Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh


Bảy rưỡi tối.

Phòng 502 ký túc xá nam.
Hai nam sinh mỗi người một chiếc laptop, tai đeo tai nghe.

Trong đó một anh chàng mặc áo ngủ hoa hòe, khuôn mặt baby gõ bàn phím lạch cạch liên hồi, ánh mắt chăm chú, chẳng bao lâu sau cậu ta cau mày lớn tiếng càu nhàu: "Mau tới đi, tới chỗ tôi, bảo vệ tháp, nào nào nào, Đại Nga diệt cái tên đang nhảy tới đi."
Anh chàng tóc xoăn có vẻ hơi già dặn nheo mắt, có chút thất thần: "Tới đây tới đây, ở đâu cơ ở đâu cơ."
Anh chàng mặt baby tỏ vẻ kinh hãi: "Vãi chưởng, ông chạy đi đâu vậy, người ta đứng ngay sau lưng ông kia kìa."
"Ông không nói sớm! Tiến lên, xử lý hắn."
"Chờ chút! Cùng nhau chứ, ông đừng có mà xông lên một mình."
"Á, không xong rồi, bọn chúng mạnh quá, mau đi thôi mau đi thôi, không chống cự được nữa, này này, đừng có đi, tôi còn cứu được."
"Ai bảo một mình ông xông lên trước."
Anh chàng mặt baby khống chế nhân vật anh hùng bị đứng hình một giây, suy nghĩ xem rốt cuộc cứu hay không cứu, kết quả trong vòng một giây đứng ngây ra đó, bị kẻ địch khống chế, bị gϊếŧ trong chớp mắt.
Cậu ta giương mắt nhìn bộ dạng thê thảm của mình.
Kết quả mấy người bị chết đều không bỏ tiền sống lại ngay.
Căn cứ địa bị phá.

Lại thua rồi.
Anh chàng mặt baby tỏ vẻ bực tức, hầm hầm giật tai nghe xuống.
Cậu ta quay sang gầm lên với người bên cạnh: "Đại Nga, ông có thể nhìn rõ tình thế một chút được không, đừng có mà di chuyển linh tinh nữa, đều tại ông, lẽ ra có thể thắng được, vậy mà chúng ta bị tiêu diệt hết cả rồi."
Đại Nga vẻ mặt vô tội, hùng hổ đáp trả: "Chính ông bảo tôi tới mà, còn nữa, cuối cùng tôi đã bảo ông đi đi rồi mà ông còn không chịu đi."
"Ông còn nói nữa, chẳng phải ông gọi tôi cứu ông sao, tôi đang do dự."
"Ông do dự cái con khỉ, bảo ông cứu thì ông cứu thật à, ông chạy đi còn có thể giữ được mạng sống, chẳng phải ván này vẫn có thể chơi tiếp được sao."
"Hứ, ông lại còn đổ lỗi cho tôi nữa, không được, tôi phải tìm người nói lý."
Anh chàng mặt baby tức quá bật cười, tay chống hông.
"Nói lý thì nói lý." Đại Nga quay sang nhìn, lúc này cũng chỉ có Trần Thuật ở trong ký túc, còn một người nữa đi ra ngoài hẹn hò rồi, cậu ta lớn tiếng hét lên với Trần Thuật: "Đại ca, anh tới xem video này, cuối cùng có phải là lỗi của em không?"
Trần Thuật coi như không nghe thấy, chỉ ngồi ở chỗ của mình, cụp mắt chăm chú nhìn điện thoại, một tay chống đầu, trên bàn là chiếc laptop, sách vở, còn có một vài mô hình nhỏ và tạp chí bóng rổ.

Nhưng xét về tổng thể thì chỗ cậu sạch sẽ hơn những người khác rất nhiều.
Đại Nga gọi thêm một tiếng, Trần Thuật vẫn không phản ứng.
Anh chàng mặt baby kéo ghế lại, ghé sát gần Đại Nga, đôi mắt to tròn lẳng lặng liếc nhìn lưng Trần Thuật, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ông nói xem, có phải đại ca có gì đó sai sai không?"
Đại Nga nheo mắt nhìn, bởi vì cậu ta cận thị nhưng lại không thích đeo kính.

Vì thế lúc nào cũng thích nheo mắt nhìn người khác.
Cậu ta lắc đầu nói: "Đâu chỉ có gì sai, phải nói là bị ma nhập rồi, tôi còn nhớ, lúc về vẫn còn bình thường mà."
Lúc Trần Thuật vừa mới quay về ký túc, cậu ta và anh chàng mặt baby đang chơi game.

Khi ấy cậu ta vô tình liếc qua, thấy tâm trạng của Trần Thuật khá vui vẻ, ngũ quan dịu dàng hơn bình thường hàng vạn lần.


Lại còn hứng thú đứng đằng sau xem bọn họ chơi game.

Chỉ dạy một vài kỹ xảo chơi game giống như Đại Thần vậy.

Có điều không biết từ lúc nào, cậu cứ ngồi ở chỗ của mình ôm điện thoại.

Có lúc nhìn một hồi lại còn bật cười.
Nói thế nào nhỉ.

Đột nhiên đang nhìn với vẻ nghiêm túc, sau đó liền bật cười, lại còn nắm tay lại, vờ ra vẻ che miệng, cảm giác giống như đang đứng trước người yêu lưu luyến bịn rịn, ánh mắt ẩn chứa nụ cười dịu dàng ấm áp như gió xuân vậy.
Hoàn toàn khác với Trần Thuật có chút lười nhác và cứng rắn thường ngày.
"Tôi biết rồi."
Anh chàng mặt baby nhớ ra điều gì đó, chỉ một câu đã nói rõ sự việc: "Hình như là bắt đầu từ lúc đại ca nhận được một tin nhắn nào đó hay sao ấy, bởi vì lúc ấy đại ca đứng rất gần tôi, tôi còn ngẩng đầu liếc một cái nữa."
Đại Nga gật đầu với vẻ tán đồng.
Anh chàng mặt baby suy nghĩ: "Ông nói xem, bây giờ tôi bảo cậu ấy đi quét dọn ký túc, cậu ấy có đồng ý không?"
Bởi vì con trai mà, khó tránh khỏi có chút bừa bộn.

Bình thường để ký túc bừa bộn lộn xộn, bản thân cũng không chịu dọn dẹp, còn Trần Thuật là người sạch sẽ nhất, trong phòng ký túc chỉ có chỗ của cậu là sạch sẽ gọn gàng.
Bây giờ hai người muốn chơi game, nhờ vả Trần Thuật một chút có được không?
"Chắc là có..." Đại Nga nói: "Dù sao thì có cảm giác bây giờ cậu ấy rất dịu dàng, chắc là sẽ dễ nhờ vả."
"Ông đi đi."
"Không được, ông đi đi."
Hai người thăm dò đối phương, sau đó nhận ra đối phương rất nhát gan.

Thật quá kém cỏi.
Đại Nga nói trước: "Ông đi đi, bởi vì ý đó do ông đưa ra."
"Thôi được."
Anh chàng mặt baby mặt đầy bi tráng, nuốt nước bọt, e dè đi tới bên cạnh Trần Thuật.

Lại gần thì phát hiện, Trần Thuật vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Cậu ta thò đầu vào, vì đang bật đèn, ngược sáng nên chỉ nhìn thấy mấy chữ cuối cùng.
Cái gì mà em theo đuổi anh.
Anh chàng mặt baby tỏ vẻ khó hiểu.

Lại có người muốn theo đuổi Trần Thuật, chuyện này thì không có gì lạ.

Từ khi phòng ký túc của bọn họ có sự xuất hiện của Trần Thuật đến nay, ngay cả mấy người còn lại cũng "đắt hàng" hẳn lên, lại còn thường xuyên được con gái bắt chuyện.


Mặc dù nội dung bắt chuyện đều là hỏi về Trần Thuật.

Nhưng còn hơn là không ai thèm hỏi.
Điều khiến anh chàng mặt baby ngạc nhiên là cô nào còn nhắn tin nói với Trần Thuật sẽ theo đuổi cậu?
Anh chàng mặt baby thầm nghĩ, cô gái này chủ động như vậy, không biết bạo dạn cỡ nào.
Mặc kệ.
Cậu ta khẽ chọc vào lưng Trần Thuật.

Trần Thuật không phản ứng, cậu ta lại chọc mạnh hơn, sau đó có thể thấy rõ cái lưng cao gầy của Trần Thuật khẽ sững lại.
Anh chàng mặt baby rụt lại.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Trần Thuật từ từ quay đầu lại.

Ánh mắt hướng lên nhìn anh chàng mặt baby, mày cau lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Anh chàng mặt baby liền nhận ra khuôn mặt của Trần Thuật có vẻ khó chịu vì bị làm phiền, cậu ta hoảng loạn khẽ ho một tiếng, ấp a ấp úng nói: "Chuyện là, là Đại Nga bảo cậu quét nhà giúp cậu ta."
Đại Nga vốn dĩ đang ở đằng sau bắt chéo chân, thư thái xem kịch hay, nghe thấy vậy lập tức trợn mắt há miệng, thấy Trần Thuật đưa mắt sang, vội lắc đầu xua tay: "Không phải tôi không phải tôi."
Tên nhóc này thật nham hiểm.
Cậu ta bình tĩnh lại rồi chỉ sang anh chàng mặt baby: "Là cậu ta, chính là cậu ta, bởi vì ngày mai phải kiểm tra rồi mà thằng nhóc này lại lười không muốn làm nên mới tìm cậu, cậu nói xem sao có người có thể lười biếng tới mức độ này cơ chứ."
Đại Nga lắc đầu thở dài: "Dù sao thì tớ cũng không đồng ý, từ nhỏ thầy cô gái đã dạy chúng ta, việc của mình thì phải tự mình làm."
Anh chàng mặt baby mặt ấm ức, há miệng mắc quai.
Trần Thuật nhìn hai người họ với ánh mắt dò xét một lúc, đầu ngón tay tùy ý gõ xuống bàn, một tay thư thái nghịch điện thoại, khuôn mặt nhìn nghiêng không có biểu cảm gì, ẩn khuất trong ánh đèn.
Trong không khí căng thẳng này, tất cả im lặng một lúc.
Trần Thuật không nói gì, chỉ thờ ơ nhìn đi chỗ khác, dường như không liên quan tới chuyện của họ, không nói một lời, đứng dậy.

Cậu đặt điện thoại xuống bàn, đi ra cửa lấy cây chổi.
Anh chàng mặt baby đảo mắt, thấy cậu định quét nhà thật, cảm thấy có chút không thể tin được.

Bởi vì bình thường bọn họ bảo Trần Thuật giúp, cậu sẽ tỏ ra khinh bỉ, vì sao hôm nay lại thay đổi như vậy?
Cậu ta vội vàng chạy lên ngăn Trần Thuật lại, khuôn mặt không được tự nhiên cho lắm, cười khì khì nói: "Đại ca, em chỉ nói đùa thôi mà, đừng mà, chuyện này cứ để bọn em làm."
"Bỏ tay ra." Trần Thuật cụp mắt nói.
Anh chàng mặt baby nhìn vẻ mặt cậu, thấy hình như không phải là Trần Thuật đang nổi giận, nên cũng từ từ buông tay ra.
Trần Thuật một tay đút túi, một tay cầm câu chổi, cúi đầu nghiêm túc quét nhà.
Đại Nga và anh chàng mặt baby đều ngây người nhìn.

Bọn họ còn nhường chỗ cho Trần Thuật quét bên dưới.
Anh chàng mặt baby ngây ngô hỏi: "Nhất định là hôm nay tâm trạng của đại ca rất vui đúng không?"
Đại Nga có chút sững sờ: "Đâu chỉ là vui, nhìn dáng vẻ ấy phải nói là sắp bay lên rồi."

Trần thuật cúi người, bóng tối che khuất đáy mắt.

Nhưng vẫn có thể nhận ra khóe miệng nhếch lên cười, hàng mi dài rủ xuống, lông mày giãn ra.

Thư thái nghẹ nhàng, nếu nghe kỹ, còn thấy cậu đang ngân nga giai điệu nào đó.
"Thế thì câu trả lời của em là, lần này đổi lại tới lượt em theo đuổi anh."
Trần Thuật chỉ cần nghĩ tới tin nhắn này là không kìm được niềm vui trong lòng, trái tim giống như được xoa dịu vậy, giống như pháo hoa trên khắp thế giới đều bùng nổ bên tai, rung động lòng người.
Cậu nghĩ bây giờ bảo cậu làm bất cứ chuyện gì, cho dù lên núi xuống biển, đi vào nơi nước sôi lửa bỏng cậu cũng cam tâm tình nguyện, chỉ một câu nói cũng có thể khiến cậu đắm chìm.
Chỉ có An Tĩnh mới có thể làm được mà thôi.
Trần Thuật quét được một nửa, phát hiện có người đứng trước mặt cậu không nhúc nhích.
Không nhìn thấy cậu đang bận sao, không có mắt à? Trần Thuật cau mày ngẩng đầu, phát hiện anh chàng mặt baby đang tỏ vẻ chần chừ, như muốn nói gì đó.
Trần Thuật nhíu mày: "Sao?"
Anh chàng mặt baby tỏ vẻ tò mò: "Đại ca, là ai muốn theo đuổi cậu thế?"
Trần Thuật sững người, thản nhiên nói: "Ờ, bạn gái tôi."
Cậu dừng lại, khóe miệng không giấu được nụ cười, rồi lại nói như khoe khoang: "Là bạn gái tôi nói muốn theo đuổi tôi."
Đại Nga và anh chàng mặt baby đều sững sờ.
Cậu có bạn gái?
Cậu có bạn gái vì sao không nói sớm?
Còn nữa, đã là bạn gái của cậu rồi vì sao còn phải theo đuổi cậu?
Thế bây giờ rốt cuộc là theo đuổi được chưa?
Hàng đống câu hỏi chất chứa trong đầu Đại Nga và anh chàng mặt baby.
----
Hôm ấy, buổi trưa ánh mặt trời như thiêu như đốt.
An Tĩnh vừa tan học xong, cô không muốn ăn gì, nên bảo các bạn cùng phòng đi ăn, còn một mình cô thì quay về ký túc xá trước.

Việc đầu tiên chính là bật điều hòa, sau đó vào nhà vệ sinh tắm một cái.
Lúc ra ngoài, cô đi tới bên cạnh bàn, bôi chút kem dưỡng da lên người.
Mắt liếc nhìn điện thoại đang đặt trên bàn, phát hiện An Nguyệt gửi tin nhắn đến.
An Tĩnh cười.

Tin nhắn của An Nguyệt nếu không phải đang than phiền về Lục Cách thì chính là đang chuẩn bị than phiền về Lục Cách.

Cô quyết định gọi điện thoại cho An Nguyệt, đối phương nhanh chóng bắt máy.
An Tĩnh gọi: "Chị."
Đầu dây phía An Nguyệt có chút ồn ào, cô nói với người bên cạnh cái gì đó, hình như còn có tiếng của con trai, sau đó hỏi: "Em đang làm gì đấy?"
An Tĩnh ngồi xuống trả lời: "Em vừa mới về ký túc xá, mùa hè ở thành phố S quả thức rất nóng, nóng hơn cả thành phố A, không thể chịu đựng được, à đúng rồi, Lục Cách lại làm gì chị rồi?"
An Nguyệt cứ nghĩ tới người này là thấy tức giận.

Cô bực tức nói: "Hôm nay cậu ta lại chạy tới trường chị! Sau đó ngang nhiên đứng dưới ký túc xá nữ đợi chị, chị không xuống thì cậu ta không đi, chị bực chết đi được, rất nhiều người đều biết cậu ta rồi."
"Thế bây giờ..."
"Lục Cách đang ngồi bên cạnh chị đây này, bọn chị đang đợi đồ ăn mang lên, em có muốn nói chuyện với cậu ta không?" An Nguyệt không chút biểu cảm liếc nhìn người ngồi đối diện cô, Lục Cách thấy cô nhìn mình, lại còn nhe răng ra cười nhăn nhở.
An Nguyệt bực tức quay mặt đi.
Người này thật quá đáng, cứ dăm ba hôm lại chạy tới trường cô, cũng không biết lấy đâu ra lắm thời gian như vậy, hơn nữa càng ngày càng quá đáng, có một lần, đang đi trong trường mà dám ngang nhiên khoác vai cô trước mặt mọi người.
An Nguyệt tức tới mức gạt tay cậu ta ra, hỏi cậu ta làm gì vậy.
Lúc ấy cậu ta lại làm ra vẻ vô tội.


Nói cái gì mà tuyên bố chủ quyền, sợ có kẻ nào không có mắt cướp cô đi mất.
An Nguyệt bị làm cho tức điên.
An Tĩnh vội nói: "Không cần..."
Vẫn chưa nói hết câu thì nghe thấy điện thoại được chuyển đi, giọng nói bỡn cợt của Lục Cách vang lên, cậu ta nói: "An Tĩnh, giúp mình cảm ơn Trần Thuật, nói với cậu ta, đợi hôm nào về thành phố A sẽ mời cậu ta ăn cơm nhé."
Ăn cơm? Vì sao đột nhiên mời cậu ấy ăn cơm?
An Tĩnh đang đợi hỏi thì đột nhiên điện thoại bị ngắt.

An Tĩnh nghiêng đầu, mơ màng vuốt vuốt tóc với vẻ khó hiểu.
Trần Thuật lại tham gia vào chuyện gì thế...
----
Bên kia An Nguyệt lấy lại điện thoại, đặt lên tai mình nói mấy câu.

Không nghe thấy tiếng lại nghi ngờ liếc màn hình điện thoại.

Thấy màn hình tối đen hơn nữa ở trong trạng thái tắt nguồn, lập tức nổi trận lôi đình, xù lông lên: "Vì sao cậu lại cúp điện thoại của tôi! Tôi vẫn chưa nói chuyện xong với An Tĩnh mà! Sao cậu phiền thế!"
Lục Cách nghiêng người cười: "Vội gì."
"Hai người bọn em có thể nói chuyện điện thoại bất cứ lúc nào, còn anh thì..." Cậu ta khẽ ngừng lại, chăm chú nhìn cô: "Anh khó khăn lắm mới đến một lần, em không nói chuyện với anh thì thôi, gọi điện thoại gì chứ, thật là."
"Thế này mà cậu còn bảo là hiếm khi?" An Nguyệt hứ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi còn tưởng đại học A mới là nhà của cậu?"
"Giống nhau cả mà, nhà em chính là nhà anh." Lục Cách cười khì khì.
An Nguyệt không còn gì để nói, vì sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ.
Lúc ấy vừa hay chủ quán mang đồ ăn ra.
Lục Cách đưa đũa cho cô rồi nói: "Ăn cơm ăn cơm, đợi em mãi anh sắp chết đói rồi, đồ ăn của quán này rất ngon, anh đặc biệt đưa em tới đây là muốn em nếm thử đồ ăn ở đây."
Lừa ai chứ.

Còn lâu cô mới tin là ngon như Lục Cách nói.

Miễn cưỡng cúi đầu, sự chú ý của cô liền bị thu hút, cô ghé sát người lại ngửi ngửi rồi nói: "Cảm giác có vẻ ngon, trông rất đẹp mắt."
"Còn phải nói."
Nhận được lời khen ngợi, Lục Cách tỏ ra đắc ý hẳn lên, cậu ta gắp thức ăn vào bát cô: "Em ăn thử xem, ăn rồi hãy khen anh."
An Nguyệt nếm một miếng, hai mắt sáng lên, phát hiện ra món ăn này hoàn toàn được làm theo khẩu vị của cô.
Lục Cách đặt đũa xuống, nhìn cô và nói: "Ngon không?"
An Nguyệt chỉ mãi cúi đầu ăn, nói: "Ngon."
Nụ cười trong đôi mắt Lục Cách càng rạng rỡ hơn.
----
Đại học S, ký túc xá nữ.
An Tĩnh vẫn còn đang buồn bực nhìn điện thoại.

Sao đang nói được một nửa thì đột nhiên tắt máy.

Chờ mãi đợi mãi không thấy tin tức gì, cô quyết định lại gọi một cuộc nữa.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui quý khách vui lòng gọi lại sau."
An Tĩnh: ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui