nói !
An Na đáp dửng dưng, cô vốn dĩ đã muốn cách xa ba cái ả con gái nanh vuốt này từ lúc đầu. Đứng cạnh họ chỉ càng thêm rắc rối. Cô ngán ngẩm cái sự phách lối của Minh Diễm cũng ghét luôn cái vẻ hay chành chọe của Lệ Hương.
Một lũ vịt giời phiền phức!
- Được rồi , cậu có nhớ buổi hẹn đã định lần trước không? – Phong hỏi cô, ánh mắt ưu nhá khiến những kẻ đứng gần đó càng thêm đỏ mắt , tức giận.
Suy nghĩ chốc lát , cô à lên một tiếng tỏ vẻ đã nhớ.
- Tất nhiên rồi!
- Từ giờ đến hết chiều tớ rảnh, đi luôn nhé !
Lam Phong tìm An Na chính là vì lí do này, anh muốn cùng cô đi chơi vì lần trước người nào đó đã hứa sẽ trả công mà.
- Ừ như thế cũng được!
Một màn đối thoại này đều mồn một diễn ra trước 6 con mắt , Lệ Phương là người ít nói nhất, cô ta chỉ lẳng lặng nghe rồi suy ngẫm gì đó. Còn Minh Diễm nụ cười trên môi cứ dần một đậm ánh mắt tỏ thái độ trực muốn nói : Cô ta cũng khá thật hớp hồn được hai kẻ một Cool boy, một Swag boy. Thật là mặt dày!
Còn Lệ Hương cô ta vì sợ tranh giành Phan Tử Hoàng với Minh Diễm nên đã chuyển đối tượng sang Lam Phong, đương nhiên là biết Lam Phong từ lúc anh ta trước khi chuyển về trường vì thế khi nghe bọn họ nói chuyện , hai tai nóng phừng lên cảm giác chỉ muốn nhảy vào cào xé An Na ngay tức khắc nhưng không được vì ……Phong vẫn ở đây mà cô cần phải giữ hình tượng trước mặt anh ( Cô mà cũng có hình tượng nữa sao Lệ Hương? )
Hai người chuẩn bị đi, Minh Diễm lại tiếp tục châm ngòi đả kích
- Hẹn hò với nhau cơ đấy! Phong à không sợ bị Ngọc Hân biết sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...