Em Là Thế Giới Của Anh

Trong bóng tối.

Cả cơ thể Bạch Dũng Thắng run lẩy bẩy, vì bị cơn đau hành hạ mà hai hàng nước mắt đỏ như máu lăn dài từ hai hốc mắt đã lõm xuống sâu hoắm của ông ta.

Ngọn lửa hận thù là thứ chống đỡ để ông ta duy trì sự sống, bởi vì chỉ tiếp tục sống mới có thể trả thù, mới có thể đoạt lại tất cả những gì mình đã mất.

Nhưng hiện tại ông ta không thể rời khỏi đây, vết thương trên người ông ta rất nghiêm trọng, vì toàn bộ xương đùi đã gãy nát nên ông ta bị ép phải gắn chân giả.

Mặc dù đã tiêm hoóc-môn nhưng nhanh nhất cũng phải sau ba ngày mới có thể xuống giường đi lại.

Trong điện thoại, ông ta nghe được sự thất vọng và những lời mắng mỏ của vợ con đối với mình, ông ta cũng muốn nói với vợ con về tình hình thực tế nhưng cuối cùng lại buông xuôi, ông ta chỉ muốn Quách Thái Phượng đưa con trai và con gái rời khỏi Tân Thành trước, đợi qua một khoảng thời gian rồi quay về, nhưng đáng tiếc là không có ai chịu nghe lời ông ta.

Nằm trong căn phòng đơn sơ tăm tối, Bạch Dũng Thắng cảm thấy mình đang phải trải qua nỗi dày vò lớn nhất cuộc đời này.

Nhưng ông ta chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng, không còn cách nào khác...

Mà cũng chính vì vậy mà nỗi hận thù dồn nén trong lòng ông ta càng ngày càng sâu đậm.

Còn ở đầu dây bên kia, bên trong biệt thự nhà họ Bạch, Quách Thái Phượng vừa dập máy.

"Ông Bạch Dũng Thắng này thật sự đã không thèm đoái hoài gì đến cả nhà chúng ta nữa rồi, không ngờ rằng ông ấy lại là một người như vậy, ông không quan tâm, nhưng tôi không tin là Quách Thái Phượng tôi lại không thể trả thù cho Kim Liên nhà chúng ta, đôi cẩu nam nữ Trần Minh Triết Bạch Diệp Chi, tôi chắc chắn phải giết chết hai người bọn họ!"

Sau khi dập máy, Quách Thái Phượng như đã hoàn toàn bùng nổ, khoảng thời gian này bà ta gần như đều phải bấm bụng chịu đựng, thậm chí đến việc bước ra khỏi cửa cũng cảm thấy rất bực bội, mỗi lần nhìn thấy Chu Minh Phượng khoe khoang trong hội chị em, Quách Thái Phượng nghe mà bừng bừng lửa giận trong lòng.

Mọi cơ hội trở mình vốn dĩ đều nằm trong cuộc hôn nhân giữa Bạch Kim Liên và Tiết Long Đào nhà họ Tiết, nhưng không ngờ rằng chuyện này đến nay lại biến thành như vậy, Tiết Long Đào không phải tới vì Bạch Kim Liên, mà là vì Bạch Diệp Chi đáng chết kia.

Bây giờ Bạch Kim Liên đã hoàn toàn phát điên rồi, điều này khiến Quách Thái Phượng cũng rơi vào sự thù hận vô tận.


"Mẹ... Mẹ dự định làm thế nào?"

"Liên Sơn, không phải con có chút quan hệ với đám côn đồ ngoài đường hay sao? Kim Liên vẫn còn ba mươi triệu tiền sính lễ đúng không? Mẹ không tin với ba mươi triệu mà không giết chết được đôi cẩu nam nữ này, lần này nhất định phải khiến đôi cẩu nam nữ xuống địa ngục, bọn họ lại dám đè đầu ức hiếp Quách Thái Phượng này".

"Mẹ, nhưng đến lúc đó chúng ta còn có thể làm gì với số sính lễ này nữa?"

Quách Thái Phượng hừ lạnh một tiếng.

"Đồ đã đến nhà chúng ta rồi mà còn có chuyện trả lại nữa sao? Hơn nữa Kim Liên nhà chúng ta bây giờ đã trở nên như vậy, nếu đám người đó lại dám tới đây đòi sính lễ nữa thì Quách Thái Phượng này sẽ đặt cược cả cái mạng này mà liều mình với chúng!"

"Mẹ... Con đã biết nên làm thế nào rồi, mẹ cứ ở yên trong nhà chăm sóc Kim Liên, giờ con sẽ đi tìm người ngay..."

Quách Thái Phượng gật đầu.

Lúc này trong lòng Bạch Liên Sơn lạnh như băng, đối với anh ta Trần Minh Triết chỉ là một tên ở rể chẳng được tích sự gì, một kẻ được coi là đồ vô dụng trong mắt anh ta lại nghiễm nhiên đè đầu anh ta, thậm chí còn ép anh ta nói lời xin lỗi trước mặt mọi người, chỉ riêng việc này thôi đã khiến Bạch Liên Sơn muốn cho Trần Minh Triết nếm mùi sự lợi hại của anh ta rồi.

Bây giờ gia đình bọn họ không thể tiếp tục làm việc trong tập đoàn nữa, dường như bố anh ta cũng có chuyện gì đó rất quan trọng, nếu không sẽ không bỏ mặc bọn họ như vậy, bản thân là con trai cả trong nhà, trong thời gian này dĩ nhiên Bạch Liên Sơn phải chủ động chống đỡ cho gia đình, đòi lại công bằng cho em gái, đồng thời cũng để xả giận cho bản thân.

"Trần Minh Triết, trong mắt tôi anh mãi mãi sẽ chỉ là một kẻ vô dụng, anh còn muốn trở mình sao? Tôi nói cho anh biết, mãi mãi không có khả năng đó đâu, lần này tôi phải giết chết anh hoàn toàn!"

Bạch Liên Sơn vừa thầm hét lên trong lòng, vừa bấm một số điện thoại.

...

"Minh Triết, anh về nhà trước đi, hình như bà nội có việc tìm em, em đoán là sẽ rất lâu, anh đưa bố về trước đi, đến tối em sẽ gọi điện cho anh".


Trong tập đoàn đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, có thể nói giờ đây ai nấy trong nhà họ Bạch cũng tự cảm thấy nguy hiểm.

Những cổ đông nhà họ Bạch vẫn còn ở lại đến bây giờ dĩ nhiên là có tình cảm sâu sắc với tập đoàn Thiên Bách, nhiều người ở lại vì tuổi tác giờ đã cao, con cái không có tài cán gì xuất sắc, dù sao cổ phần nắm trong tay cũng chẳng có bao nhiêu, đổi ra tiền cũng không được nhiều, nên quyết tâm cùng tập đoàn Thiên Bách đánh cược một lần.

Mà sau khi trải qua lần thu mua cổ phiếu khủng hoảng thứ hai của tập đoàn Thiên Bách, hiện nay Bạch Diệp Chi đã chiếm gần tám mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn, có thể nói một mình cô đã có thể gánh vác sự phát triển của toàn bộ tập đoàn.

Cũng chính vì vậy mà Bạch Diệp Chi càng cảm thấy áp lực như ngọn núi lớn đang đè nặng lên vai mình.

Hơn nữa cô còn không biết nhà họ Tiết ở Du Thành sẽ trả thù nhà họ Bạch như thế nào.

Đến lúc nhà họ Tiết trả thù, cô không biết bản thân mình có thể chống đỡ bao lâu.

"Ừ... Vậy lát nữa khi nào em và bà nội nói chuyện xong thì gọi điện cho anh, anh tới đón em..."

Bạch Diệp Chi gật đầu rồi đi thẳng vào công ty.

"Minh Triết, đi thôi..."

Lúc này Bạch Dũng Quang cũng hơi mệt mỏi, hôm nay một loạt sự việc xảy ra khiến ông ấy thấy rất đột ngột, nhưng dường như mọi chuyện đều diễn ra rất hợp tình hợp lý, ngoại trừ cuộc hôn nhân vốn của Bạch Kim Liên nhưng lại vô duyên vô cớ rơi xuống đầu con gái ông ấy ra.

"Minh Triết, con hiểu bao nhiêu về nhà họ Tiết của Du Thành?"

Thật ra lời nói này của Bạch Dũng Quang cũng mang ý thăm dò.


Ông ấy muốn biết Trần Minh Triết, người luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh mà đánh gãy hai chân Đại thiếu gia Tiết Long Đào của nhà họ Tiết ở Du Thành rốt cuộc trong tay có thứ gì để dựa vào, hiểu biết bao nhiêu về nhà họ Tiết ở Du Thành.

Phải biết là trong lòng Bạch Dũng Quang, nhà họ Tiết của Du Thành dù không phải là một gia tộc rất lớn mạnh, nhưng ít ra cũng là một thế lực mà hiện tại nhà họ Bạch không thể đụng vào.

Trần Minh Triết lắc đầu.

"Trước đây con không biết, nhưng gần đây đã tìm hiểu một chút, họ cũng chỉ là một gia tộc bé nhỏ mà thôi, đến lúc đó con sẽ đi gặp Tiết Bổn Liệt, bảo ông ta dạy dỗ đứa con trai này cho cẩn thận. Tuy Du Thành lớn hơn Tân Thành rất nhiều, nhưng so với Thục Xuyên Dung Thành mà nói thì bé nhỏ hơn hẳn".

Bạch Dũng Quang gật đầu, ông ấy là một người thông minh, ông ấy hiểu ý của Trần Minh Triết khi nói những lời này, nhà họ Tiết của Du Thành trong mắt anh chỉ là một gia tộc nhỏ, đứa con rể này của mình rốt cuộc là người như thế nào, Yên Kinh... Trần Minh Triết... Lẽ nào con rể mình lại là người nhà họ Trần ở Yên Kinh?

Chỉ là một suy đoán đơn giản nhưng lại khiến Bạch Dũng Quang đột nhiên biến sắc.

Nếu như Trần Minh Triết thật sự là người của đại gia tộc họ Trần ở Yên Kinh, vậy anh tới Tân Thành bé nhỏ này vì điều gì?

Dĩ nhiên dù Bạch Dũng Quang có suy đoán trong lòng nhưng lại không dám khẳng định, hơn nữa Bạch Dũng Quang cũng không quen biết những gia tộc lớn ở Yên Kinh, cùng lắm cũng chỉ biết được tên gọi và biết rằng sau lưng những gia tộc này là những thế lực đáng gờm mà thôi.

"Đúng rồi, Minh Triết, sao gần đây Bạch Dũng Thắng không xuất hiện ở những buổi họp gia tộc nữa, theo lý mà nói, với những cuộc họp quan trọng như hôm nay thì chú ấy nên có mặt mới phải, không lẽ đã có chuyện không hay gì xảy ra với chú ấy rồi?"

Trong lúc nói chuyện, Bạch Dũng Quang nhìn Trần Minh Triết đang ngồi ở ghế lái hàng trước qua kính chiếu hậu.

Đối với người con rể này, mặc dù Bạch Dũng Quang không lo lắng về cách anh đối xử với gia đình, nhưng không hề muốn thấy anh làm tổn thương người nhà họ Bạch, vì cho dù nói thế nào thì dòng máu chảy trên người Bạch Dũng Thắng vẫn là của nhà họ Bạch.

"Con không biết về chuyện này, nhưng gần đây quả thực Bạch Dũng Thắng đã mất tích".

"Minh Triết... Chuyện này..."

"Bố, bố sẽ không nghi ngờ con chứ..."

Trần Minh Triết kết thúc hội thoại một cách rất gọn gàng, sau đó dừng xe dưới tiểu khu.

Sau khi hai người về tới nhà, trong nhà chẳng có một bóng người.


"Bố, con đi chợ trước..."

Lúc này, Bạch Dũng Quang gọi điện thoại cho Chu Minh Phượng, hỏi xem bà ta đang ở đâu.

Giọng điệu Chu Minh Phượng dường như có chút không vui, nhưng vẫn nói đại khái mấy câu.

Sau khi biết Chu Minh Phượng đang ở bên Kim Vực Hương Giang, Bạch Dũng Quang cũng không nói gì nữa, dựa người vào ghế sô pha và bắt đầu nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian này ông ấy rất mệt mỏi, vừa hay tranh thủ chuyện của nhà họ Tiết ở Du Thành lần này mà nghỉ ngơi một chút, còn về việc trả thù của nhà họ Tiết ở Du Thành thì không phải Bạch Dũng Quang không hề lo lắng, nhưng cứ nghĩ đến đã có Trần Minh Triết xử lý việc này là ông ấy lại muốn thử xem xem người con rể này của mình rốt cuộc có năng lực lớn đến đâu, nếu lần này anh có thể lặng lẽ giải quyết sạch sẽ chuyện này, thì chứng tỏ suy đoán trong lòng ông là chính xác.

Nhà họ Trần ở Yên Kinh!

Cái tên này là thứ khiến ông không dám tưởng tượng trước đây.

Mà lúc này, trong biệt thự ở Kim Vực Hương Giang, Chu Minh Phượng đang bực bội ngồi trên ghế sô pha.

Bà ta giận đùng đùng tới showroom 4S, chiếc xe Porsche sang trọng mà bà ta và Bạch Tuyết chọn lúc trước vẫn được đặt ở đó như cũ, mà lúc bà ta hỏi Trần Minh Triết có phải đã tới showroom của họ mua xe không, nhân viên đã kể lại một lần chuyện Trần Minh Triết mua xe, hơn nữa còn cộng thêm dáng vẻ si mê ngưỡng mộ của mấy nhân viên bán hàng trong showroom 4S, khiến lửa giận trong lòng Chu Minh Phượng càng bốc lên bừng bừng.

"Mẹ, mẹ đừng tức giận, con thấy trong tay tên Trần Minh Triết này chắc chắn vẫn còn tiền, chắc chắn là tiền mà bạn anh ta đã cho anh ta lần trước, anh ta đã giấu tiền đi, không đưa hết ra".

"Hừ! Tên Trần Minh Triết này, thật sự tưởng rằng cậu ta có tiền thì mẹ sẽ không trị nổi cậu ta ư... Tối nay mẹ về sẽ bắt cậu ta giao hết tiền ra, dám lén lút mua xe Porsche sau lưng mẹ, cũng to gan lắm!"

Bạch Tuyết vừa nghĩ tới sáng nay khi Trần Minh Triết mở cửa chiếc xe Porsche màu đỏ mới tinh và rời khỏi tiểu khu, trong lòng cô ta liền vô cùng khó chịu, chính cô ta còn chưa từng được lái một chiếc xe sang trọng như vậy, vậy mà một tên vô dụng chẳng được tích sự gì trong mắt cô ta như Trần Minh Triết lại được lái nó... trong lòng cô ta ắt hẳn sẽ thấy bực bội.

"Đúng vậy, mẹ, chắc chắn phải bắt anh ta giao chìa khóa xe Porsche ra, chiếc xe đắt như vậy mà để anh ta lái nhỡ đâu xảy ra va chạm thì sao? Không phải sẽ bắt chị cho anh ta tiền đi sửa xe hay sao!"

"Nói không chừng chiếc xe này là do chị mua, hơn nữa mẹ à, trước đây con luôn luôn không hiểu nổi Trần Minh Triết chỉ là một kẻ vô dụng, sao có thể quen biết được người bạn nhiều tiền đến vậy, chắc chắn là anh ta nói dối, mẹ nói xem có khi nào anh ta giấu chị lén dùng tiền công của công ty, sau đó bảo là tiền do người bạn gì đó của mình đưa cho. Nếu quả thực là như vậy thì chị thật sự đã bị một kẻ lừa gạt lừa tiền rôi!"

Chu Minh Phượng gật đầu, trong lòng quyết định tối về nhà chắc chắn phải bắt Trần Minh Triết giao chìa khóa xe ra, hơn nữa còn phải tra hỏi Trần Minh Triết cho ra nhẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui