Em Là Tình Yêu Của Anh


Thời gian trôi qua cũng hơn hai tuần yên ả, Hàn Kỳ Nam không còn làm phiền cuộc sống của Hạ Vi.

Cô cũng bị Hàn Kỳ Nam xóa tên ra khỏi dự án nên cô cũng không cần phải chạm mặt Hàn Kỳ Nam.
Hạ Vi ngồi trong căn hộ nhìn chiếc chìa khóa xe của Hàn Kỳ Nam giao cho cô lần đó liền muốn tìm cách trả lại cho anh, cô nằm dài ra bàn dùng tay xoay tròn chiếc chìa khóa liền cảm thấy nhớ nhung anh.
Tiếng chuông cửa vang lên khiến Hạ Vi đứt đoạn dòng suy nghĩ.
"Xin chào cục cưng, ngạc nhiên chưa?"
Người đàn ông mặc một bộ đồ thể thao, đầu đội chiếc nón vành nhỏ, đeo một cặp mắt kiếng mát đầy màu sắc…lại còn kéo theo valy đứng trước căn hộ của cô.
Hạ Vi muốn đóng cửa đuổi khách ngay lập tức, gặp con hàng này đúng là không có gì tốt đẹp cho lắm.
"Giang Trí Hào, anh chưa chết sao?" - Hạ Vi khoanh tay trước cửa, chặn người đàn ông này lại.
"Cục cưng, em có ý gì đây, dù sao chúng ta cũng có đoạn tình cảm sâu đậm… vừa gặp đã trù ẻo anh."
"Anh tìm tôi có việc gì?" - Hạ Vi không có ý định mời Giang Trí Hào vào nhà.
Như đọc được suy nghĩ của Hạ Vi, Giang Trí Hào bày ra gương mặt nhăn nhó nói:"Vi Vi, em cho anh vào đi nhờ nhà vệ sinh được không?"
Hạ Vi hiểu rõ mưu hèn kế bẩn của Giang Trí Hào nhưng lỡ anh ta thật sự có nhu cầu thì sao? Vậy nên Hạ Vi nép người vào một bên cho anh ta kéo valy vào bên trong.
"Vi Vi, đây mà gọi là nhà sao?"
Giang Trí Hào hét lên khi bước vào bên trong, đúng là cô gái này không hề có chút thay đổi… quần áo vắt lung tung trên ghế, dưới sàn lẫn lộn từ sopha đến phòng bếp.
"Này, anh mau giải quyết nhanh rồi đi mau… nhà của tôi, tôi thích bày biện như vậy."

Giang Trí Hào lăn ra sopha ôm bụng cười lớn:"Cục cưng, ông đây đã vào được đây… đố em đuổi được anh."
"Tôi sẽ gọi cảnh sát đấy." - Hạ Vi dọa.
"Đừng mà, tôi thật sự không còn nơi để đi mà.

Cục cưng, em không thể thu nhận tôi như năm đó ở nước M sao?"
Năm đó ở nước M, anh ta bị một đám áo đen truy bắt, đã vậy còn bị thương rất nặng, cô vì tình đồng hương mà thu nhận và chăm sóc anh ta… rồi sau đó anh ta biến mất không thể liên lạc, cô tốt nghiệp quay về nước cũng mất liên lạc từ đó.
Chỉ là cô vô tình thấy ảnh của Giang Trí Hào ở Hiểu Pha với danh xưng Alex.
"Đừng có lừa tôi, anh ở đây không tiện, căn hộ của tôi chỉ có một phòng thôi." - Hạ Vi lắc đầu từ chối.
"Tôi ngủ sopha cũng được." - Giang Trí Hòa lăn lộn trên sopha nói:"Thoải mái lắm, tôi quen chịu khổ rồi."
"Sao anh không ở khách sạn, nơi này thật sự không tiện đâu."
Giang Trí Hào ôm lấy valy của mình nhìn Hạ Vi nói:"Vi Vi, cho tôi ở lại đi… tôi sẽ giúp em dọn dẹp, nấu ăn, chăm sóc em… coi như trả lại món nợ ân tình năm đó em đã chăm sóc tôi."
Cái này rõ ràng là muốn ăn nhờ ở đậu nhà cô, lại nói là muốn giúp cô.

Cái trên nhà họ lươn này, đúng là năm đó nên để anh ta chết ngoài đường cho xong.
"Giang Trí Hào, anh ở đây không tiện chút nào… tôi muốn dẫn bạn trai về thì sao?"
"Khi nào em đưa bạn trai về tôi sẽ ra ngoài đợi hai người xong việc, dù ngoài trời có lạnh đến đóng băng cũng không lạnh bằng trái tim của tôi."
Hạ Vi nghe thấy liền lấy chiếc gối trên sopha đến đánh cho Giang Trí Hào một trận.
Sau khi Hạ Vi đánh Giang Trí Hào bằng gối ôm một trận liền có chút nguôi giận.
Giang Trí Hào nhìn Hạ Vi ngồi xuống ghế sopha thở dốc liền ngồi bật dậy ôm lấy cô:"Cục cưng, cho tôi xin lỗi, đừng giận tôi có được không?"
Hạ Vi dùng tay đấm vào lưng Giang Trí Hào bật khóc:"Đồ tệ bạc nhà anh, anh có biết tôi đã lo cho anh đến mức chạy khắp phố phường thành phố để tìm anh không.

Tôi sợ bọn áo đen một lần nữa bắt anh đi, sợ bọn chúng giết anh."
"Cục cưng, không phải tôi đã gọi báo an toàn cho em rồi?" - Giang Trí Hào có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Hạ Vi chỉ ở cùng một khoảng thời gian ngắn nhưng đã lo cho anh đến như vậy…
"Tôi nghĩ bọn chúng ép anh gọi để tôi không báo án… vì sau đó anh không hề liên lạc với tôi."
Giang Trí Hào lau hai giọt nước mắt trên mắt Hạ Vi:"Vi Vi, có anh ở đây… sẽ không cho bất cứ kẻ nào bắt nạt em."
Hạ Vi không ngại ôm lấy Giang Trí Hào… vì trước kia anh ta nói với cô rằng anh thích đàn ông, với cách ăn mặc kiểu unisex của Giang Trí Hào cũng khiến Hạ Vi không chút phòng bị.
Nhưng Giang Trí Hào năm đó vì trêu chọc Hạ Vi mới tự nhận mình thích đàn ông, không ngờ cô gái ngốc nghếch Hạ Vi lại tin là sự thật.
"Nhưng anh thật sự là Alex sao?"
Giang Trí Hào hào hứng đáp:"Vậy là dự án X đó, người thực hiện Hạ Vi chính là em."
Hạ Vi gật đầu mỉm cười:"Giang Trí Hào, anh giàu như vậy mà dám nói không có chỗ ở sao… muốn chết phải không?"

"Nhà họ Giang đang truy tìm anh, bắt anh phải kết hôn… Vi Vi, hãy cho anh trốn ở nhà em một thời gian được không?"
Giang Trí Hào không nói dối, lần này vừa về nước đã bị gia đình đưa một tập hồ sơ các cô gái để a chọn đi xem mắt.
Giang Trí Hào lần này về nước chỉ muốn tìm Hạ Vi để báo đáp ơn cứu mạng của cô, sau khi đọc được thông tin điều tra về Hạ Vi liền cảm thấy đau lòng, cô gái tốt như Hạ Vi lại gặp phải tên sở khanh.
Hạ Vi thở dài, anh ta thích đàn ông mà lại không thể sống đúng với giới tính, lại còn bị ép phải lấy vợ sinh con đúng là thật đáng thương.
"Được rồi, tạm thời anh có thể ở lại… nhưng đây chỉ là phương án đối phó thôi.

Anh phải tìm cách giải quyết nhanh, không thể cứ ở đây mãi được."
Giang Trí Hào mỉm cười, anh biết Hạ Vi luôn lương thiện.
"Cục cưng, chỉ có em là tốt với tôi nhất."
"Cút… nhưng nhớ những gì đã nói, anh phải làm việc nhà."
Giang Trí Hào gật đầu lia lịa, chỉ cần không bị cô đuổi đi, việc vặt này có là gì.
Nói là làm, Giang Trí Hào bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa cho Hạ Vi, còn cô thì phải đến Hiểu Pha làm việc.
Chiếc tủ lạnh đáng thương của Hạ Vi trống trơn, chỉ để chứa mặt nạ dưỡng da và và nước lọc khiến Giang Trí Hào muốn mắng cho một trận…
Giang Trí Hào liền gọi trợ lý mua một số thứ lặt vặt, rồi lên mạng đặt một số vật dụng, không quan tâm gía cả, chỉ cần giao nhanh nhất có thể.
Cho đến lúc Hạ Vi quay về, lúc mở cuẩ bước vào còn ngỡ mình bước vào nhầm nhà.
Mùi đồ ăn bốc lên thơm nức mũi, bên trong là Giang Trí Hào đang mặc tạp dề chuẩn bị bữa tối.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Cục cưng, em về rồi sao? Em thấy sao, chính tôi đã trang trí nơi này."
Hạ Vi nhìn xung quanh…muốn mắng người.
"Giang Trí Hào, anh nhiều lắm ở lại nơi này một tuần… ai cho anh thay đổi đồ dùng của chủ nhà chứ."
"Không sao, nhà này tôi mua lại rồi." - Giang Trí Hào đi đến gần Hạ Vi, đưa chiếc muống canh lên miệng thổi nhẹ rồi đưa về phía cô:"Nếm thử xem, vừa ăn chưa?"

Hạ Vi nếm một chút:"Ngon lắm."
Giang Trí Hào gật đầu quay về bếp như không có gì xảy ra.
Cô cảm giác bản thân từ chủ nhà trở thành người ở đậu… còn được chủ nhà hầu hạ bao nuôi.
Hai người cùng nhau ngồi ăn cơm, ôn lại chuyện cũ ở nước M rất vui vẻ khiến tâm trạng của Hạ Vi vơi bớt sự buồn bã.
"Vi Vi, ngày mai em đưa tôi đi mua quần áo được không?" - Giang Trí Hào dùng đũa gắp cho Hạ Vi một miếng thịt thơm ngon nịnh nọt
"Vậy cái valy kia của anh chứa cái gì?" - Hạ Vi nhìn chiếc valy ngay cạnh sopha hỏi
"Chỉ là vật dụng cần thiết thôi… tôi không có thói quen mang theo quần áo khi đi xa."
"Tài phiệt có khác." - Hạ Vi bĩu môi.
"Nhưng cục cưng, em có bạn trai rồi sao?"
Hạ Vi hơi ngưng lại nhưng không đáp lời Giang Trí Hào.
"Tôi dọn dẹp thấy chiếc hộp này… em mua nó tặng ai vậy?"
Hạ Vi cầm chiếc hộp quăng vào sọc rác:"Đừng quan tâm đến nó, ăn cơm đi."
Giang Trí Hào đưa mắt nhìn chiếc hộp kia liền nháy mắt:"Cải nhau rồi…hay chia tay rồi."
Hạ Vi ngẩng đầu lườm anh ta.
"Ăn cơm, ăn cơm… anh không hỏi nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui