Đến nhà họ Nghiêm, không có gì bất ngờ, mở cửa ra, Thẩm Tiêu đối diện ngay với gương mặt sa sầm của Nghiêm Lâm Trung.
Nhìn thấy anh, ông tỏ ra ghét bỏ và không chào đón rành rành.
Nhưng khi anh biếu túi thanh long, anh cảm nhận rõ hơi lạnh trên mặt Nghiêm Lâm Trung đã bớt đi một phần.
Có thể dùng một túi hoa quả để giảm một phần chán ghét, Thẩm Tiêu hận không thể lập tức mang cả xe tới cho Nghiêm Lâm Trung.
Người khác đều lo không qua cửa bố mẹ, đến lượt anh thì cửa khó khăn nhất lại là thầy.
Thẩm Tiêu cảm khái, để Sao Nhỏ nhà anh không khó xử, trước mặt Nghiêm Lâm Trung, anh có là rồng thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên thôi.
Nghiêm Lâm Trung đoán được bụng dạ anh, ông hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh.
Giản Tinh cười bóc vỏ thanh long cho Nghiêm Lâm Trung, bổ thành các miếng nhỏ và xếp vào đĩa.
Cậu đặt hết cả cái đĩa đến trước mặt ông, không cho Thẩm Tiêu một miếng nào, bấy giờ sắc mặt Nghiêm Lâm Trung mới khá hơn một chút.
Nhân lúc Giản Tinh vào phòng bếp giúp đỡ, Nghiêm Lâm Trung lạnh lùng nhìn Thẩm Tiêu.
“Nói đi, anh định thế nào?”
Thẩm Tiêu biết, đây là câu hỏi then chốt.
Nếu trả lời sai, không biết đằng sau sẽ bi thảm cỡ nào.
Thế là anh ngồi nghiêm chỉnh, suy nghĩ hồi lâu, nói kế hoạch tương lai của mình cho Nghiêm Lâm Trung.
Nghiêm Lâm Trung nghe xong, sắc mặt dần tốt hơn.
Lúc ăn cơm, Giản Tinh cảm nhận được rõ sự thay đổi của Nghiêm Lâm Trung, đương nhiên cậu rất vui, đồng thời vô cùng tò mò.
Ăn xong, Thẩm Tiêu bị điểm danh đi đánh cờ với Nghiêm Lâm Trung.
Đến lần thứ ba thua ông, cuối cùng Nghiêm Lâm Trung không nhịn được ghét bỏ: “Tay thối thế này, còn đần hơn cả thằng nhóc nhà ta, không biết là ưng cậu ở điểm nào.”
Miệng thì nói ghét, nhưng tay thì đã nhanh nhẹn xếp bàn cờ thứ tư.
Liễu Vân lườm ông một cái, vạch trần ông không chút nể tình.
“Không thắng được Tiểu Tinh nên tìm cảm giác thành tựu ở chỗ Tiểu Thẩm, ông cũng không biết ngượng.”
Nghiêm Lâm Trung cả giận: “Thế thì cũng tại nó kém.”
Thẩm Tiêu vội nói: “Do thầy chơi cờ giỏi quá ạ.”
Nghiêm Lâm Trung cuối cùng cũng để lộ ánh mắt hài lòng đầu tiên từ khi gặp anh.
Sau đó, Giản Tinh và Thẩm Tiêu bị Nghiêm Lâm Trung lôi đến phòng vũ đạo để kiểm tra diễn xuất của hai người.
Sau khi xem Thẩm Tiêu biểu diễn, sự hài lòng trong đáy mắt ông sâu hơn, thuận miệng chỉ bảo mấy câu.
Thẩm Tiêu chân thành cảm ơn.
Với diễn xuất hiện tại của anh, Nghiêm Lâm Trung chỉ bảo anh toàn những thứ tinh túy nhất.
Có thể dạy anh mà chẳng giữ lại gì, Thẩm Tiêu biết đó là vì Giản Tinh.
Sau bố mẹ Giản, Tiêu thần lại được yêu ai yêu cả đường đi lần nữa, trong lòng được lấp đầy bởi những tình cảm vô hình.
Hai người không ở lại quá lâu, đến giờ Nghiêm Lâm Trung và Liễu Vân ngủ trưa, họ liền xin phép ra về.
Lên xe, Giản Tinh mới hỏi Thẩm Tiêu, lúc sáng anh đã dỗ thầy kiểu gì vậy.
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Anh hứa với ông ấy là sau này mỗi lần sang đây sẽ mang cho ông một loại quả khác.”
Giản Tinh trợn mắt: “Sao anh dám cấu kết làm việc xấu với thầy vậy? Nếu sức khỏe thầy kém đi, đến lượt cô sẽ không thích anh đâu.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cậu, Thẩm Tiêu bật cười, sao lại có thể đáng yêu thế này nhỉ.
Anh kéo cậu vào lòng, hôn lên đôi mắt anh yêu nhất.
Hôn thỏa thuê rồi, anh mới từ từ phủ lên đôi môi đã mong nhớ cả ngày.
Hai người thân mật một hồi mới lưu luyến tách ra.
Giản Tinh thắt dây an toàn xong, nhưng mãi không thấy Thẩm Tiêu nổ máy.
Cậu nghi hoặc nhìn sang, thấy Thẩm Tiêu có vẻ chần chừ.
“Sao vậy anh?”
Thẩm Tiêu im lặng hồi lâu mới quay mặt sang nói: “Bố mẹ anh về nước rồi.”
“Dạ?” Giản Tinh nghiêng đầu.
Thẩm Tiêu trịnh trọng nói: “Anh muốn đưa em đi gặp bố mẹ anh.”
!!!
Giản Tinh trợn tròn mắt.
Thẩm Tiêu hôn má cậu, thấp giọng cười nói: “Không lẽ em nghĩ anh sẽ để một mình em gánh vác áp lực của gia đình à?”
Giản Tinh chớp mắt, cuống quýt nói: “Em không để ý mà.”
“Nhưng anh để ý.”
Thẩm Tiêu nhẹ nhàng ôm cậu: “Anh để ý em có bị tổn thương chút nào không, anh để ý những gì anh cho em không nhiều bằng em cho anh, anh để ý liệu em có buồn không.”
Giản Tinh thấy lòng mình nóng hôi hổi, cậu ôm lấy anh, thủ thỉ: “Ở bên anh Thẩm luôn rất vui.”
Câu nói đơn giản khiến ngực Thẩm Tiêu căng phồng, anh cúi đầu tìm đến môi Giản Tinh, hôn nồng nhiệt.
Sao lại ngoan ngoãn thế này, sao lại tuyệt vời thế này, khiến anh hận không thể ngậm mãi trong miệng.
Một tiếng sau, Thẩm Tiêu lái xe về nhà lớn.
Khi anh dắt tay Giản Tinh vào trong sân, Phỉ Tịnh đang chăm sóc vườn hoa.
“Mẹ ơi.”
Nghe thấy giọng Thẩm Tiêu, Phỉ Tịnh quay đầu, trông thấy con trai đang dắt một cậu bé vô cùng đẹp trai đứng cách đó không xa nhìn bà.
Trong sân yên tĩnh mấy giây, Phỉ Tịnh cười nói: “Tiêu Tiêu về rồi à, bạn nhỏ đẹp mắt thế này, còn không mau giới thiệu cho mẹ.”
Thẩm Tiêu bật cười, mang theo sự nhẹ nhõm và biết ơn mà chỉ Phỉ Tịnh mới hiểu.
“Mẹ, đây là Giản Tinh, bạn đời tương lai của con.”
Giản Tinh kinh ngạc nhìn anh.
Thẩm Tiêu nắm tay cậu, cười nói: “Mau chào đi nào.”
Giản Tinh chớp mắt, mất một lúc mới phản ứng kịp, lễ phép chào Phỉ Tịnh: “Con chào cô ạ.”
Phỉ Tịnh cười dịu dàng: “Ừ, đúng là một đứa trẻ đáng yêu.
Nào, vào nhà rồi nói.”
Thẩm Tiêu dắt Giản Tinh đi theo Phỉ Tịnh vào nhà, trông thấy Thẩm Chiến Quốc đang ngồi trên sofa đọc báo.
Thẩm Tiêu không nói, Phỉ Tịnh mở lời trước: “Còn đọc báo gì nữa, con trai về rồi này.”
Bấy giờ Thẩm Chiến Quốc mới ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Tiêu và Giản Tinh, ông nhíu mày.
Giản Tinh căng thẳng.
Thẩm Tiêu thì bình tĩnh như không: “Bố ạ, con đưa bạn về thăm bố mẹ.”
Giản Tinh lễ phép chào: “Cháu chào chú ạ.”
Im lặng mười giây, hàng mày nhăn nhó của Thẩm Chiến Quốc mới dần giãn ra, nặng nề “ừ” một tiếng.
Phỉ Tịnh lườm ông một cái, cười nói với Thẩm Tiêu và Giản Tinh: “Hiếm khi các con về, ở đây ăn cơm tối luôn nhé, để mẹ đi nấu mấy món.”
Dứt lời, bà đi vào phòng bếp, bảo cô giúp việc đi ra.
Thoạt tiên, mắt Thẩm Chiến Quốc sáng bừng, sau đó lại chau mày sâu hơn cả lúc nãy, vội đứng dậy vào bếp giúp đỡ.
Đợi hai vị phụ huynh đi cả rồi, Giản Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tiêu nói nhỏ: “Em đừng lo, mẹ anh rất thích em.
Lâu lắm rồi mẹ không vào bếp, chỉ có người mẹ quan tâm nhất mới được mẹ tự tay nấu ăn cho thôi.”
Nói đoạn, anh bổ sung thêm, “Còn ông già kia, chỉ cần mẹ anh thích, ông ấy không dám nói gì đâu.”
Giản Tinh: “…”
Địa vị gia đình đơn giản và trực quan ghê.
Nhưng mà…
“Em thấy chú hơi quen, hình như gặp ở đâu rồi ấy.”
Trí nhớ của Giản Tinh rất tốt, cậu thấy quen là chắc chắn đã gặp qua.
Thẩm Tiêu nhướng mày, nhắc cậu: “Ông già không thích lên TV, chắc em thấy trên sách đấy.”
“Sách?” Giản Tinh tìm tòi trong bộ não dung lượng lớn, một lúc sau mắt chợt sáng bừng.
“À, em nhớ ra rồi, tạp chí tài chính và kinh tế.”
Giản Tinh từng vào vai quần chúng là một biên tập viên tòa soạn.
Trước khi đóng, ngay cả tạp chí cậu còn chưa đọc bao giờ, thế nên Giản Tinh đã cố ý đi đọc một vài tạp chí.
Trong đó có một quyển giới thiệu về những doanh nhân giàu có nhất nước, người đứng đầu bảng xếp hạng là một doanh nhân tên Thẩm Chiến Quốc.
Bản đồ kinh doanh rộng khắp, lĩnh vực nào cũng bỏ vốn đầu tư cực lớn, công ty lớn nhất là Giải trí Tinh Đồ.
Giản Tinh tròn mắt: “Chú là chủ tịch của Giải trí Tinh Đồ á?”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Bị em phát hiện rồi.
Em nghe đến Truyền thông Thiên Tế chưa?”
“Ừm, anh Phó nói đó là công ty truyền thông nổi tiếng nhất quốc tế.”
“Người đang ở trong bếp nấu cơm cho chúng ta chính là chủ tịch của Truyền thông Thiên Tế.”
Giản Tinh chớp mắt, thật lòng cảm thán: “Oa, cô chú siêu thật đấy!”
Thẩm Tiêu phì cười vì phản ứng của cậu.
Nếu là người khác, không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào khi biết thân phận của bố mẹ anh.
Duy nhất Giản Tinh là có phản ứng thế này.
Anh kéo Giản Tinh lên phòng của anh.
Phòng Thẩm Tiêu rất lớn, nhưng đồ đạc lại rất ít.
Thấy Giản Tinh thắc mắc, Thẩm Tiêu lạnh nhạt nói: “Anh sống ở đây không lâu.”
Giản Tinh không hiểu, nhưng nhận ra Thẩm Tiêu không muốn nói nhiều, cậu không hỏi cố.
Đồ đạc tuy ít, nhưng vẫn có mấy thứ đáng để kỷ niệm, Thẩm Tiêu mở chúng ra như kho báu để chia sẻ bí mật thời thơ ấu của mình với Giản Tinh.
Hai người ở trong phòng hơn một giờ, tiếng gõ cửa vang lên.
Cả hai quay đầu, thấy Thẩm Chiến Quốc đang sầm mặt đứng ở ngoài cửa.
Thẩm Chiến Quốc nhìn hai tên cao hơn mét tám nhoài ra bàn học nghiên cứu một cái mô hình xe hơi không biết đã bao nhiêu năm, trên bàn còn bày một đống đồ chơi như mô hình máy bay, con quay, người máy các kiểu, gương mặt dữ dằn suýt nữa sụp đổ.
Ông nhìn hai người một cái sâu xa, nặng nề nói một câu: “Ăn cơm.”
Đến khi Thẩm Chiến Quốc khuất bóng ở cửa, Giản Tinh mới chớp mắt, hỏi: “Hình như chú không thích em lắm?”
Thẩm Tiêu chân thành nói với cậu: “Không, chỉ là ông ấy không thích anh thôi.”
Giản Tinh: “??”
Thẩm Tiêu không nói gì thêm, dắt Giản Tinh xuống nhà ăn cơm.
Trên bàn bày bốn món một canh, trông không tồi, bốn người ăn cơm, tính ra cũng khá thịnh soạn.
Giản Tinh không chú ý thấy, Thẩm Tiêu cầm đũa không hề nhúc nhích.
Khi ăn món đầu tiên mình gắp, cậu liền dừng lại.
Nhìn ba người nhà họ Thẩm đồng loạt dán mắt vào mình, Giản Tinh thành thật nói: “Cô ơi, cô cho thừa muối rồi ạ.”
Mặt Thẩm Chiến Quốc thoắt cái đen sì, Phỉ Tịnh lại không giận, cười dịu dàng: “Vậy con thử món khác xem.”
Giản Tinh thử món thứ hai: “Không có muối ạ.”
Món thứ ba.
“Cho xì dầu thành giấm rồi ạ.”
Món thứ tư.
“… Coi như bình thường ạ.”
Phỉ Tịnh tò mò: “Coi như?”
Giản Tinh nói thẳng: “Hấp cá vừa muối, nhưng không có hành, gừng và rượu để khử tanh, ăn hơi tanh ạ.”
“Bộp!” Thẩm Chiến Quốc đập mạnh đũa vào bát, “Không muốn ăn thì đừng ăn nữa.”
Giản Tinh đầy vẻ ngỡ ngàng, Thẩm Tiêu lại ung dung đặt đũa xuống: “Bố thích ăn thì ăn một mình đi, mặc kệ bọn con.”
Thẩm Chiến Quốc: “…”
Phỉ Tịnh không giận chút nào, ánh mắt nhìn Giản Tinh trái lại có thêm mấy phần yêu thích.
“Đứa trẻ trung thực là đáng yêu nhất.
Con tên Giản Tinh đúng không, cô thấy người hâm mộ của con đều gọi con là Sao Nhỏ, cô cũng gọi thế có được không?”
Giản Tinh gật đầu.
“Sao Nhỏ à, cô xem chương trình ẩm thực con ghi hình với Tiêu Tiêu rồi, con nấu ăn ngon lắm đúng không?”
Giản Tinh lại gật đầu.
Phỉ Tịnh nói với vẻ chờ mong: “Sao Nhỏ có thể nấu mấy món cho chúng ta thử không?”
Lần này đến lượt Thẩm Tiêu xị mặt: “Mẹ, bọn con về làm khách mà.”
Thẩm Chiến Quốc cả giận: “Bảo nó nấu một bữa thì làm sao, lúc nãy mẹ anh còn nấu cho các anh đấy.”
Không biết tại sao, Giản Tinh cảm thấy câu này chua loét.
Phỉ Tịnh trừng Thẩm Chiến Quốc một cái, lúc nhìn hai đứa trẻ, gương mặt trìu mến có thêm sự nghiêm túc: “Tiêu Tiêu, Sao Nhỏ, các con không phải khách, đây là nhà các con.”
Một câu nói, mùi thuốc nổ trong nhà nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Im lặng một hồi, Thẩm Tiêu kéo Giản Tinh vào bếp.
Giản Tinh làm rất nhanh, nửa tiếng sau, năm món một canh được bưng lên bàn, đặt cùng mấy món của Phỉ Tịnh, đầy cả một bàn.
Lần này đến lượt Phỉ Tịnh thử mùi vị.
Mỗi khi thử một món, vẻ mặt bà lại hài lòng hơn một phần.
Đến khi thử hết một lượt, Phỉ Tịnh mới bùi ngùi nói: “Sao Nhỏ à, sau này phải thường xuyên về nhà thăm chúng ta nhé.”
Câu nói đơn giản tựa hồ bao hàm ý nghĩa sâu xa.
Thẩm Chiến Quốc nhìn Giản Tinh một cái, gương mặt cuối cùng cũng không thối nữa.
Thẩm Tiêu thì bật cười, tích cực gắp thức ăn cho Giản Tinh.
Phỉ Tịnh nhìn mà cay mắt, ngay cả Thẩm Chiến Quốc gắp thức ăn cho bà cũng không thấy khá hơn.
Đến khi Giản Tinh gắp cho bà, bà mới mỉm cười thỏa mãn.
Bữa cơm miễn cưỡng coi như cả nhà vui vẻ.
Ăn xong, Thẩm Tiêu định đưa Giản Tinh đi khám phá kho báu của anh tiếp, nhưng bị Thẩm Chiến Quốc gọi vào thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, phòng khách chỉ còn Giản Tinh và Phỉ Tịnh, Giản Tinh chớp mắt, hơi bối rối.
Phỉ Tịnh cười hòa nhã: “Sao Nhỏ à, cô vẫn chưa chăm hoa xong, con giúp cô với nhé.”
“Vâng ạ.”
Giản Tinh đi theo Phỉ Tịnh ra vườn hoa.
Vườn hoa nhà họ rất rộng, phải chừng hơn một mẫu, trăm hoa tươi tốt, đan xen nhau một cách nghệ thuật, được chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Giản Tinh từng đọc sách về hoa, nhận ra trong đây đa số là các loài hoa quý hiếm trên thế giới.
Chỉ có nơi bắt mắt nhất ở giữa, trong một mảnh đất nhỏ được bao quanh bởi các bụi hồng, trồng một cái cây như là hoa dại ven đường.
Nó hoàn toàn lệch tông với cả khu vườn, nhưng lại được chăm sóc cực tốt.
Giản Tinh cầm bông hoa nọ, cảm thấy hơi quen mắt, bước lại gần ngửi mùi hương rồi mới dám chắc.
“Ồ.”
Phỉ Tịnh cười hỏi: “Sao vậy?”
“Thì ra anh Thẩm tặng hoa cho cô ạ.”
Thấy Phỉ Tịnh thắc mắc, Giản Tinh kể chuyện ngày đó Thẩm Tiêu hỏi cậu nên tặng quà sinh nhật gì cho Phỉ Tịnh.
Phỉ Tịnh sững sờ trong giây lát, rồi chợt bật cười.
“Cô bảo mà, sao nó lại nghĩ đến việc tặng cô mấy cây hoa dại này chứ, thì ra còn có nhiều lợi ích như vậy.”
Bà nhìn Giản Tinh, ánh mắt càng lúc càng hài lòng, con trai bà thay đổi nhiều như vậy đều là nhờ đứa trẻ này.
Phỉ Tịnh cười đưa kéo cho Giản Tinh, để cậu tỉa cành với mình.
Giản Tinh nghiêm túc vùi đầu làm việc.
Phỉ Tịnh liếc thấy động tác thành thạo của cậu, nhoẻn cười.
Nửa tiếng sau, cả vườn hoa đã được cắt tỉa xong, Phỉ Tịnh mới cười cảm thán: “Có người giúp nhanh thật đấy, bình thường chỗ hoa này một mình cô phải làm mất nửa ngày.
Sao Nhỏ, nhìn động tác của con thành thạo quá, con thường làm những việc này à?”
“Vâng, hoa cỏ trong nhà đều do con chăm sóc, anh Thẩm không giỏi cái này lắm ạ.”
Hai chữ “trong nhà” rõ ràng đã làm Phỉ Tịnh sung sướng, bà cười sâu hơn, mang Giản Tinh vào ngồi nghỉ trong đình.
Trong đình có bày đồ pha trà, Phỉ Tịnh tự tay pha trà, rót cho Giản Tinh và mình mỗi người một chén.
Giản Tinh uống trà, nhìn dáng vẻ thoải mái và hài lòng của bà, tò mò hỏi: “Cô ơi, cô không giận ạ?”
“Giận gì cơ?”
“Con ạ.” Giản Tinh nói thẳng.
Phỉ Tịnh cười khúc khích: “Con đáng yêu như vậy, sao cô lại giận chứ.
Nói thật, không những không giận, cô còn cảm ơn con rất nhiều.”
“Cảm ơn?” Giản Tinh không hiểu.
Phỉ Tịnh cười nhạt đi: “Lúc nãy con ở trong phòng Tiêu Tiêu chắc đã thấy, phòng của nó có rất ít đồ.”
“Vâng.”
“Đó là bởi vì nó cực ít ở đây.
Chính xác hơn là, từ lúc năm tuổi nó đã không ở đây nữa rồi.”
Giản Tinh kinh ngạc.
Phỉ Tịnh nhìn xa xăm, kể lại chuyện cũ.
“Lúc nhỏ, Tiêu Tiêu rất hoạt bát và đáng yêu, nhưng cũng rất nghịch, nó hệt như một động cơ vĩnh cửu tí hon, luôn có tinh thần và thể lực bất tận.
Nó bám cô lắm, đi đâu cũng đòi theo cô, ngày tháng ấy thật sự rất tốt đẹp.”
Bà cười cay đắng: “Đáng tiếc sức khỏe cô không tốt, hồi đó Tiêu Tiêu còn nhỏ, không hiểu được điều này, thường quậy đến nửa đêm.
Hết cách, Chiến Quốc đành đưa nó ra nước ngoài du học.”
Giản Tinh khiếp sợ: “Năm tuổi đã đi du học rồi ạ?”
Phỉ Tịnh cười nói: “Con cũng thấy không thể tin nổi đúng không? Nhưng tụi cô đã thật sự nhẫn tâm như vậy đấy.
Năm đầu tiên sang Mỹ, Tiêu Tiêu khóc suốt một năm.
Đến năm thứ hai, nó không khóc nữa, nhưng cũng không cười nữa.
Lúc ấy Chiến Quốc dồn hết tinh thần vào cô, không quan tâm đến nó mấy.”
“Cô chữa bệnh mấy năm, đến lúc khỏe hơn, tụi cô đến Mỹ thăm Tiêu Tiêu, lúc đó mới muộn màng phát hiện một chuyện, nó không thân với tụi cô nữa.”
Giản Tinh sững sờ.
“Khi ấy tụi cô muốn đưa nó về nước, nhưng nó không chịu.
Tụi cô vốn định ép nó về, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh khi gặp bạn bè của nó, tụi cô đã thay đổi ý định.”
Phỉ Tịnh cười nói: “Đúng rồi, con cũng gặp bạn nó rồi đấy, là Percy.”
Giản Tinh sửng sốt, thì ra Percy là bạn từ nhỏ của Thẩm Tiêu?
Phỉ Tịnh tiếp tục nói: “Sau này tụi cô thường sang thăm nó, nhưng lần nào sang cũng không thấy nó vui là bao.
Nó rất ít khi chủ động nói chuyện với tụi cô, thỉnh thoảng còn nói với cô mấy câu, chứ với Chiến Quốc, nó chưa bao giờ chủ động mở miệng.”
“Năm nó tốt nghiệp, tụi cô cứ nghĩ nó sẽ tiếp tục ở Mỹ, không ngờ nó lại trở về.
Tụi cô vui lắm, tưởng nó bằng lòng tiếp nhận sự nghiệp của tụi cô, nhưng không ngờ nó lại đi làm minh tinh.
Sau khi về nước, nó cũng không về nhà ở mà tự mua nhà ở ngoài.”
“Vì chuyện này mà Chiến Quốc tức giận chiến tranh lạnh với nó suốt ba năm.
Đến mãi sau này, thấy nó đạt được cúp thị đế đầu tiên, đứng trên sân khấu, lần đầu tiên nó nở nụ cười, tụi cô mới hiểu, nó thật lòng yêu thích sự nghiệp của nó.”
“Mấy năm qua, tuy quan hệ của Chiến Quốc và Tiêu Tiêu đã dịu đi phần nào, nhưng vẫn còn kém xa bố con những nhà khác.
Đây đều là những gì tụi cô nợ nó, vứt bỏ nó trong lúc nó còn nhỏ như thế.”
“Những năm qua Tiêu Tiêu rất ít khi trở về, tụi cô vẫn luôn thương nó chỉ có một mình, muốn tìm bạn đời cho nó, tiếc là lần nào nó cũng từ chối.
Tụi cô cứ tưởng nó sẽ lẻ loi cả đời, may mà con đã xuất hiện.”
Phỉ Tịnh nhìn Giản Tinh, từ ái nói: “Có lẽ bản thân con không nhận ra, từ sau khi gặp được con, Tiêu Tiêu đã thay đổi rất nhiều.
Ít nhất là nó thích cười hơn.”
Giản Tinh ngây người, cẩn thận ngẫm lại, cậu cảm thấy Phỉ Tịnh nói không đúng.
“Anh ấy vẫn luôn thích cười mà.”
Phỉ Tịnh lại cười khúc khích: “Trời ơi, rốt cuộc Tiêu Tiêu tìm ở đâu ra một đứa trẻ đáng yêu như con đấy, đúng là nó nhặt được bảo bối rồi.”
“Nói chung tụi cô rất biết ơn con, cảm ơn con khiến nó vui vẻ, cảm ơn con cho nó một gia đình.
Con là trai hay gái chẳng hề quan trọng.
Sao Nhỏ, con hiểu rồi chứ?”
Phỉ Tịnh và Giản Tinh trò chuyện xong thì trời đã tối rồi.
Hai người hái hoa trong vườn và mang vào nhà cắm xong, Thẩm Tiêu và Thẩm Chiến Quốc mới ra khỏi thư phòng.
Sắc mặt hai người bình tĩnh, không giống như cãi nhau, nhưng cũng không có vẻ là trò chuyện vui lắm.
Thẩm Tiêu bước ngay tới, lấy cành khô trên tóc xuống cho Giản Tinh, nắm tay cậu, nói: “Đi thôi, nên về nhà rồi.”
Giản Tinh nhìn Phỉ Tịnh và Thẩm Chiến Quốc.
Phỉ Tịnh cười nói: “Mau về đi, trời tối rồi, lái xe cẩn thận.”
Thẩm Chiến Quốc im lặng.
Giản Tinh chào tạm biệt hai người, sau đó để Thẩm Tiêu dắt đi.
Nhìn bóng dáng hai người đan vào nhau, Phỉ Tịnh tựa vào ngực Thẩm Chiến Quốc, mắt hơi nóng: “Là một đứa trẻ rất tốt.”
Thẩm Chiến Quốc “ừm” một tiếng: “Là chúng ta đã với cao.”
Phỉ Tịnh cười xì, liếc ông một cái.
Thẩm Chiến Quốc hừ một tiếng: “Vốn là như thế.”
Trên xe về nhà, Giản Tinh ngồi ngẩn ngơ không nói gì.
Thẩm Tiêu thấy vậy, tò mò hỏi: “Sao thế? Mẹ nói gì với em à?”
Giản Tinh hoàn hồn, cậu chớp mắt, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch.
“Cô nói với em, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp.”
Thẩm Tiêu không hiểu: “Lấy thân báo đáp gì cơ?”
Giản Tinh nói: “Cô nói lần trước chúng ta đi xem phim bị chụp trộm, cô với chú đã lập tức chạy từ nước ngoài về để ém tin xuống giúp chúng ta.
Nếu quan hệ của chúng ta bị lộ, em và anh có lẽ đã không thể ở lại giới giải trí nữa rồi.
Cô nói, việc này coi như ơn cứu mạng, bảo em lấy thân báo đáp.”
Thẩm Tiêu đột ngột rẽ bánh dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn cậu chằm chằm, hai mắt sáng quắc.
“Anh muốn biết em trả lời thế nào?”
Giản Tinh mím môi không nói.
Thẩm Tiêu áp sát đến, nhỏ giọng dụ dỗ: “Sao Nhỏ, ngoan, nói anh nghe, em đã nói với mẹ thế nào?”
Giản Tinh nhìn vào đôi mắt sâu hút của anh, ánh sáng nơi ấy dường như muốn bao phủ cả người cậu, có tránh thế nào cũng không thoát, tim cậu bất giác đập thình thịch.
Cậu ôm ngực, mãi một lúc sau mới dần bình tĩnh lại, lí nhí: “Cô đã nói vậy rồi, em còn trả lời thế nào được nữa.”
Đôi mắt sâu hút chợt sáng lấp lánh, nhưng Thẩm Tiêu vẫn hết sức cẩn thận hỏi: “Thế nên… em đồng ý rồi?”
“Vâng.”
Đáp lại Giản Tinh là trước mắt tối sầm, Thẩm Tiêu đè ngay Sao Nhỏ ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu của mình lên lưng ghế, ấn môi mình lên môi cậu.
Hôn đóng dấu.
Thật lâu sau, lúc đầu óc Giản Tinh đã mơ mơ màng màng, người trên thân cuối cùng cũng buông cậu ra.
Anh ghé vào tai cậu, chậm rãi, từng câu từng chữ, hệt như lời thề, khắc giọng nói vào tim cậu.
“Đã đóng dấu xong, em là của anh rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...