Em Mãi Mãi Chỉ Là Người Thay Thế FULL


" Là tôi "
Trong không gian im lặng có thể nghe thấy rõ tiếng nói ấy.

Thừa Hưng từ từ xoay người lại, ánh mắt gằn lên những tia giận dữ nhìn thẳng vào Thừa Dật đang đứng ung dung, hai tay thong thả đút túi quần.

Anh (T.H) siết chặt bàn tay, tung nắm đấm thẳng vào mặt Thừa Dật.

Thừa Dật bị bất ngờ không kịp né tránh, cả người hơi lảo đảo.

Sau khi giữ lại thăng bằng, anh đứng trước mặt Thừa Hưng, đưa tay lau một ít máu chảy ra nơi khóe miệng.

Giọng nói mang theo chút đùa cợt vang lên.
" Không ngờ tới anh tôi lại kích động như vậy "
" Cậu "
Thừa Hưng giơ nắm đấm chuẩn bị đánh anh thêm cái nữa, nhưng chưa kịp chạm đến mặt của anh thì dừng lại giữa không trung.
" Đừng "
Khả Ái đứng chặn giữa hai người.

Lúc nãy khi cô nhìn thấy Thừa Hưng chuẩn bị ra tay đánh anh, cô không suy nghĩ mà chạy nhanh đến.

Thân hình nhỏ bé chắn giữa hai người đàn ông.


Thừa Hưng dần dần buông lỏng nắm đấm, từ từ hạ tay xuống, cúi đầu nhìn thân hình bé nhỏ đối diện với mình.
" Anh họ, không phải anh ấy.

Thừa Dật anh ấy yêu em còn không hết sao lại nỡ lòng đánh em được chứ, em....!em đây là bị dị ứng với mỹ phẩm nên giờ má nó mới sưng như vậy a.

Haaa may mắn là không nổi mụn không thì xấu chết em rồi.

"
Rồi cô lại quay người nói với Thừa Dật.
"Thừa Dật anh cũng thật biết nói đùa"
Thừa Dật nghe cô nói, khóe miệng cong cong, ánh mắt đắc í nhìn biểu cảm của Thừa Hưng chầm chậm lên tiếng.
" Không nhìn ra anh họ lại quan tâm đến vợ của em như vậy "
Thừa Dật nhấm mạnh ba chữ " vợ của em " muốn nói cho Thừa Hưng biết người mà anh(T.H) yêu giờ đã là vợ của Thừa Dật anh, là người của anh.

Sau đó, anh nắm tay Khả Ái đi về hướng ngược lại, trước khi đi còn không quên nói câu " tạm biệt ".
Thừa Hưng đứng nhìn bóng hai người đi ra khỏi khu vườn, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, có thể nhìn thấy ngân xanh nổi lên.

Anh (T.H) biết cô đang nói dối anh, anh biết cô đang cố che giấu cho Thừa Dật.

Khi nãy, nghe Thừa Dật nói cùng với sự đắc í trong ánh mắt, anh muốn đi đến tặng cho Thừa Dật một nắm đấm.

Nhưng anh lại không làm, anh vẫn đứng im lắng nghe, kiềm chế cơn tức giận của mình, bởi vì anh biết người bị thương sẽ không phải là Thừa Dật mà chính là Khả Ái.
" 3 năm trước tôi có thể dễ dàng buông tay, nhưng ba năm sau tôi sẽ không dễ dàng giống như 3 năm trước " Thừa Hưng nghĩ trong lòng.
Sau khi chào tạm biệt ông nội Tống, hai người lên xe trở về.

Chẳng mấy chốc đã về đến nhà, từ lúc lên xe cho tới lúc về nhà cô luôn để ý đến sắc mặt của Thừa Dật.

Cô đã làm sai cái gì sao, hay cô đã nói cái gì không phải khiến anh tức giận.

Trong lòng cô đầy rẫy những thắc mắc, cô rất muốn hỏi anh nhưng cô không dám.

Vứt bỏ những thắc mắc trong lòng, Khả Ái chuẩn bị đẩy cửa xe đi xuống.

Cô chưa kịp động đến, cửa xe đã bị người từ bên ngoài mở ra, tiếp đó bàn tay của anh vươn vào bên trong, siết chặt cổ tay cô, thô bạo kéo cô từ trên xe xuống.

Cô không hiểu chuyện gì đang sảy ra, cố vùng vẫy nhưng anh lại càng siết chặt hơn.


Thừa Dật đẩy cô nhã xuống ghế sofa, sau đó cả người anh tiến lại gần cô.

Khả Ái sợ hãi, miệng lắp bắp.
" Anh...anh muốn làm gì "
Thừa Dật tiến lại gần cô, bàn tay bóp chặt cằm của cô.
" Trước mặt tôi cô nên tháo lớp mặt nạ giả dối của mình ra được rồi đấy "
" Ý...!Ý anh là gì "
" Ha, ôm nhau thắm thiết như vậy cơ mà.

Lo gì sau này tôi còn đánh cô nữa, chẳng phải đã có Thừa Hưng bảo vệ rồi sao "
(Lvy : anh nhà đang ghen sao)
" Em và anh ấy không có gì hết, chỉ là cái ôm của hai người bạn với nhau.

Em cũng không có nói ra chuyện anh đánh em "
" Hừ lời nói của cô đáng để tôi tin sao, hay là cô muốn tôi cảm ơn cô vì đã giúp tôi che giấu "
" Em không có, em thật lòng muốn giúp anh "
" Giả tạo "
Khả Ái kiềm không được, nước mắt nóng hổi rơi xuống.

Mặc dù cằm bị anh siết chặt nhưng cô không cảm thấy đau, mà cái cô đau đó chính là trái tim.
" Anh không thể ngừng nói những lời tổn thương em sao "
Thừa Dật nhếch mép, bàn tay siết chặt cằm cô dần buông lỏng.

Sau đó anh bỏ ra ngoài, tiếng động cơ xe mỗi lúc một nhỏ, dần dần biến mất.

Anh đi rồi sao, giả tạo, hóa ra từ trước tới nay trong mắt anh cô vẫn luôn là người giả tạo.

Thừa Dật sắc mặt khó coi lái xe dừng trước cửa quán bar Carmen anh hiên ngang đi thẳng vào bên trong phòng VIP.

Quả nhiên bà chủ ở đây làm việc rất có hiệu quả, bên trong đã có một người phụ nữ ngồi chờ sẵn.

Thừa Dật lạnh lùng ngồi xuống, cả người tựa lưng vào thành ghế, nhàn nhạt mở miệng.
" Rót rượu "
Người phụ nữa ngoan ngoãn nghe theo rót đầy ly rượu, giọng nói õng ẻo của ả vang lên.
" Tống thiếu, dạo này sao không thấy anh đến chơi vậy.

Hay là bị vợ quản a "
Nhắc đến từ "vợ" khuân mặt anh vốn đã lạnh giờ lạnh hơn.

Ánh mắt sắc bén nhìn cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh.
" Cô tốt nhất nên giữ cái miệng của mình, đừng để nó đi chơi quá xa "
" A....!Em chỉ đùa chút thôi mà.

Tống Thiếu người ta rất nhớ anh nha "
" Nhớ tôi hay nhớ tiền của tôi "
" Tất nhiên là cả hai rồi "
Thừa Dật khinh bỉ, rút ra tấm thẻ trong ví ném vào người cô ả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận