Gần 1 giờ chiều, Giản Tinh và Lâm Tuệ mới rời khỏi đoàn phim, hai người tìm bừa một quán ăn nhỏ để ăn trưa.
Lúc thanh toán, Giản Tinh muốn trả tiền, nhưng bị Lâm Tuệ ngăn lại.
“Thu nhập mới được mấy đồng, đủ nuôi bản thân chưa? Học theo người khác đòi trả tiền làm gì.”
Giản Tinh nghiêm túc nói: “Em đủ mà.”
Lâm Tuệ lườm cậu: “Không phải em muốn đầu tư phim truyền hình à, tiết kiệm tiền đi.
Đợi sau này giàu rồi thì nhớ mời chị ăn tiệc.”
“Ồ, vâng ạ, cảm ơn chị Tuệ.” Giản Tinh cười tít mắt, cũng không cố chấp nữa.
Lúc đi ra thì đã là gần 2 giờ chiều, hai người đi dọc theo trục đường chính.
Nơi này là phim trường lớn nhất cả nước, khắp nơi toàn là cảnh được dựng sẵn, tường thành, phố cổ, đình viện, chiến trường, cái gì cũng có.
Ở đây có rất nhiều trường quay, trước mỗi trường quay sẽ có một tấm bảng ghi tên đoàn phim nào đó.
Trường quay có lớn có nhỏ, thông qua kích cỡ cũng có thể nhìn ra quy mô của đoàn phim, dù sao phí thuê địa điểm ở đây cũng cực đắt.
Trường quay của đoàn phim ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’ được tính là khá lớn.
Lúc họ đi qua trường quay lớn nhất, Giản Tinh bỗng dừng lại.
“Chị Tuệ, phiền chị đợi em thêm một lát, em vào trong tìm người rồi ra ngay.”
Đưa hành lý cho Lâm Tuệ trông hộ, Giản Tinh khoác cặp sách chạy vào trường quay nọ.
Lâm Tuệ nhíu mày, để bảo mật, trừ khi có sắp xếp đặc biệt, đoàn phim thường không cho người lạ tùy tiện đi vào.
Cô đang định nhắc Giản Tinh thì thấy cậu tươi cười chào hỏi bảo vệ giữ cửa, đưa điện thoại cho họ xong rồi cứ thế đi vào, trông có vẻ rất quen thuộc.
Lâm Tuệ: “…”
Cô nhìn tên đoàn phim: ‘Ma thần lệnh’.
Cô biết bộ phim này, đây là bộ phim nổi tiếng nhất trong giới phim truyền hình năm nay.
Tác phẩm lớn nhất, đầu tư nhiều nhất, kịch bản tốt nhất, đạo diễn giỏi nhất, và…diễn viên xuất sắc nhất được đạo diễn lựa chọn.
Bộ phim này từ lúc bắt đầu chọn diễn viên đã ăn dầm ở dề trên hotserch.
Lớn thì thử vai nhân vật chính, nhỏ thì một vai phụ chỉ có đất diễn vài phút, tất cả đều có mấy chục người tranh nhau.
Nghe nói nam chính vốn là thị đế Thẩm Tiêu, nhưng cuối cùng lại bị một sao nam có chống lưng nẫng tay trên.
Dù là nhan sắc hay diễn xuất, người nọ đều thua xa Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu trở thành nam hai.
Hồi ấy mọi chuyện nhốn nháo ầm ĩ, fan của Thẩm Tiêu giận sôi lên, suýt nữa gửi dao đến chỗ đoàn phim.
Cuối cùng Thẩm Tiêu phải ra mặt nói là anh rất thích nhân vật nam hai, mọi chuyện mới ngừng lại.
Ai cũng muốn nhét người vào bộ phim này, chỉ chọn diễn viên thôi mà đã mất mấy tháng.
Dù sao bộ phim chắc chắn sẽ nổi, nước dâng thuyền lên, nói không chừng một diễn viên phụ nho nhỏ cũng có thể nổi tiếng, giới giải trí đã có rất nhiều tiền lệ như vậy.
Lâm Tuệ tò mò, Giản Tinh vào trong đoàn phim này làm gì.
Giản Tinh quen cửa quen nẻo đi vào trường quay ‘Ma thần lệnh’, bên trong đang quay phim, nhân viên công tác thấy cậu thì gật đầu, không hề kéo cậu lại.
Trường quay đầy người, song rất yên tĩnh.
Giản Tinh đứng trong một góc, xuyên qua khe hở giữa đoàn người, nhìn vào khung cảnh bên trong.
‘Ma thần lệnh’ được cải biên từ cuốn tiểu thuyết nổi nhất dành cho phái nam, khoảng thời gian trước, sau khi xác định diễn viên cho những nhân vật chủ chốt, Giản Tinh đã đi đọc tiểu thuyết đó.
‘Ma thần lệnh’ kể về câu chuyện giữa ma và thần.
Thiếu niên nhiệt huyết, trải qua muôn vàn thử thách, cuối cùng tôi luyện thành thần, giết ma cứu vớt chúng sinh, trở thành anh hùng vĩ đại.
Nhưng xem tên, ma thần, ma đứng trước, thần đứng sau.
Bởi vì tác giả đã đắp nặn nam hai là ma chủ thành một kẻ cực kỳ hùng mạnh, nắm trong tay thần khí cao quý – lệnh bài ma thần.
Trước khi nam chính mạnh lên, hắn đè bẹp toàn bộ chính đạo, hung tàn đẫm máu, mặc sức làm bừa.
Nếu không phải vì yêu nữ chính, có lẽ người cuối cùng giành được thiên hạ không phải thần, mà là ma.
Tuy nhiên, chung quy ông trời vẫn có đạo lý, tà không thể thắng chính.
Ma chủ có mạnh thế nào thì cũng chỉ để làm nền cho sự chính nghĩa của nam nữ chính, là vai phụ đỡ đạn thúc đẩy nam nữ chính trưởng thành mà thôi.
Vì cứu mạng nữ chính, ma chủ đã giao toàn bộ sức mạnh của lệnh bài ma thần cho cô, sau đó bị giết hại bởi nam chính đã trưởng thành, cuối cùng nam nữ chính sánh vai đứng sừng sững trên đỉnh thế giới.
Không bất ngờ thì khi bộ phim này phát sóng, nam nữ chính chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám.
Giản Tinh quan sát hiện trường quay phim, nhận ra đây là một cảnh quan trọng trong phần đầu tiểu thuyết, là khởi nguồn của câu chuyện, cũng là bước ngoặt.
Chính đạo bất mãn với hành vi tàn bạo của ma đạo, bí mật trao đổi với nhau trên đỉnh núi Thương, liên minh chống lại ma đạo.
Sau khi biết tin, ma chủ lập tức kéo người đến giết, nhẹ nhàng đánh bại các cao thủ của chính đạo.
Lúc này ma chủ đã là kẻ mạnh nhất, nếu không có gì bất ngờ, sau ngày hôm ấy, hắn sẽ là chúa tể thế giới.
Nhưng nếu thật sự như vậy thì câu chuyện này có thể kết thúc tại đây rồi, khỏi cần viết mấy trăm nghìn chữ đằng sau nữa.
Tác giả đương nhiên không để như vậy.
Trên thực tế, đây chính là lúc nam nữ chính bắt đầu tỏa sáng.
Lúc này, nam chính vẫn chỉ là một tên sai vặt trong một môn phái nhỏ của chính đạo, phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của đệ tử trong phái.
Nữ chính là sư muội nhỏ tuổi ngây thơ hồn nhiên của một môn phái lớn đến tham gia hội nghị cùng sư phụ.
Thấy sư phụ bị ma chủ đả thương, cô bất chấp tính mạng xông lên, bị đánh trọng thương.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, nữ chính ném báu vật cứu mạng được cất kỹ của mình ra.
Báu vật vỡ nát vì đỡ cho cô một chưởng, thu hút sự chú ý của ma chủ.
Câu chuyện rất rắc rối, lúc ma chủ chưa là ma chủ, hắn bị thuộc hạ phản bội đánh trọng thương, được một cô gái cứu mạng.
Ma chủ để lại cho cô gái món thần khí duy nhất còn toàn vẹn trên người, sau đó bỏ đi.
Sau này ma chủ trở thành ma chủ, hắn từng tìm cô gái kia nhưng không thấy.
Giữa chiến trường hỗn loạn, ma chủ nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều kia, ma xui quỷ khiến, cho thuộc hạ rút lui.
Cũng trong trận chiến ấy, nam chính bị đồng môn ngứa mắt ném ra che chắn sự tấn công của ma đạo, trọng thương rơi xuống núi.
Không những không chết, nam chính còn may mắn ăn được quả quý nghìn năm, tu vi tăng mạnh.
Ra khỏi đáy vực, hắn vô tình cứu được nữ chính đang bị thú dữ bao vây, bắt đầu thay đổi bánh răng vận mệnh.
Cảnh đang quay là khoảnh khắc cao trào khi ma chủ xuất hiện.
Mười mấy cao thủ ma đạo nâng một chiếc kiệu bay giữa trời, ma chủ mặc áo đỏ thêu hoa văn đen ngồi trên kiệu, ung dung ngả lưng vào ghế.
Hắn liếc xuống chúng người chính đạo đang hoảng hồn bên dưới, ánh nhìn tàn ác ngông cuồng, khinh khi thiên hạ.
Mà bên dưới, đám người vừa hô vang chính nghĩa, uống máu thề thốt thà chết nếu không giết được ma, lúc này lại sợ hãi câm như hến.
Trường quay rất lớn, Giản Tinh cách xa nên không nghe rõ lời thoại, cậu chỉ cảm thấy mỗi một cử chỉ, một ánh mắt, một cái nhếch mép của người đang ở trên trời kia đều xứng đáng là chúa tể thực sự của ma đạo.
Giản Tinh nhìn người nọ, mắt sáng lấp lánh.
Anh ấy tên là Thẩm Tiêu, là diễn viên nổi tiếng từng đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim truyền hình.
Giản Tinh biết anh đã sáu năm rồi.
Trong ống kính, hai bên đối đầu nhau, sau mấy câu nói, ma chủ nhấc nhẹ ngón tay, thuộc hạ ma đạo lập tức khai chiến.
Ma đạo ít người, nhưng võ công cao cường, mười mấy người đấu với hơn trăm người chính đạo.
Tám chưởng môn lớn của chính đạo cùng xông lên tấn công ma chủ.
Ma chủ nhếch mép bay khỏi kiệu, ung dung đón nhận sự bao vây tấn công của tám người.
Tất cả các diễn viên đều đang đu dây cáp.
Đây chính là lúc thử thách sức mạnh, độ dẻo dai và khả năng điều khiển cơ thể nhịp nhàng của các diễn viên.
Thẩm Tiêu hành động như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, động tác đánh nhau vừa cứng vừa mềm, từ xa nhìn lại giống như đang múa trên trời cao.
Nếu thêm hiệu ứng hậu kỳ, hiệu quả chắc chắn tuyệt vời!
“Cắt!”
Một cảnh quay khó mà một lần là qua, trường quay vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Giản Tinh cũng vỗ tay bồm bộp, cậu nhìn Thẩm Tiêu vẫn đang treo người trên dây cáp, ánh mắt sáng như sao sa.
Cậu nghĩ, Thẩm Tiêu đóng ma chủ thật sự quá hợp.
Nhân viên công tác bắt đầu sắp xếp cảnh quay tiếp theo, các diễn viên sang chỗ khác nghỉ ngơi.
Một người trong đó chạy về phía Giản Tinh: “Tiểu Tinh, cậu đến rồi à.”
Giản Tinh cười nói: “Phùng Sở.”
Giản Tinh lấy danh nghĩa là đến thăm Phùng Sở để vào được đây.
Phùng Sở là bạn cùng phòng hồi đại học của cậu, bây giờ cũng là diễn viên mới.
Đối phương phát triển tốt hơn cậu, trong bộ phim ‘Ma thần lệnh’ này, Phùng Sở vào vai một sư huynh của nữ chính, mặc dù đất diễn không nhiều, nhưng hình tượng nhân vật khá được.
Phùng Sở đưa Giản Tinh vào phòng nghỉ, tìm một góc không người, lấy cái hộp giữ nhiệt cất trong tủ ra đưa cho Giản Tinh.
Giản Tinh cũng lấy một cái hộp giữ nhiệt để trong cặp ra đưa cho Phùng Sở.
Phùng Sở nóng lòng mở nắp, ngạc nhiên nói: “Lê hấp đường phèn, thơm quá trời.
Tiểu Tinh, hay là cậu đừng làm diễn viên nữa, đi làm đầu bếp đi.”
Giản Tinh bảo: “Không phải đường phèn mà là mật ong, không ngọt lắm đâu nên đừng sợ béo.
Mấy ngày nay trời hanh khô, hôm qua tớ chạy bộ qua đây thì thấy anh Thẩm đang ho khan, hợp với canh bổ phế nhuận họng.”
Phùng Sở tấm tắc cảm khái: “Tiểu Tinh, sau này ai lấy được cậu thì hạnh phúc quá.”
Giản Tinh mỉm cười: “Tiểu Sở, tớ vừa đóng máy, sắp phải về rồi.”
Nụ cười của Phùng Sở lập tức tắt ngấm: “Tiểu Tinh, sao cậu đi nhanh thế?” Giản Tinh đi rồi, canh tình yêu mỗi ngày cũng sẽ biến mất.
Giản Tinh cười trừ, tạm biệt Phùng Sở rồi định đi.
Phùng Sở gọi cậu lại: “Tiểu Tinh, thật sự không cần nói với Tiêu thần cậu là người nấu canh cho anh ấy à? Chưa biết chừng…”
Giản Tinh lắc đầu: “Chỉ cần anh ấy uống và thấy cơ thể thoải mái hơn, ai nấu cũng không quan trọng.”
Lúc ngang qua trường quay lần nữa, Thẩm Tiêu đang đu trên dây cáp quay lại động tác đánh nhau hết lần này đến lần khác, không ngại phiền hà.
Phía dưới, máy quay chạy khắp các góc để ghi hình anh.
Bên này, hai nhân viên công tác thì thầm rôm rả.
“Cậu thấy cảnh vừa nãy của Tiêu thần không? Đẹp trai chanh sả dễ sợ!”
“Đương nhiên rồi, trong cái giới này, nhan sắc của Tiêu thần được công nhận là đứng đầu đấy.”
“Ôi, đẹp trai này, diễn xuất tốt này, thế mà lại chỉ là vai phụ, tiếc ghê.”
“Suỵt, cậu bé tiếng thôi.
Có ai không biết Tiêu thần vốn là nam chính nhưng bị người nọ cướp mất vai đâu.
Nếu Tiêu thần diễn nam chính, chắc chắn đẹp ngạt thở.”
“Lại chẳng.
Haiz, đúng là có tiền mua tiên cũng được.”
…
Giản Tinh nhìn lên Thẩm Tiêu, ánh mắt kiên định.
Em sẽ thật cố gắng, chờ em nhé.
Sau đó quay người rời đi.
Trong phòng nghỉ, Phùng Sở ôm cái hộp giữ nhiệt như ôm bảo bối đi tìm một góc nhỏ để ngồi xuống.
Hộp có hai tầng, hắn chỉ lấy tầng trên, còn tầng dưới là để cho Thẩm Tiêu.
Nghĩ đến đây, Phùng Sở không thể không ngậm ngùi, ở với nhau bốn năm, thế mà hắn phải ké ánh sáng của người khác mới được uống canh tình yêu của bạn cùng phòng nhà mình.
Thật là… mỗi thời mỗi thế, người không như xưa.
Phùng Sở uống từng ngụm nhỏ, độ ấm dễ chịu, độ ngọt vừa phải, vừa mềm vừa ngon, cổ họng khô khốc cả ngày bỗng thoải mái hơn hẳn.
Hắn uống đến là ngon, không chú ý tới trên chiếc sofa ở một góc khác trong phòng đang có người.
Nghe hết từ đầu đến đuôi câu chuyện của họ, người nọ nhìn về hướng Giản Tinh đã đi, khóe môi cong lên đầy thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...