Em Là Tình Yêu Của Anh


Một đêm dài Hạ Vi mất ngủ, cô nhớ đến gương mặt của anh lúc buông cô, vì sao anh lại quan tâm đến con người cô, vì sao muốn ép hôn cô.

Ngày hôm sau, Hạ Vi như mọi ngày mang cafe nóng vào văn phòng tổng giám đốc.

Cô không muốn chạm mặt anh, nhưng suy cho cùng, không thể né tránh mãi.
"Hàn tổng, cafe của anh."
Hàn Kỳ Nam không đáp, ánh mắt vẫn dán lên hợp đồng trên tay.
"Không phiền anh, tôi xin phép."
"Cô Hạ Vi, những mẫu thiết kế của NEW cô đã xem chưa?" - Hàn Kỳ Nam hỏi.
"Mẫu thiết kế sao? Họ chuyển đến khi nào? Phi Long không có giao cho tôi?" - Cô khó hiểu.
Hàn Kỳ Nam quăng những thiết kế lên bàn làm việc, có vài bảng rơi xuống đất.

"Vậy cô có thể xem, rồi nói cho tôi biết cô cảm thấy thế nào?"
Hạ Vi cầm bảng thiết kế trên tay, họ đang làm gì với bản thiết kế này? Rõ ràng lúc trình bày đều không hề tệ hại như vậy?
"Hàn tổng, đây chính xác là của NEW sao? Lúc họ đưa tôi những mẫu phác thảo đều rất ổn, không phải tệ như vậy?"
"Tôi cần kết quả."
"Hàn tổng, tôi sẽ làm việc lại với bên đó."
"3 ngày."
"Vâng, tôi xin lỗi."
Hạ Vi biết rõ, anh ta chỉ cho cô 3 ngày để giải quyết chính là ép cô vào thế khó nhưng sự việc này lỗi là ở cô, 3 ngày là anh đã quá nhẹ nhàng.
Rời khỏi văn phòng, Hạ Vi nhanh chóng liên hệ với Phi Long.
"Tại sao bản vẽ không đưa cho tôi duyệt mà gửi thẳng đến Hàn tổng?" - Cô tức giận mang bản thảo đến trước mặt Phi Long
"Hôm qua cô nghỉ phép, làm cách nào cũng không liên hệ được, Hàn tổng cần gấp tôi cũng không làm khác được." - Phi Long bình tĩnh đáp.
"Anh liên hệ bên đó cho tôi, tôi cần câu trả lời trong hôm nay."
"Được, tôi sẽ báo cho cô."
Rõ ràng bản thiết kế kia đầy vấn đề, vậy mà hắn ta không chút e dè lại nộp cho Hàn Kỳ Nam chẳng phải chính là muốn hại cô.

Hàn Kỳ Nam cử hắn đến làm trợ lý cho cô, có thể là theo sát tình hình của cô chứ không hề có ý giúp đỡ.
Nghĩ vậy, Hạ Vi tự mình liên hệ với Minh Luân, mặc dù rất chán ghét nhưng công việc này cô là người chịu trách nhiệm.


Vả lại, cô cũng muốn tra về quá khứ của bản thân, tại sao cô lại đã từng có thai….
"Không ngờ em lại chủ động tìm tôi." - Minh Luân ngồi đối diện Hạ Vi tại phòng họp khi được Hạ Vi nói có vấn đề về thiết kế, nhưng thiết kế của NEW anh ta duyệt rất tốt.
"Anh cho tôi câu trả lời về những thứ trên bàn." - Hạ Vi đẩy về phía Minh Luân
"Đây là cái gì?" - Minh Luân nhìn con dấu của NEW liền kinh ngạc:" Có phải cô đã tráo thiết kế, cô muốn hại tôi mất hạng mục này phải không, cô muốn trả thù tôi?"
"Tôi hại anh, tôi rất muốn hại anh, nhưng tôi không hề muốn chết cùng anh." - Hạ Vi tức giận, cô có chết cũng không muốn cùng hắn chết.
"Ái Thiên, chính cô ta đã bán đứng tôi."
"Trong 3 ngày nếu bên anh không gửi lại, tôi e rằng NEWS của anh đền bù không nhỏ."
Dù căm ghét hắn, nhưng cô không muốn hạng mục này thất bại, dù sao là do cô đề xuất, cô đảm nhận nó.
Hạ Vi đau đầu quay văn phòng, Minh Tuyết nháy mắt cô về phía phòng tổng giám.
"Vợ sắp cưới của Hàn tổng đang bên trong."
"Ồ."
"Hạ Vi, cái cô Bích Phương ấy thật không dễ đụng, là thiên kim nhà họ Hạ.

Cuộc liên hôn này đúng là đôi bên cùng có lợi."
"Dù sao đây cũng không phải là nơi để hẹn hò, tôi chỉ làm đúng trách nhiệm." - Hạ Vi nghĩ đến Kỳ Đông thì cảm thấy cô gái Bích Phương đó thật không tốt.
Liên hôn, đúng là cuộc hôn nhân đầy mục đích.
Hàn Kỳ Nam đó thật sự muốn cướp bạn gái của em trai sao?
Thế giới của hào môn thật khó nghĩ.
Cô cũng từng là tiểu thư danh giá nhưng cha mẹ cô chỉ kinh doanh, không hề gia thế hiển hách như bọn họ.
Thời hạn ba ngày đã đến, NEWS đúng như dự đoán không thể tiến hành được như hợp đồng, họ muốn gia hạn nhưng Hàn Kỳ Nam nhất định kiện bọn họ.

Tung tích của Ái Thiên cũng bặt tăm, Minh Luân cứ như thế bị đền bù khoảng không nhỏ cho Hiểu Pha.
Còn cô, Hàn Kỳ Nam lại không hề nhắc đến để khiển trách hoặc sa thải, mọi việc sau đó đều giao cho Phi Long giải quyết.
Cô cảm giác có gì đó không đúng, giống như người có thù với Minh Luân không phải là cô.

Hàn Kỳ Nam cũng đã đi Châu Âu công tác, cô trải qua những ngày bình yên.

Hàn Kỳ Đông cũng không về nhà, cậu ta chỉ nói muốn đi tìm cảm hứng trong vài ngày.
Trước cơn sóng lớn, mặt biển lúc nào cũng êm đềm.
Ngày Hàn Kỳ Nam về nước, anh chỉ định cô ra sân bay đón.

Sau khi lấy kết quả bệnh lý từ bệnh viện, cô phát hiện mình năm đó ghi bị tai nạn giao thông gãy chân và chấn thương não gây mất trí nhớ, thai 4 tuần sinh non do động thai.
Ấy vậy mà ba mẹ cô lại giấu cô.

Cha của đứa bé là ai, anh ta vì sao ngần ấy năm không liên hệ với cô.
Vậy nên Minh Luân hắn chê cô bẩn nên không động vào cô.

Xe taxi dừng lại sân bay cô mới trở về thực tại.
Hạ Vi đi đến ga quốc tế, thời gian cũng vừa đến.
Không lâu thì đã gặp Hàn Kỳ Nam.
"Hàn tổng, anh đi có mệt không?" - Hạ Vi niềm nở hỏi thăm.
"Lần sau sẽ đưa cô đi cùng." - Hàn Kỳ Nam không nhìn cô đáp.
Hạ Vi ngẩn ngơ một chút, ý anh ta là gì đây.

Đúng là hắc ám, cô đây thật tâm hỏi thăm.
Giám đốc sáng tạo Linh Lung phía sau bật cười:"Hàn tổng, không nghĩ anh cũng biết nói đùa."
"Tôi không thể?"
"Có thế, có thể?
Linh Lung che miệng cười, từ khi nào Hàn tổng đi công tác về cần người đón, từ khi nào anh ta lại trêu một cô gái, xem ra nhân vật này không tầm thường.
"Kỳ Nam, e ở đây." - Bích Phương từ xa nhìn thấy Hàn Kỳ Nam vẫy tay chạy đến ôm chầm lấy anh.
Hàn Kỳ Nam có chút ngạc nhiên
"Là em hỏi ba anh thời gian anh về, anh có bất ngờ không?"
"Lần sau không cần như vậy." - Hàn Kỳ Nam buông cô ta ra nói.
"Người ta nhớ anh mà."
"Anh phải về công ty có cuộc họp.

Em về nhà đi.

Anh sẽ cho người đưa em về." - Hàn Kỳ Nam nhìn một người trong đoàn, sau đó người đó liền mời Bích Phương ra về trong ấm ức.
Rõ ràng là không có cuộc họp nào? Anh ta muốn né tránh sao?

Mỗi người trong đoàn đều có xe riêng tới đón, ai nấy đều lên xe của họ, chỉ có cô đang đứng ngơ ngác.
"Cô đợi tôi mở cửa cho cô?" - Hàn Kỳ Nam ngồi trên xe mở cửa nói.
"Dạ, à, dạ không?" - Cô nhanh chân chạy đến ghế sau ngồi chung với anh mà không suy nghĩ gì.
Tài xế hơi ngạc nhiên nhìn cô.
"Đi đi." - Hàn Kỳ Nam nói
Tài xế xe cho xe di chuyển, vì bình thường Hàn Kỳ Nam không thích có người ngồi bên cạnh, có đi chung với ai thì họ đều ngồi ghế trên.
"Hàn tổng, chuyện NEWS tôi thành thật nhận trách nhiệm." -Hạ Vi mở lời, cứ thú tội trước có lẽ được khoan hồng.
"Cô từ chức?"- Hàn Kỳ Nam cuồng công việc, ánh mắt vẫn dính vào ipad
Hạ Vi hơi sốc, anh muốn sa thải cô.
"Tôi…nếu anh không sa thải tôi, tôi nhất định sẽ lập công chuộc tội."
Hàn Kỳ Nam gật gù:"Tốt."
Cô chưa thể nắm bắt được tư tâm của anh.
Hạ Vi không lên tiếng nữa, sợ càng nói càng thành sai lầm.

Cứ xem như anh ta đã cho cô một cơ hội.
"Đến Hàn Dương quán." - Hàn Kỳ Nam nói.
"Vâng." - Tài xế đáp, cứ ngỡ sếp sẽ về công ty như mọi lần.
Hạ Vi nhìn đồng hồ cũng đã gần quá giờ cơm trưa, có lẽ bay một chuyến khiến anh ta đói rồi.
"Hàn Dương quán có đi ngang Hiểu Pha, anh có thể dừng ở công ty cho tôi xuống." - Hạ Vi nhờ vả tài xế.
"Vâng."
Khi xe đi tới gần Hiểu Pha ra hiệu rẽ vào, Hàn Kỳ Nam liền lên tiếng:" Cứ đi thẳng."
Anh tài xế liền tắt tín hiệu, không rẽ vào Hiểu Pha.
"Hàn tổng, sao lại đi thẳng." - Hạ Vi bất ngờ.
"Đi ăn trưa." - Hàn Kỳ Nam đáp.
"Nhưng…" - Ở bên cạnh anh ta như ôm một quả bom nổ chậm, cô chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh, huống chi lại còn đi ăn cùng.
"Không muốn?" - Anh quay sang nhìn cô hỏi.
Có cho tiền cô cũng không dám từ chối.
"Không….

À ý tôi là không phải không muốn, tôi rất muốn…" - Hạ Vi thấy mình nói điều gì đó không đúng liền xua tay:" Ý tôi không phải là rất muốn theo ý nghĩa gì đó,..."
Trời ơi, sao cô càng nói càng sai thế này.
Hàn Kỳ Nam nhíu mày.
"Muốn hay không muốn?"
Hạ Vi biết Hàn Kỳ Nam không buông tha cho cô, cô liền tươi cười nịnh nọt lấy lòng anh.
"Hàn tổng, chỉ e khi nãy anh từ chối đi cùng vợ sắp cưới, giờ lại đi ăn cùng tôi.


Tôi chỉ sợ bên ngoài biết việc sẽ đánh giá không tốt về anh.

Tôi chỉ là một nhân vật bé nhỏ, họ có nói gì cũng không ảnh hưởng, nhưng anh là nhân vật lớn tôi chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh."
"Thì ra là cô lo cho tôi?"
Cô lo cho anh ta, nghĩ cũng không đến lượt cô lo.

Hạ Vi quyết định tùy ý anh, cô càng nói chỉ càng bị anh bẫy.
Đến Hàn Dương quán, Hàn Kỳ Nam như khách VIP nơi này nên vừa thấy anh đến nhân viên đã đưa hai người họ đến một căn phòng kín được trang trí vô cùng sinh động.
Trên bàn lần lượt mang ra những món ăn thơm phức, chỉ hai người nhưng đầy ấp một bàn lớn, trên bàn toàn những món cô thích ăn nên bụng đã kêu lên cồn cào.
"Ăn đi."
Hàn Kỳ Nam nhìn gương mặt thèm thuồng của cô khiến anh ngơ ngác vài giây, cô có Cứ nhìn thấy các món ăn cô yêu thích, gương mặt cô không giấu nổi biểu cảm vui mừng.
"Đây toàn những món tôi rất thích, xem ra khẩu vị của anh và tôi khá giống nhau."
Hạ Vi vô tư đáp, chỉ nghĩ mọi thứ đều là vô tình trùng hợp.
"Tôi sẽ đưa cô tiền để trả lại cho Kỳ Đông, cô hãy rời xa cậu ấy." - Hàn Kỳ Nam nói rõ mục đích muốn gặp riêng cô.
Hạ Vi đang ăn miếng há cảo to, nghe xong liền lập tức mắc nghẹn.

Hai anh em nhà bọn họ đều muốn dùng tiền để điều khiển cô.
"Anh nói gì tôi không hiểu." - Cô giả vờ ngạc nhiên.
"Đừng giả vờ nữa, hợp đồng của hai người tôi đã xem qua rồi."
Hạ Vi buông đũa, không khách khí mà đáp trả.
"Vậy nếu tôi nhận tiền của anh, anh sẽ ra điều kiện gì?"
"Ở cùng tôi một đêm." - Hàn Kỳ Nam đáp.
Hạ Vi không tin vào tai mình, cô dù gì cũng từng là thiên kim tiểu thư như cô lại bị một người đàn ông bỏ tiền muốn lăn giường, là anh ta đang muốn sỉ nhục cô.
"Hàn tổng, anh muốn có được tôi đến điên rồi sao?"
Từ lần anh định hôn cô, cô đã cảm giác có gì đó không đúng, giờ thì chính miệng anh ta nói, thì ra là anh ta hứng thú với cô.
"Vậy cô muốn bao nhiêu?"
Hàn Kỳ Nam nhếch môi mỉm cười đáp.
Sau đó liền bị Hạ Vi tức giận tạt thẳng ly nước vào gương mặt đẹp như tranh vẽ.
"Hàn tổng, tôi xin phép từ chối lời đề nghị khiếm nhã của anh.

Hạ Vi tôi có nghèo hèn cũng không vì tiền mà bán rẻ danh dự."
Cô tức giận rời khỏi nhà hàng, cô từng có một chút hảo cảm ở anh ta, xem ra anh ta cũng chỉ là một kẻ đê tiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận