Em Là Tia Nắng Duy Nhất Của Tôi
Sau buổi tiệc Noel đầy những chuyện kỳ lạ xảy ra, Tử Vi trở lại văn phòng vào ngày hôm sau với tâm trạng khá vui vẻ.
Từ khi trở thành bạn đồng hành của Thiên Minh trong tiết mục khiêu vũ, cô cảm thấy dường như Thiên Minh đã không còn đối xử lạnh lùng khi nói chuyện với cô như trước.
Nhưng chắc là vì cô là bình máu ngon của anh, nên anh mới ân cần và nhẹ nhàng như thế.
Trong phòng làm việc của cô, mọi người đang làm việc bình hường.
Bỗng nhiên trưởng phòng bước vào và trên tay cầm 1 sấp tài liệu lớn, ông bước từng bước nặng nề và đặt đống tài liệu đó lên bàn của Tử Vi.
“ Đây là thống kê của tuần trước, cô sắp xếp và báo cáo lại vào một file giúp tôi.
“
Tử Vi ngỡ ngàng hỏi.
“ Ơ… Sao nhiều thế ạ? “
Trưởng phòng nhún nhẹ vai và nói.
“ Làm sao tôi biết được, tài liệu này giám đốc Trần đưa xuống mà.
Chịu thôi “
Tử Vi thở dài nhưng cũng phải gật đầu đồng ý nhận đống tài liệu chất chồng lên nhau như núi này.
Trưởng phòng sau khi thấy cô đồng ý nhận tài liệu, ông bước ra khỏi phòng làm việc để lại sự áp lực của Tử Vi, và biết bao ánh mắt vui mừng vì những người trong phòng làm việc không phải là đối tượng bị giao công việc.
Tử Vi nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trước mắt, cảm giác như bị chôn vùi dưới núi giấy.
Cô thấy mệt mỏi vì công việc ngày càng trĩu nặng lên.
Nhưng cô không có cách nào khác, phải hoàn thành công việc là trách nhiệm của cô.
Trong khi cô cố gắng sắp xếp và báo cáo lại tài liệu, Thiên Minh ngồi bên.
Anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền không thể nhịn được cười.
“ Cô trông như một người phiêu bạt dưới núi tài liệu đó.
“
Tử Vi gắt gao nhìn anh, "Anh cười gì đấy? Có gì mà vui đâu! “
Thiên Minh cười và nhẹ nhàng nhấc lên một nữa tài liệu cô đang làm, và di chuyển nó sang bàn của anh.
Tử Vi ngạc nhiên và nhìn anh với ánh mắt thắc mắc.
“ Này, anh làm gì vậy? “
Thiên Minh vừa lật tài liệu vừa nói.
“ Để tôi giúp cô một nữa, dù gì tôi cũng đã hoàn thành xong báo cáo của tôi rồi.
“
Cô không biết tại sao anh lại nhiệt tình giúp đỡ như thế, nhưng vì tình thế hiện tại được anh giúp đỡ bớt một nữa tài liệu thì lại dại gì mà không đồng ý?
“ Vậy thì phiền anh rồi, cảm ơn.
“
Thiên Minh chỉ gật đầu nhẹ không trả lời, anh tập trung xem tài liệu và nhập tất cả vào vào máy tính.
Tử Vi cũng chẳng ngồi không, cô cố gắng hoàn thành từng bản báo cáo, lâu lâu cũng rời khỏi ghế và hỏi những người xung quanh về những chỗ khó hiểu trong tài liệu.
Hơn hai tiếng sau cuối cùng Tử Vi cũng chép xong toàn bộ tất cả tài liệu thống kê vào máy tính, cô vươn vai và nhìn sang Thiên Minh.
Cô thấy anh vẫn đang nhập máy tính, có lẽ là anh chưa xong.
Cô liền hỏi.
“ Anh chưa làm xong hả? “
Thiên Minh nhìn cô rồi lại thở dài và nói.
“ Kiểm tra Messenger đi.
“
Cô không hiểu ý anh nói là gì, nhưng cũng tò mò làm theo.
Vừa mở hòm thư ra cô bất ngờ vì Thiên Minh đã hoàn thành bản cáo cáo trước cô và gửi file cho cô vào một tiếng trước.
Tử Vi nhìn anh với đôi mắt ngưỡng mộ.
“ Anh làm nhanh thế sao…? “
“ Bình thường thôi, đồng nghiệp cả mà.
“
Tử Vi cảm thấy mặc dù anh là ma cà rồng, nhưng vào lúc này đây cô cảm thấy anh như những con người bình thường.
Có cảm xúc, và biết quan tâm mọi người xung quanh.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng Thiên Minh di chuyển chế của anh lại gần cô và thì thầm nói nhỏ.
“ Tôi đói rồi.
“
Tử Vi nghe anh bảo đói, liền nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc sau đó nhìn anh và nói.
“ Sắp đến giờ ăn trưa rồi, anh cố chờ đi.
“
Thiên Minh lắc đầu và tiếp tục nhìn cô với ánh mắt chờ đợi, Tử Vi vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc là anh đang muốn gì.
Rồi bỗng nhiên cô nhớ ra anh là ma cà rồng, chẳng lẽ anh lại muốn hút máu của cô?
Cô chần chừ nhìn vào gương mặt chờ đợi của anh.
“ Máu của tôi…? “
Như dự đoán, Thiên Minh gật đầu vì cô đã hiểu anh muốn gì.
Cô lắc đầu lia lẹ và nói.
“ Không được! Hôm qua anh đã hút máu của tôi rất nhiều khiến tôi đuối sức, tôi đã phải rất cố gắng để hoàn thiện tiết mục khiêu vũ đó.
Lúc về đến nhà thì đuối đến mức nằm ngủ quên rồi đến sáng mới thay đồ! “
Thiên Minh nhìn cô với ánh mắt vô tội và bảo.
“ Nhưng tôi vừa mới giúp cô một việc cũng có thể gọi là quan trọng mà, chẳng lẽ cô định bỏ đói tôi mà không đền ơn sao? Hôm nay tôi cũng quên mang theo bình nước đựng máu của tôi rồi… “
Lời nói của anh khiến cô càng thêm khó xử, nhưng ngay sau đó dường như cô nghĩ ra được cách nào đó cô liền Tử Vi liền dùng chân đá ghế anh về chỗ cũ, cũng vì vậy mà anh bị đẩy theo.
Anh ngơ ngác nhìn cô.
“ Ngồi đó đợi tôi một chút đi.
“
Nói xong cô đứng dậy và bước ra khỏi phòng làm việc, Thiên Minh mặc dù không biết ý định của cô là gì nhưng vẫn ngồi chống cằm và chờ đợi cô trở về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...