Em Làm Ơn Im Đi, Được Không?

LŨ VỊT

Chiều hôm đó một cơn gió nổi lên mang theo trận mưa rào khiến cho lũ vịt đen kịt bay tán loạn khỏi mặt hồ tìm những cái hốc yên tĩnh trong rừng. Anh đang chẻ củi ở đằng sau nhà thì thấy bọn vịt bay cắt qua xa lộ rồi hạ xuống đầm lầy phía sau những rặng cây. Anh nhìn theo từng tốp sáu con, nhưng thường là từng đôi, tốp này theo sau tốp kia. Trời đã sẫm tối trên mặt hồ và sương giăng đầy nên anh không thể thấy bên kia hồ, nơi có trại cưa. Anh tranh thủ làm nhanh hơn, giáng cái nêm mạnh hơn xuống những khúc củi khô to, tách toạc chúng ra khiến những chỗ mục văng tung tóe. Trên dây phơi của vợ anh, căng giữa hai cây thông, ga giường và chăn đập phần phật trong gió. Anh khuân hai lượt hết chỗ củi vào trong cổng trước khi trời bắt đầu đổ mưa.

“Bữa tối xong rồi!” chị vợ gọi với ra từ bếp.

Anh vào trong rửa mặt. Trong khi ăn họ trò chuyện một chút, chủ yếu về những chuyến đi Reno. Đi làm ba ngày nữa, tới ngày lãnh lương, rồi tới kỳ nghỉ cuối tuần ở Reno. Ăn tối xong anh ra cổng và bắt đầu cho mấy con mồi nhử vào bao. Anh ngừng lại khi chị ra. Chị đứng ngay lối ra vào dõi theo anh.

“Sáng mai anh lại định đi săn?”

Anh nhìn tránh sang chỗ khác và nhìn ra hồ. “Nhìn thời tiết kìa. Sáng mai chắc trời đẹp.” Những tấm ga giường của chị kêu phành phạch trong gió và một cái chăn, “Đồ của em sắp ướt kìa.”

“Đằng nào thì cũng có khô đâu. Đã phơi ngoài đó hai ngày mà vẫn chưa khô.”

“Có chuyện gì vậy? Em không khỏe à?” anh nói.

“Em thấy bình thường.” Chị quay vào bếp, đóng cửa và nhìn anh qua cửa sổ. “Em chỉ ghét việc anh lúc nào cũng đi vắng,” chị nói với cái cửa sổ. Hơi thở chị bám lại trên kính, rồi mờ đi. Khi vào nhà, anh đặt mấy con mồi vào một góc và đi lấy túi đựng đồ ăn trưa. Chị đang đứng tì vào tủ bếp, tay đặt trên mép bồn rửa bát. Anh chạm vào hông vợ, giật váy chị.

“Em đợi đến khi mình đi Reno nhé. Ở đó mình sẽ vui.” Anh nói.

Chị gật đầu. Trong bếp thì nóng và có mấy giọt mồ hôi rịn trên mắt chị. “Khi anh về em sẽ dậy làm bữa sáng cho anh.”

“Em ngủ đi. Em cứ ngủ thì hơn.” Anh với tay ra phía sau chị để lấy túi đựng đồ ăn trưa.


“Hôn tạm biệt em đi,” chị nói.

Anh ôm chị. Chị siết chặt cánh tay quanh cổ anh và ghì anh. “Em yêu anh. Lái xe cẩn thận nhé.”

Chị đi lại cửa sổ nhà bếp và dõi nhìn anh chạy, nhảy qua mấy vũng nước mưa tới chỗ chiếc xe tải nhỏ. Chị vẫy tay khi anh ngoảnh lại từ trong buồng lái. Trời gần như tối và mưa nặng hạt.

Chị đang ngồi trên ghế bên cửa sổ phòng khách nghe radio và nghe mưa thì thấy ánh đèn xe tải của anh rẽ vào lối vào. Chị bật dậy vội vã ra cửa sau. Anh đứng đó ở cửa, chị sờ cái áo cao su ướt của anh.

“Họ bảo mọi người đi về nhà. Sếp trại cưa lên cơn đau tim. Ông ấy ngã xuống sàn ngay trong trại và chết.”

“Anh làm em sợ.” Chị cầm túi đựng đồ ăn trưa của anh rồi đóng cửa. “Ai nhỉ? Có phải đó là đốc công tên Mel?”

“Không, ông ấy tên là Jack Granger. Anh nghĩ ông ấy chừng năm mươi.” Anh bước lại gần cái lò sưởi bằng dầu và hơ tay. “Jesus, thật buồn cười! Ông ấy tới chỗ anh làm hỏi anh công việc thế nào rồi đi có lẽ chưa được năm phút thì Bill Bessie vào, bảo anh rằng Bill Granger vừa chết ngay trong trại.” Anh lắc đầu. “Chỉ vậy thôi.”

“Đừng nghĩ về chuyện đó nữa,” chị nói và cầm hai tay anh, xoa mấy ngón tay.

“Anh không nghĩ đâu. Những chuyện như vậy vẫn xảy ra. Mình chẳng biết đâu được.”

Mưa quất vào nhà và bắn tung tóe ngang những khung cửa sổ.

“Trời, trong đây nóng quá! Còn bia không?” anh nói.

“Chắc còn vài chai,” chị nói và theo anh đi ra bếp. Tóc anh còn ướt, chị lùa mấy ngón tay qua tóc anh khi anh ngồi xuống. Chị mở một chai bia cho anh và rót một ít vào ly của mình. Anh ngồi uống từng ngụm nhỏ, nhìn ra cửa sổ về khu rừng tối đen.


Anh nói, “Có người bảo ông ấy có vợ và hai con.”

Chị nói, “Tội nghiệp ông Granger đó, thật bất hạnh. Em vui vì có anh ở nhà, nhưng em không muốn chuyện như vậy xảy ra.”

“Anh cũng bảo mấy cậu kia như vậy. Đi về thì cũng thích, nhưng Chúa ơi, anh ghét được nghỉ kiểu này.” Anh khẽ nhích người trong ghế. “Em biết không, anh nghĩ hầu hết đám đàn ông có thể tiếp tục làm việc nhưng mấy cậu bé trong trại nói chúng không làm việc được khi ông ấy nằm đó như vậy.” Anh cạn chai bia rồi đứng lên. “Anh nói em nghe: anh thấy mừng khi chúng không làm việc được,” anh nói.

Chị nói, “Em cũng mừng khi anh không làm việc. Tối nay khi anh ra khỏi nhà, em có cảm giác thật là buồn cười. Em đang nghĩ về cái cảm giác đó, cái cảm giác buồn cười của em, thì thấy ánh đèn xe.”

“Tối hôm qua ông ấy mới ở trong phòng ăn kể chuyện cười, Granger là người tốt. Lúc nào cũng cười.”

Chị gật đầu. “Em chuẩn bị gì để ăn nhé, nếu như anh muốn ăn một chút.

“Anh không đói, nhưng anh sẽ ăn một chút,” anh nói.

Họ ngồi trong phòng khách nắm tay nhau xem ti vi.

“Trước đây anh chưa bao giờ thấy chương trình này,” anh nói.

Chị nói, “Em không còn quan tâm lắm đến chuyện xem ti vi. Chẳng có gì đáng xem cả. Thứ Bảy hay Chủ nhật thì còn đỡ. Những tối ngày thường thì chả có gì.”

Anh duỗi chân và ngả người ra. Anh nói, “Anh hơi mệt. Chắc anh sẽ đi ngủ.”


Chị nói, “Chắc em tắm rồi cũng đi ngủ.” Chị lùa tay qua tóc anh rồi buông tay ra và mân mê cổ anh. “Có lẽ tối nay mình vui với nhau một chút. Mình chả có mấy dịp với nhau.” Chị vuốt ve đùi anh bằng tay kia, nghiêng sang và hôn anh. “Anh nghĩ sao?”

“Nghe cũng được,” anh nói. Anh đứng dậy đến bên cửa sổ. Anh nhìn bóng cây bên ngoài nhưng vẫn có thể thấy chị đứng sau lưng anh hơi chệch sang một bên. “Em này, sao em không đi tắm đi rồi mình vào giường,” anh nói. Anh đứng đó một lát ngắm mưa quất vào cửa sổ. Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Nếu đang làm việc thì giờ này là giờ ăn trưa. Anh vào phòng ngủ và bắt đầu cởi quần áo.

Mặc mỗi quần soóc, anh quay lại phòng khách và nhặt cuốn sách trên sàn lên – Những bài thơ được yêu chuộng nhất Hoa Kỳ. Anh đoán cái câu lạc bộ mà chị là thành viên gửi tới theo đường bưu điện. Anh đi quanh nhà để tắt đèn. Rồi anh quay lại phòng ngủ. Anh luồn vào dưới chăn, chồng gối của vợ lên gối của mình, bẻ cái đèn cổ vịt cho ánh sáng rọi vào trang sách. Anh mở giữa chừng cuốn sách và bắt đầu đọc vài bài thơ. Rồi anh gác cuốn sách lên tủ đầu giường và bẻ đèn hướng vào phía tường. Anh châm một điếu thuốc. Anh gối đầu lên cánh tay nằm đó hút thuốc. Anh nhìn thẳng vào tường. Ánh đèn soi rõ từng kẽ nứt nhỏ, từng chỗ phồng lên trong lớp vôi. Trong một góc, cao gần trần nhà, có một cái mạng nhện. Anh nghe tiếng mưa dội xuống từ trên mái.

Chị đứng dậy trong bồn tắm và bắt đầu lau người. Khi để ý thấy anh đang nhìn, chị mỉm cười, choàng khăn qua vai, bước một bước nhỏ trong bồn và làm dáng.

“Trông như thế nào?”

“Ổn,” anh nói.

“OK,” chị nói.

“Anh tưởng em vẫn còn…” anh nói.

“Em vẫn.” Chị lau người xong, thả khăn xuống sàn bên cạnh bồn tắm và duyên dáng bước lên đó. Chiếc gương bên cạnh chị đầy hơi nước và mùi cơ thể chị lan đến anh. Chị quay người lại với lấy cái hộp trên kệ. Rồi chị luồn vào quần lót và điều chỉnh miếng băng trắng. Chị cố nhìn anh, cố mỉm cười. Anh dụi điếu thuốc rồi cầm cuốn sách lên lại.

“Anh đang đọc gì đó?” chị nói.

“Anh không biết. Vớ vẩn ấy mà.” Anh lật ra bìa sau nhìn lướt qua phần tiểu sử.

Chị tắt đèn, ra khỏi buồng tắm và chải tóc. “Sáng mai anh vẫn đi?” chị nói.

“Chắc không,” anh nói.


Chị nói, “Em vui lắm. Mình sẽ ngủ nướng, rồi dậy, ăn một bữa sáng thịnh soạn.”

Anh chồm qua lấy thêm điếu thuốc.

Chị cất lược vào ngăn kéo, mở ngăn khác lấy một cái áo ngủ ra.

“Anh có nhớ anh mua cho em cái này hồi nào không?” chị nói.

Anh chỉ nhìn vợ.

Chị đi vòng qua mé giường phía anh. Họ nằm im một đỗi, hút điếu thuốc của anh đến khi anh gật đầu ra dấu anh đã hút xong, và khi đó chị dụi tắt. Anh chồm qua người chị, hôn lên vai chị, và tắt đèn. “Em biết không,” anh nói, trong khi nằm ngửa, “anh nghĩ là anh muốn đi khỏi đây. Đến một nơi nào đó.” Chị xích lại gần anh và luồn chân giữa hai chân anh. Họ nằm nghiêng quay mặt vào nhau, môi gần như chạm nhau. Anh băn khoăn không biết hơi thở anh có sạch như hơi thở chị. Anh nói, “Anh chỉ muốn đi. Mình ở đây đã lâu. Anh muốn quay về quê gặp lại bạn bè. Hoặc chuyển lên Oregon. Đó là một chỗ dễ chịu.”

“Nếu như anh muốn vậy,” chị nói.

“Anh nghĩ vậy,” anh nói. “Có nhiều chỗ để đi.”

Chị khẽ cựa quậy, cầm tay anh đặt trên ngực mình. Rồi chị mở miệng và hôn anh, dùng tay kia vít đầu anh xuống. Từ từ chị nhích lên phía trên giường, nhẹ nhàng đẩy anh xuống ngực mình. Anh ngậm lấy núm vú và bắt đầu mút. Anh cố nghĩ ra anh yêu vợ nhiều bao nhiêu hay là anh có yêu vợ không. Anh nghe tiếng chị thở và anh cũng nghe tiếng mưa. Họ nằm như thế.

Chị nói, “Nếu anh không muốn thì cũng không sao.”

“Không phải vậy,” anh nói, không biết mình định nói gì.

Anh buông chị ra khi anh đoán chị đã ngủ và xoay qua phần giường của mình. Anh cố nghĩ về Reno. Anh có nghĩ về những cái khe trong máy đánh bạc, cách những viên xúc xắc đổ và trông chúng thế nào khi lật dưới ánh đèn. Anh cố nghe cho được tiếng quả banh ru lét khi nó lăn quanh cái bánh xe lấp lánh. Anh cố tập trung vào cái bánh xe. Anh nhìn và nhìn và lắng nghe và lắng nghe và nghe thấy tiếng cưa và máy chầm chậm lại, dừng hẳn.

Anh ra khỏi giường đến bên cửa sổ. Bên ngoài tối đen và anh chẳng thể nhìn thấy gì, kể cả mưa. Nhưng anh có thể nghe thấy tiếng mưa, trượt từ mái nhà xuống vũng nước dưới cửa sổ. Anh có thể nghe thấy tiếng mưa khắp nhà. Anh lần tay lên chỗ nước đọng trên cửa kính.

Khi quay vào giường, anh nhích lại gần vợ và đặt tay lên hông chị. “Em ơi, dậy đi,” anh thì thào. Nhưng chị chỉ rùng mình rồi nhích ra tận mép giường. Chị vẫn ngủ say. “Dậy đi,” anh thì thào. “Anh nghe tiếng gì ngoài kia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui