Mới sáng sớm, Nhã Thi đã nhận được tin nhắn từ số máy lạ. Mở ra mới biết là tin nhắn của Thư Kỳ.
“Nhã Thi! Tôi là Thư Kỳ đây. Tối nay tôi sẽ cho xe đến đón cô.”
Nhã Thi nhanh chóng nhắn lại.
“Vâng! Tôi biết rồi, cảm ơn cô!”
Nhã Thi nhìn giờ trên điện thoại. Sáu giờ mười lăm rồi, phải dậy chuẩn bị đi làm thôi.
Nhã Thi đến chỗ làm đúng bảy giờ, mọi người đều đã có mặt đông đủ. Cô cảm
thấy hôm nay mọi người rất kì lạ, không vui vẻ như mọi hôm. Ngay cả
Thiện cũng vậy, mọi lần thấy cô tới anh ta luôn là người đầu tiên chào
đón cô nhưng không hiểu sao hôm nay anh ta lại tránh cô. Đến giờ nghỉ
trưa, mọi ngày là Thiện sẽ mua cơm và ăn cùng cô. Nhưng hôm nay, cô đợi
đến dài cổ cũng không thấy mặt mũi anh ta đâu cho đến khi giờ làm việc
buổi chiều bắt đầu. Cô thấy lạ, hỏi Ly:
- Mọi người hôm nay sao vậy? Có chuyện gì sao?
Ly lắc đầu, lảng tránh:
- Có gì đâu chứ!
Cô hỏi Văn thì anh ta cũng nói y như Ly và người khác cũng thế, cứ như họ đã có sự sắp xếp trước vậy.
Mặc dù mọi người bảo không có gì nhưng cô vẫn không cảm thấy như vậy. Nhã
Thi không dám hỏi Thiện, vì hôm nay anh ta cứ lầm lầm lì lì, mọi người
cũng chẳng dám nói chuyện với anh ta thì một kẻ nhát gan như cô làm sao
dám.
Thế là ngày làm việc của cô trôi qua không được tốt đẹp cho lắm.
...
Đứng trước gương, Nhã Thi cảm thấy hài lòng với chiếc váy cúp ngực màu trắng tinh khôi mình đang mặc trên người. Đây là chiếc váy cha đã cho người
thiết kế riêng cho cô vào năm cô vừa tròn mười tám tuổi. Váy rất đẹp,
với thiết kế phần trên ôm body, phần dưới hơi xòe ra. Chất liệu ren cao
cấp lót voan lụa mềm mại, màu trắng tinh tế. Có một chiếc nơ nhỏ xinh
nằm ngay thắt lưng, ôm trọn phần eo thon gọn khiến cho cô như trở thành
một nàng công chúa thực sự bước ra từ câu chuyện cổ tích. Mái tóc cô vẫn để tự nhiên, không tạo kiểu nhưng nhìn vẫn đẹp. Nhã Thi đi tìm sợi dây
chuyền ngọc trai và đôi bông tai cùng bộ đeo vào. Đây là bộ trang sức mà cha đã mua cho cô, đó cũng được xem là một phần tài sản cá nhân mà cô
có thể đem theo khi ngôi nhà bị niêm phong. Còn nhiều thứ nữa, Nhã Thi
cất kĩ trong chiếc hộp nhỏ. Chỉ khi nào có dịp đi đâu, cô mới lấy ra
đeo. Còn không, cô sẽ cất giữ nó như một hoài niệm mà cha đã để lại.
Nhã Thi mỉm cười nhìn mình trong gương. Hoàn hảo!
Nhìn đồng hồ, sáu giờ hơn rồi nhưng sao người của Thư Kỳ vẫn chưa tới?
Tính tong!
Linh thật! Vừa nhắc đã tới rồi.
- Cô có phải là Nhã Thi? - Một cô gái tóc ngắn, trên tay xách một cái hộp trang điểm nhìn thấy cô liền hỏi.
- Phải, mời cô vào! - Nhã Thi tránh sang bên cho cô ta vào rồi bản thân chạy đi rót nước.
- Mời cô! - Nhã Thi cười rạng rỡ.
Nhưng dường như cô ta không quan tâm, cô ta đặt cái hộp trang điểm to oành lên bàn rồi mở ra.
- Hoàng tiểu thư bảo tôi đến đây để trang điểm cho cô. Nào, cô qua đây
ngồi để tôi làm cho. - Nói đoạn cô ta nháy mắt với Nhã Thi, cười hòa
nhã.
Nhã Thi gật đầu, đi qua ngồi cạnh để cô ta trang điểm cho mình.
Mười lăm phút sau...
- Xong! - Cô ta đóng hộp phấn lại, hai tay đập vào nhau. - Cô vào soi
gương đi, thử xem tay nghề của tôi thế nào! - Cô ta thúc giục.
Nhã Thi chạy vội vào phòng, cô hồi hộp đi từng bước nhẹ đến trước gương.
Đôi mắt cô mở to hết cỡ nhìn cô gái hoàn toàn xa lạ trong gương. Cô đấy ư? Thật không thể nào tin vào mắt mình nữa!
Công nhận cô ta trang điểm đẹp thật, đến cả cô cũng phải ngỡ ngàng. Do mặt
Nhã Thi trắng sẵn nên chỉ cần đánh một lớp phấn mỏng, còn phần mí mắt
được đánh một lớp phấn màu xanh nhạt có phủ một ít kim tuyến. Chiếc mũi
vốn cao nay nhờ cô ta mà nó gọn và cao thêm một tí. Đôi mi dài, rậm và
cong vút nhờ cặp mi giả. Đôi môi được tô một màu đỏ cherry quyến rũ.
Nhìn cô bây giờ, chắc hẳn ai nhìn thấy cũng phải nhầm lẫn với một siêu
sao hay một cô người mẫu xinh đẹp nào đó.
Sau một hồi lâu ngắm nghía, Nhã Thi hí hửng chạy ra.
- Tuyệt vời! Tay nghề của cô quả là cao siêu!
Nghe khen, cô ta mỉm cười cảm ơn rồi bảo cô nhanh nhanh đi đến buổi tiệc, xe đang đợi sẵn ở đầu hẻm.
Trên đường đi, Nhã Thi khá hồi hộp, tim đập liên hồi. Mồ hôi cô vã ra do xe
không bật máy lạnh, cửa sổ cũng không mở. Cô vốn là người chịu nóng rất
dở, chỉ cần nhiệt độ cao một chút là mồ hôi cô vã ra như tắm. Cô lấy tay lau mồ hôi trên trán và hai bên mặt, lớp phấn vì vậy mà bị trôi đi một
phần. Nhã Thi tính bảo tài xế mở máy lạnh thì nghe tiếng trách mắng bên
cạnh:
- Ấy! Sao cô lại làm vậy? Phấn bị trôi gần hết rồi kìa.
Uổng công tôi nãy giờ trang điểm cho cô. - Cô ta ngoài mặt thì giả vờ
giận dỗi nhưng trong lòng lại đang cười thầm.
- Tôi xin lỗi! - Nhã Thi ra vẻ hối lỗi, gương mặt buồn xo.
- Không sao! Tôi đùa thôi, để tôi giúp cô trang điểm lại. - Cô ta mỉm
cười, mở hộp trang điểm ra làm lại cho cô. - Cô nhắm mắt lại đi, nếu
không phấn sẽ bay vào mắt đấy!
Nhã Thi khẽ cảm ơn, nghe lời nhắm mắt cho cô ta trang điểm lại mà không hề biết rằng... gương mặt mình đang bị cô ta phá hỏng.
- Xong rồi! - Cô ta cười với cô rồi nói với người lái xe. - Anh mở máy lạnh lên đi! Nóng vậy sao chịu nổi?
Người lái xe gật đầu, máy lạnh được mở lên.
Nhã Thi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sống lại rồi!
Cô ta nhìn gương mặt Nhã Thi, một nụ cười nham hiểm được che giấu khi quay sang cửa sổ bên kia.
“Đầu tiên, cô hãy trang điểm cho cô ta thật đẹp. Tiếp theo, trước khi lên xe cô hãy bảo với tài xế tắt hết máy lạnh, cửa sổ cũng không được mở. Đợi
đến khi cô ta đổ mồ hôi, lớp trang điểm bị trôi đi thì lúc đó... cô hãy
trang điểm cho cô ta thật “lộng lẫy” vào, càng “lộng lẫy” càng tốt.”
Đó là lời căn dặn của Thư Kỳ trước khi cô ta đến nhà Nhã Thi.
Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu, đôi mắt anh ta dừng lại trên mặt Nhã
Thi, thoáng ngỡ ngàng nhưng rất nhanh trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu, chú
tâm lái xe.
Chiếc xe đưa Nhã Thi đến một ngôi biệt thự xa hoa,
tráng lệ. Từ ngoài cổng bước vào, những ánh đèn trắng toát được treo
trên cao phủ sáng cả một không gian lớn. Lối đi vào là một hàng sỏi, hai bên là bãi cỏ xanh mướt. Trong sân, hàng loạt thức ăn, thức uống được
bày biện sẵn trông rất hoành tráng. Hàng trăm người đang nói cười vui
vẻ, nâng ly trò chuyện, còn các cánh nhà báo thì lo chụp ảnh đăng tin
kiếm tiền.
Nhã Thi hồi hộp bước xuống xe, cánh tay nắm chặt lấy
dây đeo của chiếc giỏ, không dám bước vào. Đến khi cô gái trang điểm
thúc giục thì cô mới gật gật nhấc chân.
Vừa bước đến cổng, ngay
lập tức, tất cả mọi ánh mắt của những ai có mặt tại đây đều đổ dồn về
phía Nhã Thi. Ban đầu là những tiếng xì xầm, bàn tán, những cái chỉ trỏ
vào cô. Tiếp sau là những tiếng cười, những cái nhếch môi đầy miệt thị
và không thiếu những cái nhấp nháy liên tục của hàng loạt máy ảnh đang
tập trung lại trên người cô.
- Phải chụp thôi, tin này nhất định
sẽ “hot” lắm đây! Cô gái trang điểm kiểu “kinh dị” đi dự tiệc! Ha ha ha! - Một tên phóng viên lên tiếng, cái tiêu đề hắn vừa nghĩ ra khiến hắn
cười sung sướng.
- Còn tiêu đề của tôi sẽ là “Cô gái trang điểm như hát bội đi dự sinh nhật“. Há há! - Một tên nhà báo khác thích thú.
Nhã Thi nuốt nước bọt, tiến hẳn vào trong. Những gì họ nói, cô đâu có nghe.
- Tôi xong nhiệm vụ rồi nhé! - Cô gái trang điểm không biết từ lúc nào đã rời khỏi Nhã Thi đi đến bên Thư Kỳ, vui vẻ nói với cô ta.
Thư Kỳ nhìn Nhã Thi, khóe môi khẽ nhếch lên.
Kế hoạch thứ ba: Bôi nhọ Nhã Thi trước đám đông.
- Tốt lắm! Tôi sẽ trả công cho cô sau, còn bây giờ cô có thể nhập tiệc cùng mọi người. - Thư Kỳ nở nụ cười, vỗ vai cô ta.
- Cảm ơn Hoàng tiểu thư! - Nói rồi cô ta lủi đi, đi ngang qua chỗ Nhã Thi, cô ta bụm miệng cười.
Vào trong rồi, Nhã Thi không biết làm gì ngoài tìm kiếm chủ buổi tiệc là Thư Kỳ.
- Cô ta là ai vậy? Cô ta nghĩ sao mà lại trang điểm cái kiểu đó để đến đây?
- Tôi cũng chẳng biết! Cái lớp phấn màu mè kia đã che hết mặt cô ta rồi, có còn nhìn thấy rõ nữa đâu!
- Nhìn cô ta cứ như đi hát bội hay diễn tuồng ấy. Trông xấu chết đi được!
Đó là những lời nói khinh miệt, chê bai của những cô tiểu thư kiêu kì đứng tụm năm, tụm bảy ở một góc. Họ không ngừng chỉ trỏ, bĩu môi, liếc mắt
về phía cô vẫn đang đưa mắt tìm kiếm bóng hình của Thư Kỳ.
- Sao rồi con gái? Buổi tiệc hôm nay vui chứ? - Ông Hoàng Kỳ đến bên Thư Kỳ, mỉm cười hỏi.
Ánh mắt của Thư Kỳ nãy giờ vẫn không rời khỏi Nhã Thi, nghe tiếng ba, cô ta mỉm cười quay lại.
- Dạ vui lắm ba! Rất thú vị!
- Ha ha! Con vui là tốt rồi! - Ông Kỳ vỗ vai cô ta, ánh mắt lướt nhìn ra
sân, Nhã Thi ngay lập tức lọt vào mắt ông ta. Đôi mày ông ta thoáng nhíu lại. - Cô gái đó là ai vậy con?
- Con cũng chẳng biết, chắc là một con nhỏ nào đó lạc đường. - Thư Kỳ nhún vai, nói như thật.
- Vậy để ba cho người đuổi cô ta đi. Mắc công các con lại mất vui.
Nói đoạn, ông quay sang một tên vệ sĩ bên cạnh, tính bảo hắn ta đuổi cô đi thì bị Thư Kỳ ngăn lại:
- Không sao đâu ba! Để cô ta ở đó đi, cũng vui mà. À mà anh Huy đâu rồi
ba? Ảnh bảo với con là vào trong có việc sao bây giờ vẫn chưa thấy ra?
- Ba nhờ nó làm chút việc rồi! Một lát nữa nó ra với con ngay.
- Vậy à? Ba nói anh ấy làm nhanh nhanh lên. Con đang có một bất ngờ muốn dành tặng cho anh ấy đây.
- Được rồi con gái! - Ông ta cười rồi quay sang tên vệ sĩ. - Cậu vào bảo Đan Huy không cần làm nữa, gọi nó ra đây ngay.
Tên vệ sĩ gật đầu rồi quay người đi vào trong.
Nhã Thi vẫn không ngừng đưa mắt tìm kiếm Thư Kỳ. Cô nhìn lên bậc thang thấp ở gần cửa vào nhà, cô đã nhìn thấy Thư Kỳ đang đứng đó và... nhìn
mình.
Nhã Thi mỉm cười đi đến đó nhưng vừa bước được hai bước,
bước chân cô bỗng dưng khựng lại khi nhìn thấy Đan Huy vừa từ trong nhà
bước ra, ôm vai Thư Kỳ và... hôn cô ta.
Cả thế giới xung quanh cô như sụp đổ, những lời xì xầm, bàn tán của bọn người kia giờ chỉ như
tiếng ruồi muỗi vo ve không đáng quan tâm.
“Đan Huy!”
Cô thầm gọi tên hắn trong suy nghĩ, nước mắt chực trào. Nỗi đau về hắn, về câu chia tay phũ phàng của hắn đột nhiên trỗi dậy mãnh liệt. Nỗi nhớ
thương chưa bao giờ nguôi nay lại có dịp tăng lên. Cô cứ tưởng mình đã
quên hắn một cách sạch sẽ nhưng lí trí muốn quên thì con tim lại càng
nhớ. Lí trí... con tim... sao hai thứ đó lại đối nghịch với nhau như
thế?
Nhã Thi đau lòng, đôi chân như biến thành một tảng đá nặng
ngàn cân, không sao nhấc nổi. Nhưng nếu nhấc chân lên, thì cô sẽ chạy
đến ôm chầm lấy hắn hay sẽ quay đầu chạy đi?
Cô hốt hoảng khi bị hắn nhìn thấy, cô muốn chạy, muốn trốn tránh nhưng một giọng nói đã níu chân cô lại:
- Cô đến rồi sao?
Thư Kỳ cùng hắn đi đến chỗ cô, hàng trăm cặp mắt lại được dịp... ở lại với cô.
- Giới thiệu với cô đây là bạn trai tôi, Đan Huy! - Thư Kỳ vui vẻ giới
thiệu. Cô ta đang cố gắng kiềm chế để không phải bật cười trước cái kiểu trang điểm không giống ai của cô. - Đan Huy, đây là bạn mới của em, Nhã Thi!
Nhã Thi nhìn hắn rơm rớm nước mắt, còn hắn lại tròn xoe mắt nhìn cô đầy kinh ngạc.
Bạn trai sao? Thì ra Thư Kỳ chính là người con gái khiến hắn thay lòng đổi dạ.
“Nhã Thi?”
Đan Huy nhíu mày, sắc mặt có chút thay đổi khi nhìn kĩ gương mặt Nhã Thi,
vừa nãy ở xa nên hắn không nhìn rõ lắm. Đúng là cô rồi! Nhưng mà... cô
đã cắt tóc ngắn rồi ư? Đã từ bỏ hắn rồi sao?
Tự dưng Đan Huy lại
thấy có chút gì đó không cam tâm khi nghĩ rằng cô đã hết yêu hắn, mặc dù hắn không yêu cô. Nhưng điều hắn thấy lạ là tại sao cô lại có mặt ở
đây? Cô quen với Thư Kỳ sao?
Nhìn gương mặt cô đầy những phấn
xanh, phấn đỏ, son môi tèm lem, đôi mày hắn càng nhíu chặt hơn. Cô trang điểm cái kiểu gì mà lạ đời thế?
- Chào anh! - Nhã Thi cố nuốt từng nỗi đau vào trong, miễn cưỡng nở một nụ cười. Miệng tuy cười nhưng nước mắt lại rơi.
- Chào cô! - Theo phép lịch sự, hắn chào lại.
Hai người tỏ ra là chẳng quen biết gì nhau.
Thư Kỳ đứng im lặng quan sát hai người, cô ta không ngạc nhiên trước phản
ứng ngỡ ngàng của Nhã Thi mà ngạc nhiên bởi phản ứng bình tĩnh lạ thường của hắn. Cứ như hắn chưa từng quen biết cô vậy.
- Nhã Thi, quà của tôi đâu? - Thư Kỳ một tay khoát tay hắn, một tay chìa ra trước mặt cô.
Nhã Thi thoáng bối rối. Sáng giờ lo nghĩ chuyện của Thiện mà đến mua quà cô cũng quên luôn rồi.
- Tôi... Tôi xin lỗi! Tôi... quên rồi! - Nhã Thi ấp úng, đi sinh nhật
người ta mà không tặng quà thì thật là kì cục. - Để bữa khác tôi sẽ bù
lại cho cô sau.
- Tôi đùa thôi! Cô đến là tôi vui rồi. - Thư Kỳ
phẩy tay, cho dù cô có mang quà tới thì cô ta cũng thẳng tay vứt vào sọt rác thôi.
- Ồ! Nhã Thi đến rồi à? - Giang cầm ly rượu tiến lại, khen đểu cô. - Hôm nay trông cô “xinh” quá!
- Ha ha ha!
Ai nấy cũng đều bật cười trước câu khen ngợi đầy tính châm chọc của Giang.
- Nhìn cô ta giống nhân vật trong phim “Avatar” quá!
- Không hiểu sao trang điểm vậy mà cũng đến đây cho được. Bộ cô ta muốn làm trò cười cho thiên hạ sao?
Lần này Nhã Thi nghe rõ mồn một từng câu, từng chữ mà họ nói vì những người vừa nói, họ đang đứng ngay bên cạnh cô.
Nhã Thi không hiểu bọn họ đang nói gì nhưng linh tính mách bảo cho cô biết, gương mặt của cô có gì đó không được bình thường.
Cô nhìn Thư Kỳ, nhìn mọi người xung quanh, bọn họ đều đang thích thú nhìn cô. Còn mấy phóng viên vẫn không ngừng chụp hình cô.
Cô nhìn hắn và thấy một cái nhíu mày thật chặt trên gương mặt điển trai kia.
Không suy nghĩ nhiều, Nhã Thi chạy ngay đến bên cái hồ nhỏ ở phía bên trái,
soi mặt xuống đó. Nhờ ánh đèn sáng choang, cô mới có thể nhìn rõ khuôn
mặt hiện giờ của mình. Nhã Thi lấy tay quẹt thử lên mặt, ngón tay trắng
trẻo của cô bây giờ đã biến thành màu xanh, màu đỏ. Cô nhắm mắt, hai
hàng nước mắt trào ra. Hóa ra từ khi bước chân vào đây, cô đã nghiễm
nhiên trở thành trò cười cho bọn họ. Cô gái trang điểm kia... cô ta cố
tình “chơi” cô sao? Nhưng cô đâu có làm gì có lỗi với cô ta, cớ sao cô
ta lại làm vậy với cô?
Không! Không phải cô ta mà chính là Thư Kỳ vì cô ta sẽ chẳng dám làm gì nếu không có sự chỉ thị của chủ. Nhưng mục đích của Thư Kỳ là gì? Muốn bôi nhọ cô sao?
Thảo nào mà lúc nãy
cô gái trang điểm kia bảo cô nhắm mắt, chẳng phải là để cô không nhìn
thấy cô ta dùng phấn màu để “vẽ” lên mặt mình sao?
Nhã Thi tự
trách bản thân mình tại sao lại ngu ngốc một cách bất cẩn như thế. Nếu
như cô không quá tin tưởng cô ta mà mượn gương để soi thì giờ cô đâu
phải xấu hổ như vậy!
Không để mình tiếp tục làm trò cười cho bọn
họ nữa. Nhã Thi nhắm mắt nhắm mũi lao ra ngoài. Do không để ý nên cô đã
vô tình đâm sầm vào ai đó.
Và một tiếng ồ rất lớn vang lên, những chiếc máy ảnh nhấp nháy liên tục hướng về người mới bước vào...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...