Cả đêm cô không thể nào chợp mắt được, cứ nhắm mắt trong đầu cô lại không ngừng văng vẳng câu nói của anh khi nãy, ngước mắt nhìn lên trần nhà cô cảm thấy mình rất cô đơn, lạc lõng.
Ước gì có mẹ ở đây thì hay biết mấy, cô sẽ xà vào lòng mẹ khóc một trận cho đã.
Nhưng ước cũng chỉ là ước, cô làm gì có cha có mẹ chứ cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi.
Cô cứ nằm đó suy nghĩ vu vơ, chắc do vì khóc nhiều quá nên cô ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Đến khi cô thức dậy đã là 8 giờ sáng.
Xuống giường, vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó cô đi xuống nhà tự làm bữa sáng cho mình.
Đang chuẩn bị ăn sáng thì bỗng điện thoại trên bàn rung lên, người gọi đến chính là Thừa Dật.
Vì vậy cô nhanh chóng nhấc máy.
" Em nghe "
" Tôi để quên hợp đồng ở nhà, 15 phút sau mang tới cho tôi "
Chưa để cô phản ứng đầu giấy bên kia đã cúp máy chỉ còn là tiếng tút tút.
Nhìn vào cuộc gọi trên màn hình, chỉ có vỏn vẹn mười mấy giây.
Lại nhìn bữa sáng chưa kịp ăn kia, cô đứng dậy đi lên thư phòng của anh lấy bản hợp đồng trên bàn sau đó bắt taxi mang đến cho anh.
-------
Tập đoàn W&A người người ra vào tấp nập, bên trong nó là cả một vùng trời xa hoa.
Nhân viên nhìn thấy sự xuất hiện của cô liền nhìn cô bằng ánh mắt coi thường, khinh bỉ, chỉ trỏ bàn tán.
" Kia không phải cô vợ trên danh nghĩa của giám đốc sao "
" Tôi nói này, phải tôi là cô ta tôi đã nhanh chóng li hôn từ lâu rồi.
Đúng là loại đàm bà ham vinh "
" Hứ, mặt thì cũng xinh nhưng mà giám đốc cưới cô ta cũng chỉ thay thế cho cô Uyển Nhi mà thôi "
" Nếu cô Uyển Nhi còn ở đây, chắc rằng giám đốc và cô ấy giờ đã có một đứa con rồi.
Chỉ tiếc.....!"
" Thôi thôi đi làm việc đi "
Khả Ái nghe được những lời này sắc mặt dường như có chút trắng, nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy những gì họ nói.
Cô không muốn gây phiền phức cho anh, lại càng không muốn làm cho anh chán ghét cô thêm nên cô sẽ chịu đựng, bỏ nó ra ngoài tai.
Cô nhanh chóng di chuyển về phía thâng máy, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước bàn làm việc của anh.
" Thừa Dật, hợp đồng của anh "
Thừa Dật vẫn cặm cụi làm việc mà không ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái rồi nói:
" Để xuống rồi về đi "
Cô nghe theo anh để nó xuống, khi rút tay về, bàn tay cô vô tình cua trúng tấm hình trên bàn của anh.
Tiếp theo đó là tiếng vỡ của thủy tinh vang lên chói tai.
Hình chụp của anh cùng với người con gái anh yêu bị rơi ra khỏi khung ảnh, nhìn hai người thật hạnh phúc.
Người con trai đang nắm tay cô gái mỉm cười, ánh mắt chứa chan tình yêu thương giành cho cô gái.
Ánh mắt đó, nụ cười đó cô cũng đã từng mơ ước.
Nhưng mà cô nhận ra rằng mãi mãi cô cũng sẽ không bao giờ có được.
" Chát...!"
Thừa Dật nhìn khung ảnh bị rơi vỡ, vung tay tát một bên má của Khả Ái.
Cái tát của anh làm cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô ôm lấy một bên má đau rát của mình, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
" Thừa Dật, em không cố ý ,em....!"
" Cút "
Thừa Dật rống to sau đó ngồi xuống nhặt tấm ảnh của anh và Uyển Nhi lên, nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
" Cút mau "
" Thừa Dật, em...!"
Lời nói còn chưa hết cô đã bị anh hung hăng kéo ra ngoài cửa, cánh cửa kêu "rầm" một tiếng nhanh chóng ngăn cách bên trong và bên ngoài.
Cô vì động tác của anh mà cả người ngã nhoài trên đất.
Sau khi trở về từ công ty của anh, cô điên cuồng uống rượu.
Cô muốn làm cho mình say để quên đi hết những chuyện ngày hôm nay, muốn quên đi nỗi đau này.
Cô muốn quên đi tất cả.
Buổi tối anh về nhà, thấy cô ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, dưới sàn là những chai rượu trống rỗng nằm lộn xộn.
" Cô bị điên sao? "
Anh đi đến cầm ly rượu trên bàn quăng xuống dưới sàn.
Cô nhìn chất lỏng màu đỏ chảy ra nhuộm đỏ những mảnh thủy tinh dưới sàn, rồi lại nhìn anh nở nụ cười chua chát.
" Điên haaaa, em điên rồi.
Điên vì yêu anh haaaa, em điên thật rồi "
" Cô xem cô uống thành cái bộ dạng gì rồi, thật mất mặt "
" Haaaa giả sử em là Uyển Nhi của anh đi, uống thành bộ dạng này liệu anh có nói như vậy với cô ấy không "
Anh nghe cô nói như vậy, hai đôi lông mày nhíu lại với nhau.
Khả Ái lại không nghe thấy anh trả lời, cả người cô lảo đảo đi trến trước mặt anh nói:
" Chắc không đâu nhỉ, anh yêu cô ấy đến như vậy cơ mà "
" Cô không có tư cách nhắc đến tên cô ấy "
Khả Ái cô thường ngày không có nói nhiều như vậy, chắc có lẽ một phần do cô say, một phần do tâm trạng của cô tích tụ bấy lâu nay.
Mà cô lấy hết can đản thét lên với anh:
" Thừa Dật, Uyển Nhi đã chết rồi, tại sao anh lại không yêu em.
Người chết rồi cũng không thể sống lại được, tại sao...!"
Thừa Dật lạnh lùng cắt ngang:
" Cô câm miệng lại cho tôi "
" Em không im, anh sẽ lại đánh em nữa sao, em nói Uyển Nhi của anh đã chết rồi anh cũng sẽ lại đánh em thêm một lần nữa đúng không "
" Chát "
Thừa Dật bị lời nói của cô làm cho kích động mà cho cô một cái bạt tay.
" Sớm biết mình sẽ bị đánh, cô nên im miệng.
Uyển Nhi là điều cấm kị của tôi, cô lần sau tốt nhất nên biết điều "
Khả Ái ôm một bên má sưng đỏ của mình, giọt nước mắt nơi khóe mắt chảy xuống.
Vừa khóc cô vừa nói:
" Vì một tấm ảnh anh không chần chừ mà đánh em, vì một câu nói anh cũng không lưỡng lự mà tặng em thêm một cái nữa.
Nhưng mà Thừa Dật à, em không cảm thấy đau.
Em biết em chỉ là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ.
Không có một cái gì hết, người người coi thường nên em không có quyền kêu đau, em quen rồi anh à.
Thừa Dật à, em không giận anh đâu, em chính là giận bản thân mình tạo sao lại yêu anh nhiều như vậy.
Dẫu biết anh chẳng bao giờ yêu em, nhưng em vẫn lao đầu vào mà yêu anh, yêu anh điên cuồng, yêu anh hơn chính cả bản thân"
Nói xong, cả người cô ngã về phía sau.
Anh nhanh tay đỡ lấy người cô, ôm ngang cô lên lầu.
Nhìn hai bên má sưng đỏ của cô, lại nhớ đến lời cô nói khi nãy.
Không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy nhói đau, đây là cảm giác gì trong lòng anh cũng không rõ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...