Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh FULL


Giản Tinh về đến nhà thì trời đã tối rồi.

Rời nhà mười ngày, phòng ốc phủ một tầng bụi, cậu nhắn tin cho Phó Nguyên, sau đó bắt đầu thu dọn.

Dọn xong thì nhận được điện thoại của Phó Nguyên.
“Tiểu Tinh, về rồi à? Ghi hình chương trình thuận lợi chứ?”
Giản Tinh cười nói: “Thuận lợi lắm ạ, mọi người đều rất tốt.”
“Ừ, thế là tốt.

Cậu đừng vội đến công ty, cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
“Vâng, cảm ơn anh Phó.”
Có vẻ Phó Nguyên đang bận, Giản Tinh nói mấy câu bèn cúp máy.
Giản Tinh gọi điện cho bố mẹ, đầu tiên là báo bình an, sau đó mới kể chuyện về chương trình.

Cậu kích động nói: “Bố mẹ ơi, con gặp được anh Thẩm rồi.”
Bố mẹ cậu còn kích động hơn: “Thật hả, tốt quá.

Tiểu Tinh à, con có cảm ơn cậu ấy không?”
“Không ạ, đang ghi hình nên con không tiện nói đến chuyện khác.

Sau này có cơ hội, con nhất định sẽ cảm ơn anh ấy.”
Giản Tinh tiếp tục kể cho bố mẹ nghe những chuyện vui trong chương trình, đến khi nghe thấy bố mẹ ngáp dài mới cúp máy.
Mấy ngày sau, Giản Tinh đều ở nhà giải đề và tập nhảy.
Hai ngày sau, cậu đến công ty báo cáo với Phó Nguyên.
Tâm trạng Phó Nguyên có vẻ tốt, thấy cậu thì cười híp cả mắt.
“Tiểu Tinh đến rồi à.”
Liếc thấy Giản Tinh đang xách cái gì đó, hai mắt anh sáng lên: “Đây là gì?”
Giản Tinh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn: “Lúc ở Vân Nam có một thím cho em ít nấm rừng, hầm canh gà ngon lắm.”
Phó Nguyên mở ra, hương thơm ngào ngạt phả vào mặt, thiếu điều chảy nước miếng.

Anh thử mùi vị, cảm động suýt khóc.
“Tiểu Tinh à, nếu ngày nào đó cậu thích một người, cậu không cần làm gì cả, chỉ cần nấu canh cho người đó, chắc chắn người ta sẽ đổ cậu luôn.”
Giản Tinh cười ngượng ngùng.
Phó Nguyên ăn hết chỗ canh mới cười hì hì hỏi Giản Tinh ghi hình thế nào.

Giản Tinh kể với anh, Phó Nguyên càng kích động hơn.

Thì ra không chỉ Thẩm Tiêu, cả Nghiêm Nhan cũng đến, một thị đế một ca hậu! Đứa trẻ nhà mình rốt cuộc đã trúng số gì vậy!
“Em không chủ động bám vào họ chứ?”
Giản Tinh ngẫm nghĩ, lắc đầu.

Phó Nguyên yên tâm: “Thế thì tốt, thế thì tốt.”
Hai vị phật khổng lồ này, đứa trẻ nhà mình chỉ cần lộ mặt là đã hưởng ké được cả đống hào quang rồi.
Lúc này Phó Nguyên chỉ nghĩ nhóc nhà mình không sấn sổ bổ vào người ta là được, lại quên không hỏi người ta có lao vào nhóc nhà mình không.

Đến nỗi sau này chương trình phát sóng, đủ tin tức trên trời dưới biển ập tới, anh mới trợn mắt.
Phó Nguyên cười híp mắt nhìn Giản Tinh, nhìn kiểu gì cũng hài lòng.
“Dạo này đang bàn giúp cậu mấy vai, đất diễn tuy ít nhưng đều không tồi, có kết quả sẽ báo cho cậu.”
Giản Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn anh Phó.”
Phó Nguyên vui vẻ: “Mấy ngày qua ở nhà nghỉ ngơi thế nào?”
“Tốt lắm ạ, em vừa đọc sách vừa học nhảy.”
Phó Nguyên không đành lòng đả kích cậu, thuận miệng hỏi: “Học thế nào rồi?”
Giản Tinh nói: “Em học chậm lắm, mới học được một đoạn ngắn.”
Ồ?
Giản Tinh là một đứa trẻ thành thật, cậu nói học được là thật sự học được.

Nhưng khiếm khuyết bẩm sinh của cậu không phải là không nhảy được à? Phó Nguyên kinh ngạc, dứt khoát lôi cậu đến phòng tập nhảy bảo cậu nhảy cho mình xem.
Trong phòng vừa hay không có ai, Phó Nguyên hỏi: “Học được đoạn nào?”
Giản Tinh lấy điện thoại ra, bật một video.
Phó Nguyên càng kinh ngạc, đây là bài nhảy lên ngôi của Thẩm Tiêu, độ khó có thể nằm trong top 3 của làng nhảy đường phố.

Một người tay chân xiêu vẹo, trái phải loạn xạ, lần đầu tiên học nhảy lại học loại khó thế này, khác gì một đứa học dốt đòi thi đỗ Đại học Quốc phủ đâu.
Lúc Phó Nguyên vẫn không thể tin nổi, Giản Tinh đã bắt đầu nhảy theo nhạc rồi.
Sau đó, Phó Nguyên rụng cằm.
Điệu nhảy của cậu giống hệt với video, tốc độ xoay tròn, tư thế duỗi người, hoàn toàn y xì đúc.
Phó Nguyên cầm điện thoại, trợn mắt há mồm nhìn Giản Tinh khôi phục trọn vẹn chuỗi động tác trong video.

Hoàn hồn, mắt Phó Nguyên sáng bừng lên.

Song chưa kịp ăn mừng, bức tranh trước mắt đã chợt thay đổi, trở về với dáng vẻ tay chân xiêu vẹo, trái phải loạn xạ ban đầu, trước sau chưa đến 20 giây.
Phó Nguyên: “…”
Giản Tinh dừng lại: “Em mới học được một đoạn này thôi.”
Phó Nguyên kích động túm cánh tay cậu: “Cậu học thế nào vậy?”
“Anh Thẩm nhắc nhở em, bảo em đổi phương pháp học tập.

Khi trọng lực và lực hướng tâm đạt được sự cân bằng, em sẽ có thể đứng vững.

Tính toán chuẩn từng động tác rồi liên kết lại, em sẽ được dáng vẻ lúc nãy.”
Cậu làm một động tác: “Giống cái này, cánh tay trái giơ lên một góc 87 độ, cánh tay phải 134 độ, cơ thể nghiêng với mặt đất một góc 45 độ.

Với cân nặng của em, tốc độ quay đạt đến 15.8 là có thể giữ được thăng bằng.


Dùng phương pháp này, em cần ít nhất mười phút để tính được động tác của một âm tiết, thế nên hai ngày qua em mới học được đoạn đầu thôi.”
Phó Nguyên: “…”
Lần đầu tiên anh nghi ngờ trí thông mình của mình, tách từng từ ra thì hiểu, hợp vào với nhau thì ngu luôn.

Anh nhìn Giản Tinh như một kho báu.

Đứa trẻ này chắc chắn sẽ tỏa sáng.
Đột nhiên nghĩ đến một việc, anh vội hỏi: “Để học được một điệu nhảy kiểu này, cậu cần bao nhiêu thời gian?”
Giản Tinh ngẫm nghĩ: “Với tốc độ tính toán của em, một điệu nhảy dài năm phút cần khoảng mười ngày.

Nhưng chắc là sẽ có cách đơn giản hơn, cơ mà em chưa nghĩ ra.”
Phó Nguyên nhíu mày: “Mười ngày chậm quá, có thể tăng tốc không?”
Giản Tinh: “Bây giờ đã là tốc độ tính toán cực hạn của em rồi, nếu muốn nhanh hơn, trừ khi tìm ra cách tính mới, hoặc là công thức.”
“Có chắc chắn không?”
Giản Tinh lắc đầu: “Em vẫn chưa tìm ra cách đột phá.

Tuy nhiên kỹ thuật là không có giới hạn, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.”
Thấy Giản Tinh tự tin như vậy, Phó Nguyên cũng có lòng tin với ý tưởng của mình.
Đúng lúc này, điện thoại của anh có tin nhắn, Phó Nguyên liếc qua, sắc mặt sa sầm.

Phó Nguyên dặn Giản Tinh đừng nói chuyện mình đang học nhảy cho người khác, sau đó bảo cậu ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt Phó Nguyên càng thêm kiên định, anh lấy bút và sổ trên bàn, rảo bước về hướng khác.
Nửa tiếng sau, trong một phòng họp của tòa cao ốc Tinh Đồ, sáu, bảy người vây quay cái bàn, nhìn hai người đang tranh nhau đỏ mặt tía tai.
“Phó Nguyên, chương trình ẩm thực lần trước đã để anh cướp mất rồi, lần này lại muốn cướp chương trình nhảy, dựa vào đâu mà anh đòi chiếm hết chỗ tốt thế!”
Phó Nguyên nhìn người đối diện, mặt phình ra vì tức: “Lão Vương, anh bảo tôi cướp gì cơ? Chương trình ẩm thực lần trước do tôi cướp à? Là các người không một ai muốn, bắt tôi nhè ra một người cho đủ, bây giờ lại chạy ra vu vạ là tôi cướp?”
Mấy người nghe xong hối hận xanh ruột.

Ai mà ngờ một chương trình thể nào cũng xịt lại mời được Thẩm Tiêu chứ.

Lúc này họ vẫn chưa biết là Nghiêm Nhan cũng đến, bằng không chẳng biết sẽ còn làm loạn đến mức nào.
Phó Nguyên nghĩ đến đây, nhìn sắc mặt mấy người xung quanh, cười trào phúng, nói: “Chương trình học nhảy lần này đã viết rõ, yêu cầu người tham gia phải chưa từng học nhảy.

Dám hỏi các vị ở đây, có người nào các anh chị dẫn dắt mà không hát hay nhảy giỏi không?”
Người được gọi là lão Vương đứng đối diện anh cười lạnh: “Phó Nguyên, đừng nói mấy câu vô ích thế nữa.

Chúng ta vào nghề này đâu phải ngày một ngày hai, chẳng lẽ còn tin hình tượng của nghệ sỹ trên sân khấu là thật à? Nếu thật sự không biết nhảy thì có khác gì học sinh tiểu học tập nhảy đâu, ma nào thèm xem chương trình?”

Phó Nguyên cười lạnh, im lìm.
Họ Vương tiếp tục nói: “Hơn nữa, lúc công ty phỏng vấn nghệ sỹ, ngoại trừ diễn viên, hát nhảy là kỹ năng tất yếu.

Kể cả là diễn viên thì cũng ưu tiên chọn người biết hát biết nhảy.

Chỗ chúng tôi không có người không biết nhảy, chẳng lẽ anh có hả? Lão Phó, dưới trướng anh toàn là người mới chạy theo lưu lượng đúng không?” Hai chữ “người mới” được nhấn mạnh.
Sắc mặt những người khác đều thoáng thay đổi.

Phó Nguyên vào nghề mười năm, đến giờ vẫn đang dẫn dắt người mới, bình thường mọi người lén lút khinh khi thì không sao, chứ nói thẳng chẳng nể nang gì trong phòng họp thế này thì thật sự hơi quá đáng.
Phó Nguyên không giận, chỉ nhắc: “Các vị quý nhân hay quên quá, chắc là đã quên cái tên Giản Tinh rồi.

Tôi nhắc nhẹ một chút, cậu ấy là diễn viên công ty mới tuyển vào năm ngoái, được giao cho tôi.

Tôi từng tìm các người, nhưng không một ai chịu nhận.”
Mấy người sững sờ, bấy giờ mới nghĩ ra, cái cậu lính mới mù âm nhạc, ngáo tay chân kia tên là Tinh gì đó.
Một người khác chau mày: “Không lẽ anh định để cậu ta tham gia chương trình này?”
Phó Nguyên hiểu ý của gã, ngày xưa anh dẫn Giản Tinh đi tìm từng người đại diện một, vốn dĩ họ vô cùng có hứng thú khi nhìn vào ngoại hình của Giản Tinh, nhưng khi thấy cậu chẳng có tài cán gì, cả đám đã từ chối hết.

Cùng đường, Giản Tinh đành do Phó Nguyên dẫn dắt.
“Giản Tinh rất thông minh, cậu ấy nhất định sẽ học được.”
Họ Vương cười lạnh: “Nói thế mà anh cũng tin à? Anh thấy ai không có cảm giác tiết tấu, tay chân xiêu vẹo mà nhảy đẹp bao giờ chưa? Còn nữa, anh muốn cậu ta nổi tiếng làm diễn viên hài à?”
Phó Nguyên muốn nói, anh vừa thấy rồi.

Nhưng hiện tại, anh cũng chưa hoàn toàn chắc chắn.
Phòng họp yên tĩnh một lúc, một trong mấy người ngồi im nãy giờ chợt ung dung nói: “Nghe nói ‘Sàn học vũ đạo’ do đội ngũ của đạo diễn hàng đầu đài Táo là Lý Khải lên kế hoạch.”
Người này vừa cất lời, cả phòng họp bỗng im phăng phắc.

Họ tranh giành nhau chủ yếu là vì cái danh của đài Táo.

Đây là đài truyền hình giỏi làm chương trình giải trí nhất trong nước, rating của chương trình nào cũng rất cao.
Gần đây đài Táo đang lên kế hoạch cho một chương trình tên là ‘Sàn học vũ đạo’, chương trình sẽ sắp xếp cho mỗi học viên một người hướng dẫn, tiến hành dạy học và thi đấu.

Kế hoạch ban đầu của chương trình là cổ vũ những người thích vũ đạo nhưng lại vì nhiều nguyên nhân mà chưa được học, đồng thời quảng bá văn hóa vũ đạo Trung Quốc.

Để tăng rating, chương trình sẽ mời một số nghệ sỹ đá chéo sân và chọn thêm người bình thường.
Thật ra trong chương trình kiểu này, để đảm bảo hiệu quả, học viên đều có nền tảng vũ đạo cơ bản, dù sao cuối cùng cũng không thể nhảy quá khó coi.

Thế nên trước kia cũng có chương trình như vậy, nghệ sỹ giả vờ không biết, sau đó thành công vượt lên nghịch cảnh, chương trình thường sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng Lý Khải lại là người nổi tiếng không chịu “nhắm mắt” trong giới giải trí.

Ông tin vào màn biểu diễn chân thực mới có thể chạm đến trái tim người xem, chương trình của ông không cho phép tồn tại bất cứ mánh khóe gian trá nào, một khi phát hiện, ông sẽ không hề lưu tình.
Năm ngoái có một chương trình ca sỹ sáng tác, trong đó có một người chơi thể hiện cực kỳ xuất sắc, nếu không có gì bất ngờ, cuối cùng sẽ đoạt giải quán quân, tương lai rộng mở.

Nhưng đêm trước vòng chung kết, người nọ bị hát hiện có một ca khúc là nhờ người viết hộ, Lý Khải lập tức đuổi người nọ không chút do dự, đồng thời thông báo ngay cho truyền thông.

Một ngôi sao lấp lánh của giới giải trí, chưa kịp tỏa sáng đã vụt tắt vĩnh viễn.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người trong phòng họp đều im lặng.

Người nói nhìn sắc mặt của mọi người, cười khinh thường: “Các người muốn đi thì đi đi.”
Im lặng hồi lâu, cuối cùng không ai nói gì nữa, ngầm đồng ý giao suất đăng kí cho Phó Nguyên.
Họ Vương cười lạnh: “Để tôi xem các người sẽ thành trò cười thế nào.”
Phó Nguyên có được suất đăng kí, tâm trạng đang tốt, chẳng hơi đâu mà cãi nhau, cười hì hì bảo: “Cảm ơn lão Vương đã quan tâm nhé.

Nhóc nhà tôi ấy hả, cái khác không nói, riêng khoản học tập thì vô cùng nhanh.

Đến lúc đó anh nhớ xem chương trình để tăng rating giúp tôi đấy nhé.”
Họ Vương sầm mặt ra khỏi phòng.
Lúc tan họp, Phó Nguyên nhanh tay nhanh mắt giữ ân nhân lại, cười nịnh bợ: “Đại diện Diêu, hôm nay cảm ơn cô nhé.

Tối nay có rảnh không, tôi mời cô ăn cơm.”
Diêu Mai không thèm liếc nhìn anh: “Khỏi cần, tôi không giúp anh đâu.”
Phó Nguyên hoàn toàn không biết khó mà lui: “Ai mà không biết đại diện Diêu là người chí công vô tư nhất chứ.

Đại ân hôm nay, tôi nhất định phải báo đáp.”
Diêu Mai liếc xéo anh: “Tôi nói rồi, tôi không giúp anh, tôi chỉ giúp đứa nhóc kia thôi.

Bồi dưỡng thằng bé cẩn thận, nó giỏi hơn anh nhiều.” Dứt lời đi thẳng chẳng quay đầu.
Phó Nguyên nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô, vừa kinh ngạc vừa thắc mắc.

Diêu Mai quen Giản Tinh ư? Giản Tinh ôm chân Diêu Mai từ bao giờ vậy?
Diêu Mai xấp xỉ tuổi anh, nhưng vào nghề còn sớm hơn anh, tài nguyên nườm nượp trong tay, phát triển vượt xa anh.

Diêu Mai làm việc cẩn thận, thông minh giữ mình hơn bất cứ ai, không bao giờ lội vào vũng nước đục không liên quan đến mình.

Có thể khiến cô ra tay giúp đỡ, không phải quan hệ bình thường là được.
Nếu là người khác anh còn nghi ngờ đối phương muốn đổi người đại diện lợi hại hơn, nhưng là Giản Tinh thì chắc chắn không phải.
Phó Nguyên về phòng làm việc, gọi cho Giản Tinh.
Giản Tinh vừa về đến nhà: “Anh Phó, sao vậy ạ?”
Phó Nguyên hỏi thẳng: “Sao cậu lại quen biết Diêu Mai?”
Giản Tinh nghi hoặc: “Diêu Mai là ai cơ ạ?”
Phó Nguyên: “…” Không cần hỏi nữa.
“Không có gì, không quan trọng.

Đúng rồi, anh nhận cho cậu một chương trình vũ đạo, lát nữa trợ lý sẽ gửi tài liệu cho cậu, chuẩn bị kĩ nhé.”
Giản Tinh khiếp sợ: “Chương trình vũ đạo?” Cậu không tưởng tượng nổi, “Anh Phó, anh bảo người khác tham gia đi, công ty chọn bừa một người mới cũng nhảy tốt hơn em.”
Phó Nguyên cạn lời, ai lại nhường cơ hội của mình cho kẻ khác chứ, cũng chỉ có đứa nhóc thiếu đầu óc nhà mình mới thế thôi.
“Họ cần người không biết nhảy.

Được rồi, đã chốt danh sách rồi, nhớ đọc tài liệu và chuẩn bị cẩn thận.”
Phó Nguyên cúp máy, nhớ lại phản ứng của Diêu Mai hôm nay, càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

Lia mắt đến chỗ đặc sản Vân Nam mà Giản Tinh mang cho anh ở trên bàn, Phó Nguyên bèn xách chúng ra khỏi phòng, đi về một hướng khác.
Bên ấy là phòng làm việc của Diêu Mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui