Lúc Giản Tinh tốt nghiệp và đến công ty phỏng vấn, cậu nói mình muốn làm diễn viên.
Tạm không nói diễn xuất thế nào, nhưng đứng giữa hàng bao ứng viên, cậu khiến người ta phải chú ý ngay, rất nhiều ứng viên cũng không nhịn được quan sát cậu.
Chỉ riêng ngoại hình đã quá xuất chúng, nhìn là biết có thể bán mặt kiếm cơm.
Đúng như dự đoán, Giản Tinh được chọn.
Công ty tuyển người để tối đa hóa lợi ích, thế nên sau khi Giản Tinh phỏng vấn thành công, cậu được giao cho Phó Nguyên dẫn dắt.
Khi đó có tổng cộng hai mươi người được giao cho Phó Nguyên.
Lần đầu tiên gặp hai mươi người này, Phó Nguyên đã nhìn ngay vào Giản Tinh.
Đây là một hạt giống tốt.
Phó Nguyên đọc sơ yếu lý lịch của cậu, biết cậu muốn làm diễn viên.
Anh thấy không tệ, với ngoại hình xuất sắc ấy, nếu Giản Tinh đi theo hướng lưu lượng, chắc chắn sẽ phát triển không tồi, sau này chuyển sang làm diễn viên, đây là một con đường rất tốt.
Tiền đề là, Giản Tinh có thể trở thành lưu lượng.
Hát và nhảy là những kỹ năng cơ bản của lưu lượng.
Lần đầu tiên Phó Nguyên nghe thấy giọng hát của Giản Tinh, anh nhận ra mình đã sai trầm trọng.
Anh không cam lòng, bảo Giản Tinh nhảy, sau đó, anh hoàn toàn từ bỏ.
Lần đầu tiên anh biết, trên thế giới này lại có người vừa mù âm nhạc vừa ngáo tay chân!
Một lưu lượng không biết hát không biết nhảy có sống được không? Đáp án đương nhiên là không.
Nhưng một diễn viên vừa mới tốt nghiệp, chỉ có nhan sắc, không có tiếng tăm hay chống lưng thì cạnh tranh kiểu gì? Giới giải trí thiếu người đẹp hả?
Phó Nguyên lập tức muốn chuyển Giản Tinh cho người khác dẫn dắt.
Nhưng ai trong công ty cũng là cáo đã thành tinh, người mới mà kẻ khác không cần, đương nhiên chẳng có gì tốt.
Phó Nguyên tìm hết một lượt, không ai chịu chấp nhận cậu.
Phó Nguyên nhìn dáng vẻ ngây thơ ngơ ngác của Giản Tinh, muốn cậu chủ động rút lui, nhưng cuối cùng không thốt thành lời.
Thế là, Giản Tinh trở thành diễn viên mới duy nhất dưới trướng Phó Nguyên.
Phó Nguyên không có tài nguyên kịch bản, chỉ có thể nhặt nhạnh những gì người ta bỏ xó.
Thế nên Giản Tinh vào công ty hơn một năm, tham gia phim nào cũng quanh quẩn ở vai quần chúng.
Cộng thêm số phim từng đóng hồi đại học, cậu đã ngược xuôi trong hơn trăm bộ phim.
Bộ phim ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’ gần đây là vai diễn tốt nhất Phó Nguyên đã kiếm được.
Đấy còn là vì gần đến cuối năm, đa số các diễn viên trong công ty đều có hoạt động riêng, thế nên Giản Tinh mới nhặt được món hời này.
Chỉ là một vai diễn nhỏ nhoi, nhưng sau khi nhận được kịch bản, Giản Tinh đã ở nhà luyện tập không biết bao nhiêu lần.
Lúc Phó Nguyên đến thăm cậu, kịch bản được giữ gìn rất cẩn thận, song nhìn sơ qua là biết đã lật đi lật lại vô số lần.
Mỗi lần nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Giản Tinh, Phó Nguyên đều cảm thấy hết sức áy náy.
Nhưng bản thân Giản Tinh lại rất vui, mặc kệ là nhận được vai diễn thế nào.
Phó Nguyên biết cứ thế này không ổn, song anh đã tìm cấp trên mấy lần mà không ai thèm để ý.
Ở cái nơi như giới giải trí, không có chỗ dựa rất khó sống.
Nghĩ đến đây, Phó Nguyên do dự hồi lâu, cuối cùng nói: “Tiểu Tinh, hay là… cậu thử học nhảy lần nữa xem sao.”
Phó Nguyên nghĩ rất lâu, vẫn chỉ còn con đường vòng vèo này là cơ hội duy nhất của Giản Tinh.
Giản Tinh ngờ vực: “Nhảy ấy ạ?”
“Ừ, nhảy.” Phó Nguyên nghiêm túc nói, “Muốn trở thành một diễn viên ưu tú, cậu nhất định phải có vẻ đẹp cơ thể, kỹ năng nhảy tốt có thể giúp động tác của cậu trở nên đẹp hơn.
Cậu nhìn mấy nam nữ diễn viên xuất sắc nhất trong làng phim ảnh bây giờ xem, có ai không có kỹ năng nhảy cực kỳ tốt đâu.”
Thấy Giản Tinh ngồi im, Phó Nguyên giáng thêm một đòn nặng: “Cậu trông thần tượng Tiêu thần của cậu đấy, chính vì kỹ năng nhảy tốt nên mới đóng cảnh hành động vô cùng tự nhiên và lưu loát, đẹp đẽ mà tao nhã.
Nếu ngày nào đó cậu đóng phim cùng cậu ta, cậu không thể gây trở ngại cho người ta được đúng không?”
Chẳng biết câu nào đã bơm động lực cho Giản Tinh, cậu gật mạnh đầu: “Vâng.”
Phó Nguyên thấy cậu đồng ý, thở phào: “Cậu đến phòng nhảy, vừa hay mấy người mới tuyển năm nay đang học nhảy với nhau, cậu tập cùng họ đi.
Nhảy kém cũng không sao, cứ từ từ, tập nhiều sẽ tiến bộ.”
Giản Tinh gật đầu, rời đi trong khí thế bừng bừng, hùng dũng oai vệ.
Phó Nguyên không ôm bao nhiêu hy vọng, tay chân xiêu vẹo là thiếu sót bẩm sinh.
Chẳng qua anh không muốn từ bỏ Giản Tinh, mong cậu sẽ có thêm cơ hội mà thôi.
Thở dài, Phó Nguyên lấy điện thoại ra, mở danh bạ và tìm đến người mình muốn tìm.
Nhìn cái tên đáng ghét ấy, mỡ mặt Phó Nguyên giật một hồi, rồi mới gọi đi.
Chuông kêu rất lâu, đương lúc Phó Nguyên tưởng là đối phương không nghe máy của anh thì lại có người nhận, một giọng nói èo uột truyền tới: “Chao, ông Phó à, ông cao sang bận bịu như thế, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Nghe cái giọng người nọ, mặt của Phó Nguyên lại rung lên, anh cố nặn ra một nụ cười: “Cô Diêm cứ nói đùa, lâu rồi không gặp nên nhớ cô ấy mà.
Mấy ngày trước tôi nghe nói chỗ cô đang có một vai bán hàng rong nhưng chưa ai nhận…”
Một phút sau, Phó Nguyên kết thúc cuộc gọi, mặt đen như đít nồi, hít thở sâu mấy lần mới nhịn được cơn kích động muốn chửi đổng, sau đó gọi một cuộc khác.
“Anh Trần, lâu rồi không gặp, nghe nói gần đây người dưới trướng anh đều phát triển tốt lắm phải không?”
“…”
“Chúc mừng anh Trần nhé.
Anh Trần à, dạo này chỗ anh có vai nhỏ nào thích hợp cho người mới không?”
“…”
“Ồ, phải tìm đã hả.
Ha ha, không sao, anh cứ tìm từ từ, tôi đợi.”
…
Một bên khác, Giản Tinh đến phòng nhảy.
Mấy người mới đang tập luyện với huấn luyện viên.
Giản Tinh đứng ngoài cửa chưa vào, chỉ thò đầu quan sát những người bên trong.
Những người mới đều ăn mặc theo kiểu idol đang thịnh hành, áo da bóng bẩy, quần rách lỗ chỗ, tóc nhuộm sặc sỡ.
Cậu không biết nhảy, chỉ thấy động tác của họ đẹp nhưng khá yếu ớt, trông không có tinh thần.
Giản Tinh quan sát người mới, những người mới cũng tò mò đánh giá cậu qua tấm gương.
Mặt huấn luyện viên đã đen còn đen hơn, ngừng lại hỏi cậu: “Có việc gì?”
Giản Tinh lễ phép đáp: “Chào huấn luyện viên, anh Phó bảo em đến học nhảy với thầy ạ.”
Huấn luyện viên nghe vậy, sắc mặt tốt hơn một chút.
Ông quan sát cậu, thấy vóc dáng và tỷ lệ cơ thể cậu thì thoáng gật đầu: “Biết nhảy không?”
Giản Tinh lắc đầu: “Không ạ.”
Thầy dạy nhảy nghĩ cậu giả vờ khiêm tốn, người trẻ tuổi vào giới giải trí, có ai không biết hát hò nhảy nhót đâu.
“Không sao, chỉ cần chăm chỉ học tập, tôi cam đoan cậu sẽ nhảy tốt, cậu nhảy cùng với họ đi.”
Giản Tinh nhìn mười mấy gương mặt trẻ tuổi trước mắt, họ đều rất nhỏ, trông chưa đến đôi mươi.
Cậu tự giác cởi áo khoác rồi đứng vào cuối hàng.
Sau lớp áo khoác là áo len trắng tinh, đối lập hoàn toàn với muôn màu muôn vẻ trong căn phòng.
Thầy dạy nhìn Giản Tinh thêm mấy lần, đoạn bật nhạc lên.
Nhiệm vụ của huấn luyện viên là dạy nhóm người mới, vốn nghĩ thêm một người như Giản Tinh cũng không sao, nhưng chẳng mấy chốc ông đã biết là mình sai rồi.
Qua gương, nhìn vào người nhảy nhót cố gắng nhất, nghiêm túc nhất nhưng tay chân cứ loạn xì ngầu ở cuối hàng, lại nhìn sang đám lính mới vì nhịn cười mà nhảy cũng lung tung hết cả, ông tắt nhạc.
Huấn luyện viên đắn đo hồi lâu, đoạn lấy một chiếc USB ra và đi đến trước mặt Giản Tinh: “Bạn nhỏ này, cậu không có nền tảng vũ đạo, chạy theo mọi người sẽ rất vất vả.
Trong chiếc USB này có video đào tạo nhảy dành cho người mới, cậu cầm về tự học trước đi.
Khi nào học xong thì đến đây.”
Giản Tinh nhận chiếc USB bằng hai tay, lễ phép thưa: “Cảm ơn huấn luyện viên, vậy em đi trước ạ.”
Giản Tinh khom lưng chào huấn luyện viên, mặc áo khoác vào rồi rời khỏi phòng nhảy.
Trước sau chưa đến năm phút.
Cậu vừa đi, đám lính mới không nhịn nổi nữa, cả lũ cười lăn lộn.
“Ha ha ha ha, cười chết mất, anh ta nhảy cái gì vậy? Điệu nhảy trường mẫu giáo à?”
“Ha ha ha, đâu ra người hài hước này đấy?”
Huấn luyện viên sầm mặt: “Chỉ biết cười người khác, tưởng mình nhảy đẹp lắm hả?”
Đợi đám lính mới bắt đầu tập nhảy tiếp, huấn luyện viên mới nhìn về hướng Giản Tinh rời đi, ông thở dài, lòng thương tiếc.
Lúc Giản Tinh quay trở lại, Phó Nguyên dường như đang bực bội, sắc mặt khó đăm đăm.
Thấy cậu về nhanh như thế, anh đã đoán được kết quả, sắc mặt càng kém hơn.
Trái lại, Giản Tinh vô cùng tự tin, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh: “Anh Phó, em về tập nhảy đây.
Em nhất định sẽ học được, chưa có gì em không học được cả.”
Phó Nguyên cười miễn cưỡng, mù âm nhạc và tay chân xiêu vẹo đều là bệnh bẩm sinh, nào dễ chữa như thế.
Giản Tinh tạm biệt Phó Nguyên rồi về nhà.
Phó Nguyên nhìn dáng vẻ vô tư lự của cậu, thở dài lần nữa.
Câm lặng hồi lâu, anh lại lấy điện thoại ra, lục tìm danh bạ, đổi sang nụ cười nịnh bợ, tiếp tục gọi điện.
Giản Tinh về đến nhà đã là sang chiều, cậu nấu một bát mì trứng, ăn uống đơn giản.
Sau đó cậu chặt nửa con gà, đổ thêm gia vị hầm rồi đun bằng lửa nhỏ.
Giản Tinh cầm sách ra ngồi trước cửa sổ đọc một lát.
Đợi khi xuôi cơm, cậu chuyển bàn ghế đi, trải hai chiếc thảm thật dày ở giữa phòng.
Cậu nhảy thử trên thảm, xác định âm thanh sẽ không ảnh hưởng đến hàng xóm ở tầng dưới mới cắm USB vào máy tính.
Cậu bật video nhảy lên, bắt đầu học theo, mãi đến sáu giờ tối mới tắt máy.
Giản Tinh nhảy đến độ đầu đầy mồ hôi, thở phì phò lên mạng tìm một đoạn video.
Đó là bài nhảy đường phố hồi Thẩm Tiêu mới ra mắt, điệu nhảy giống như ngọn lửa, tràn trề sinh lực.
Mắt Giản Tinh sáng rực, sau khi xem xong, cậu cầm điện thoại lên, mở weibo của Vì Sao Nhỏ ra: Hôm nay mới biết học nhảy khó ghê.
Anh Thẩm giỏi thật đấy, đúng là vũ công trời sinh!
Cậu đính kèm video nhảy của Thẩm Tiêu, đăng lên weibo.
Xong xuôi, Giản Tinh bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị đi nấu bữa tối.
Cậu không hề biết, chưa đến một tiếng mà lượt đọc và lượt thích của bài cậu vừa đăng đã vượt một triệu, hot hơn đầy ngôi sao trên weibo.
Dưới bài đăng, fan Thẩm Tiêu theo dõi cậu kêu au áu.
Mấy năm qua, Thẩm Tiêu chỉ tập trung đóng phim.
Sau khi xuất hiện, gần như năm nào giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim truyền hình cũng thuộc về anh.
Rất nhiều fan mới không biết Thẩm Tiêu ra mắt với vai trò vũ công.
Lên ngôi vua ngay khi ra mắt, một đêm thành danh.
Người hâm mộ thấy Thẩm Tiêu nhảy, thi nhau chạy đến weibo của anh cầu xin vua nhảy trở về, đồng thời nhanh chóng đưa tin này bay lên hotsearch.
Bên kia, Thẩm Tiêu tắm xong đi ra, bắt gặp Bạch Đồ đang nhìn chằm chằm điện thoại mà cười.
“Sao vậy?”
Bạch Đồ ngẩng đầu toét miệng: “Sếp ơi, em nhận ra, có Vì Sao Nhỏ nhà anh ở đây, anh vĩnh viễn không thiếu độ hot.”
Thẩm Tiêu nhướng mày: “Cậu ấy lại làm gì?”
Bạch Đồ cười hì hì: “Cậu ấy không làm gì cả, chỉ cổ vũ cho video nhảy của anh và đưa anh lên hotsearch thôi.
Bây giờ fan của anh đang chạy hết đến weibo của anh kêu anh nhảy đi kìa.”
Thẩm Tiêu cầm điện thoại ra đọc, khóe môi cong lên.
Bạch Đồ cười tủm tỉm: “Sếp này, nói mới nhớ, mấy năm anh không nhảy rồi, có muốn thử lại không?” Nhất định sẽ sốt xình xịch.
“Không hứng thú.”
Bạch Đồ tiếc đứt ruột, nhưng không khuyên anh nữa.
Chuyện mà sếp hắn đã quyết định thì mười con trâu cũng không kéo về được.
Giản Tinh mở nắp nồi ra, hầm một buổi chiều, canh gà vàng óng thơm nồng, mùi hương tỏa khắp phòng bếp.
Cậu xào thêm một đĩa cải xanh, vừa ăn vừa nói chuyện video với bố mẹ, coi như cùng nhau ăn cơm.
Ăn xong, Giản Tinh ra khỏi nhà đi dạo cho nhẹ bụng.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng lớp tuyết đọng lại vẫn chưa tan.
Dưới ngọn đèn đường, Giản Tinh đắp một người tuyết, lấy đá làm mắt, dùng cành cây làm mũi và miệng.
Cậu không chê xấu, chụp ảnh chung với người tuyết, sau đó gửi cho bố mẹ.
“Bố mẹ ơi, ở đây tuyết rơi đẹp lắm, sang năm bố mẹ phải đến xem đấy nhé.”
Quê Giản Tinh không có tuyết, lần đầu tiên cậu thấy tuyết rơi đã vui khôn tả, cậu muốn đưa bố mẹ đến Kinh Đô ngắm tuyết.
Dạo xong về nhà, lấy một quyển sách trên giá, Giản Tinh ngồi dưới ánh đèn, bắt đầu học tập, đúng 10 giờ thì đánh răng và đi ngủ.
Mấy ngày sau đó, Giản Tinh sinh hoạt rất có quy tắc.
Sáng dậy chạy bộ và mua thức ăn, ban ngày tập nhảy, buổi tối đi dạo.
Thời gian cứ vùn vụt trôi, đảo mắt đã đến cuối tháng 11.
Sáng hôm ấy, Giản Tinh đang nhảy thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Từ hồi đến Kinh Đô, Giản Tinh có ít bạn bè, bình thường chẳng mấy ai lui tới.
Cậu tạm dừng video, đi ra mở cửa, thấy người ngoài cửa thì hơi kinh ngạc.
“Anh Phó, sao anh lại đến đây ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...