Em Là Tình Yêu Của Anh


Cửa phòng làm việc mở tung ra, Hạ Vi bất ngờ nhìn ra phía cửa ra vào là Bích Phương đang nhìn anh đang nắm tay cô.
Phía sau là Hoàng Châu và Minh Tuyết cũng nhìn cô đầy kinh ngạc.
Cô vội vàng rút tay ra khỏi tay anh.
"Hàn tổng, tôi thật sự không sao… không làm phiền anh."
Hạ Vi nhanh chóng đứng lên đi về phía cửa.
Bích Phương tất nhiên không bỏ qua cho người phụ nữ câu dẫn mất chồng sắp cưới của cô ta.
Đêm qua cô đã xem camera rồi, người phụ nữ mà Hàn Kỳ Đông đưa đến đã cùng rời đi cùng Hàn Kỳ Nam.
"Bốp."
Bích Phương xoay người kéo Hạ Vị lại đưa tay tát mạnh lên mặt Hạ Vi.
"Đồ tiểu tam, mày lấy tư cách gì để tiếp cận anh ấy" - Bích Phương tức giận hét lên.
Hoàng Châu và Minh Tuyết lúc này cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mau chóng lại đỡ Hạ Vi đứng lên.
"Gọi bảo vệ." - Hàn Kỳ Nam lạnh lùng nói.
"Kỳ Nam, anh… anh không sợ vì cô ta mà mất hết tất cả sao?"
"Liêu tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi… tôi và Hàn tổng không như cô nghĩ đâu."
Hạ Vi không dám kháng cự, đó là cái giá là cô phải trả vì dùng mưu hèn kế bẩn mà dụ dỗ người đàn ông của cô ta.
Cô quả thật quá ngây thơ, không thể nghĩ đến sự việc gây ra lại lớn như vậy… bị Hàn Kỳ Đông điều khiển mà không kịp suy nghĩ.
Mặc kệ Liêu Bích Phương mắng chửi bảo vệ Hiểu Pha vẫn đuổi cô ta ra khỏi công ty.
Hoàng Châu và Minh Tuyết tự biết ý mà quay về vị trí… căn phòng chỉ còn lại anh và cô.
"Hàn tổng, có phải anh đang lợi dụng tôi để hủy hôn?"
Hạ Vi cảm thấy có chút không đúng, cảm thấy bản thân bị lợi dụng… chính là anh ta cũng không muốn kết hôn cùng cô ta.
"Nhận ra rồi."
"Nếu là hai bên cùng có lợi, vậy phiền Hàn tổng duyệt đơn xin nghỉ việc cho tôi." - Hạ Vi muốn trốn khỏi Hiểu Pha, không muốn dây dưa với anh em nhà họ Hàn.

"Hạ Vi, nếu cô đã đồng ý đánh đổi để bước vào cuộc chơi này thì không thể giữa chừng rút lui được."
"Cuộc tranh chấp phụ nữ và quyền lực giữa anh em các người, sao lại kéo tôi vào?"
Hàn Kỳ Nam muốn nói gì nhưng điện thoại vang lên khiến anh nhìn cô đầy tức giận.
Hạ Vi cũng tức giận bỏ ra ngoài.
"Nói đi."
Phi Long thông báo Liêu Bích Phương sau khi kích động bị đuổi khỏi Hiểu Pha đã tuyên bố họp báo và vạch mặt tiểu tam phá hỏng hôn sự của cô.
Cố phiếu Hiểu Pha tiếp tục sụt giá, các cổ đông đang như ngồi trên đống lửa.
"Hàn tổng, Hàn lão gia cũng gọi anh quay về nhà một chuyến."
"Tôi biết rồi."
Nhà chính biệt phủ Hàn gia.
Hàn lão gia vẫn với phong thái ung dung tự tại ngồi thưởng thức trà đạo.
Hàn Kỳ Nam bước vào phòng khách, nhìn thấy Hàn lão gia liền cúi chào.
"Ba cho gọi con về."
"Ngồi đi."
Hàn lão gia rót một chén trà đầy rồi trán qua ly sứ cao cấp đổ bỏ, sau đó lại rót thêm một ly trà nóng với mùi thơm nhè nhẹ đẩy về phía anh.
"Con biết không, lúc nào ta cũng tin tưởng trong mọi quyết định của con và ta luôn ủng hộ cũng như giúp đỡ con và Hiểu Pha ngày một đi phát triển."
"Chuyện lần này…"
"Chuyện lần này, ta không trách con… phụ nữ mà thôi, không thích người này sẽ có người khác.

Nhưng Kỳ Nam, nếu con không kết hôn với con gái nhà họ Liêu thì con phải cho ta đáp án khiến ta hài lòng… con bằng không, ta sẽ xử lý theo cách của ta."
Hàn Kỳ Nam có chút tức giận trong lòng, nhưng anh hiểu con người của Hàn lão gia, ông ta không bao giờ hù dọa anh.
"Con hiểu rồi."

"Hiểu là tốt… đàn ông ra đường ăn chơi là chuyện thường tình, nhưng muốn lấy về làm vợ thì không phải ai cũng xứng với nhà chúng ta, ta tin con hiểu ý ta muốn nói.

Vậy nên, kết thúc những hỗn tạp trong lòng con đi…"
"Ba đừng lo, con và cô gái đó không có quan hệ gì cả."
"Nếu đúng như vậy thì tốt rồi."
"Nếu không còn việc gì nữa con xin phép về Hiểu Pha, con còn cuộc họp."
Hàn lão gia không đáp, bật nút mở nhạc trên chiếc máy chạy dĩa cổ, nghe những bản nhạc cổ điển lâu đời.
Anh và cô sao còn có thể trở như trước kia sau những gì cô đã gây ra cho anh.
Cô chỉ cần mất đi kí ức liền có thể quên sạch sẽ tội lỗi mà cô gây ra.
Còn anh, bảy năm qua hằng đêm đều ôm nỗi đau và sự cô đơn mà sống.
Hạ Vi sau khi tan làm liền muốn quay về nhà của Hàn Kỳ Đông mà rời đi càng sớm càng tốt.
Cuộc hôn nhân của Hàn Kỳ Nam và Bích Phương đã coi như hủy rồi, nhiệm vụ của cô đã xong.
Cô bước vào phòng khách liền thấy vỏ chai rượu lăn đầy dưới sàn nhà, Hàn Kỳ Đông nằm trên ghế sôpha bất động.

Hạ Vi cứ nghĩ cậu ta đang ngủ nên quay về phòng thu dọn quần áo vào valy..
Cô dự định kéo valy đi luôn nhưng nghĩ đã sống cùng nhau một thời gian cũng không thể rời đi mà không chào một câu.
"Kỳ Đông, cậu còn ngủ sao?"
Cô gọi nhỏ nhưng người nằm đó không phản ứng.
"Tôi phải đi rồi, Kỳ Đông"
Hạ Vi đưa tay lay người Hàn Kỳ Đông liền cảm thấy toàn thân cậu ta nóng hực, gương mặt đỏ lên vì rượu và cơn sốt.

Hạ Vi hơi hoảng, lay càng mạnh hơn nhưng Hàn Kỳ Đông vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô hoảng hốt gọi cấp cứu…
Sau đó liền liên hệ với Hàn Kỳ Nam, dù gì bọn họ cũng là người thân của nhau.
Cô ngồi trong phòng cấp cứu, Hàn Kỳ Nam từ bên ngoài bước vào.
Cô nhìn về phía anh, bóng dáng này rất quen thuộc… bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên một hình ảnh xa lạ mờ ảo… một chàng trai cũng vội vàng đi ngược hướng ánh sáng tiến về phía cô.
Ảo ảnh thoát ẩn, thoát hiện cho đến khi Hàn Kỳ Nam bước lại gần cô hơn.
"Đông Đông sao rồi?"
"Tôi không biết, khi tôi về nhà thì cậu ấy đã bất tỉnh rồi."
Hàn Kỳ Nam ngồi bên cạnh Ha Vi đợi bên ngoài phòng cấp cứu.
"Cô từng nói cô mất trí nhớ, cô đã từng đi tìm lại nó chưa?"
Hạ Vi lắc đầu:"Cha mẹ tôi đã kể lại tất cả cho tôi nên tôi không có ý định đi tìm nhưng gần đây tôi phát hiện là họ chưa kể hết hoặc muốn giấu tôi điều gì đó rất quan trọng."
"Sao vậy, cô không tin ba mẹ cô sao?"
Hạ Vi lắc đầu cười:"Tôi dường như đã bỏ lỡ một người rất quan trọng."
Cô muốn biết trước kia kẻ nào đã làm cô mang thai, vậy mà cho đến nay cũng ẩn thân thật tốt.
Tiếng chuông báo hiệu phòng cấp cứu vang lên, bác sĩ rời khỏi phòng liền đi về phía Hàn Kỳ Nam chào hỏi.
"Hàn tổng, thì ra là người thân của anh sao?"
"Cậu ấy có sao không?"
"Chỉ là xuất huyết dạ dày… tình trạng này cũng kéo dài khá lâu rồi.

Hôm nay khi đến bệnh trong bao tử cậu ta không có bất kỳ thức ăn gì, chỉ toàn là rượu."
"Có căn dặn gì không?"
"Khi bệnh nhân tỉnh thì cho bệnh nhân ăn cháo loãng, ở lại điều trị theo dõi mấy ngày có thể xuất viện."
Hạ Vi cùng Hàn Kỳ Nam bước vào phòng bệnh, dường như Hàn Kỳ Đông sau khi được bác sĩ đưa hết rượu trong người ra ngoài thì đã tỉnh lại.
"Hạ Vi, cho tôi xuất viện."
Hàn Kỳ Đông muốn giật kim tiêm ra nhưng bị Hạ Vi ngăn lại
"Cậu muốn chết sao." - Hạ Vi trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Đông.

"Cô gọi anh ta đến."
Hàn Kỳ Đông xem ra còn rất đau, vừa xoay người đã không chịu nổi.
"Tất nhiên phải gọi gia đình cậu đến, lỡ xui cậu có mệnh hệ gì thì còn có người làm chứng cho tôi."
"Mọi thứ đã như cậu muốn, tôi và Bích Phương đã hủy hôn… nhưng cô ấy không xứng với cậu, Đông Đông."
Hàn Kỳ Đông muốn ngồi dậy mắng Hàn Kỳ Nam nhưng cậu ta đau đớn không ngồi được.
"Các người chơi đùa cô ấy, cô ấy đã làm gì sai chứ?"
"Kỳ Đông, tôi thấy cậu yêu đến mù quáng rồi.

Nếu cô ta là người tốt thì đã không qua lại với cậu rồi lại chấp nhận hôn sự với anh trai cậu."
Hạ Vi cảm thấy cô gái đó rất có vấn đề, rõ ràng là hẹn hò với Kỳ Đông lại bỏ mặc cậu ta đau khổ mà lấy anh trai cậu ấy, lại còn ghen đánh người làm loạn tại Hiểu Pha.
"Cô có tư cách gì xen vào chuyện của tôi."
Hạ Vi cảm thấy đúng thật, xem như cô nhiều chuyện.
"Hàn tổng, tôi giao lại người cho anh.

Kỳ Đông giao dịch của chúng ta xem như hoàn thành… tôi và cậu từ nay không ai nợ ai, ra đường có vô tình gặp gỡ cũng không cần phải chào hỏi… và cả Hàn tổng, từ hôm nay tôi cũng không đến Hiểu Pha nữa dù anh có duyệt hay không."
Hạ Vi cầm túi xách muốn đi về phía cửa ra vào, bỏ lại hai người đàn ông đều nhìn về bóng lưng cô.
"Tự do muôn năm"
Cô hô to rồi chạy ra khỏi bệnh viện.
Trong lòng, Hàn Kỳ Đông bật cười.
"Cô ta thật ngốc."
"Lần này tôi sẽ bỏ qua cho cậu, Kỳ Đông… đừng chạm vào giới hạn của tôi."
Nói rồi Hàn Kỳ Nam cũng rời đi, nhắn cho Quốc Dũng một tin.
Hàn Kỳ Đông cười lớn hơn trong căn phòng bệnh đặc biệt rộng lớn.
"Hạ Vi… anh ta vậy mà vì một người phụ tình như cô làm hết thảy mọi việc để cô thoát khỏi tôi nhanh chóng nhất… vậy thì các người có quyền gì bài xích tình yêu của tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận