Em Là Thế Giới Của Anh

"Đâu, đâu có đâu, mẹ..."

"Mẹ, sao hôm nay mẹ vui thế, đừng nói là mẹ nhặt được tiền nhé?"

Bạch Diệp Chi vội chuyển chủ đề. Cô nhìn sự vui sướng không thể nào che giấu được trên mặt mẹ, nên vội nói.

"Mẹ đâu có vui bằng con? Còn cái gì mà "Minh Triết!", hôn chụt một cái nữa chứ. Mẹ nói cho con biết nhé, con phải biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, tuyệt đối không được để cho cái thằng Trần Minh Triết kia được lợi, hiểu chưa?"

Bạch Diệp Chi nghe vậy liền kéo tay Chu Minh Phượng, làm nũng với bà: "Mẹ, con biết rồi. Mẹ biết con gái mẹ mà, giống mẹ đó, làm sao có thể để người khác dễ dàng được lợi được, đúng không mẹ?"

"Thế này mà còn không phải nó được lợi hả, mau đi thay quần áo đi..."

A...

Nói rồi Chu Minh Phượng liền túm ngay lấy đồ ngủ của Bạch Diệp Chi khiến cô vội vã la lên rồi tránh khỏi bàn tay ma quỷ của mẹ.

Tuy là mẹ mình nhưng vẫn xấu hổ lắm đó.

"Đi thay quần áo mau, ra rồi mẹ sẽ nói cho con biết một tin cực tốt!"

Chu Minh Phượng nói, bà ta không thể khống chế nổi tâm trạng kích động của mình, mặt nở nụ cười tươi rói.

Đây là lần đầu tiên thấy mẹ mình vui như thế, vậy nên cô rất tò mò. Quả thực là mặc đồ ngủ rồi đi lung tung trong nhà cũng không hay ho lắm, thế là cô vào phòng thay đồ khác. Khi Bạch Diệp Chi đi ra thì Bạch Tuyết cũng về.

Chả mấy chốc, Bạch Dũng Thắng cũng đã về tới.

"Mẹ, mẹ gọi chúng con về hết để làm gì thế? Có phải là cái tên vô dụng Trần Minh Triết kia lại làm gì mẹ không?"

Bạch Tuyết nhìn xung quanh, thấy Trần Minh Triết không ở nhà thì hỏi ngay.

"Bạch Tuyết, ăn nói kiểu gì vậy!"

Thấy em gái mình chẳng những không gọi Trần Minh Triết là anh rể mà còn gọi anh là tên vô dụng, cô bực bội nói.

"Được rồi. Hôm nay mẹ gọi mọi người về hết là để nói cho mọi người một tin vui".

"Tin vui?"

Hai mắt Bạch Tuyết sáng bừng.


"Phải rồi mẹ à, vừa nãy con mới thấy cái xe Porsche màu đỏ đỗ phía dưới, có phải xe nhà mình không mẹ. Chẳng lẽ ngày mai chúng ta chuyển nhà rồi ạ?"

Hả?

Chu Minh Phượng lắc đầu rồi nói: "Porsche á, ở đâu thế, sao mẹ không thấy?"

"Là cái xe mà chúng ta đặt á?"

Bạch Tuyết vội vàng gật đầu.

"Nhìn y hệt luôn, còn chưa lắp biển số xe nữa".

"Không phải chứ, mẹ đã đi lấy xe đâu, hơn nữa tin vui mà mẹ định nói đâu có phải cái này đâu?"

"Hả?"

Bạch Diệp Chi không nói gì, vì cô đang chột dạ.

"Vậy nếu không có việc gì thì bà gọi bọn tôi về làm gì chứ, hôm nay công ty tôi nhiều việc lắm, thật là!"

Bạch Dũng Quang nói, có vẻ không được vui lắm.

"Ha ha ha, tôi nói cho ông nghe này ông Bạch, trước đây không phải ông nói tôi ở nhà rảnh rỗi chả làm được gì mà, gần đây tôi không nhàn nữa đâu, tôi đang đầu tư đấy!"

"Đầu tư??!"

Ba người kia đều nhìn Chu Minh Phượng, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

"Bà đang đầu tư hả, không ngờ đấy!"

"Cái ông Bạch Dũng Quang này, ông đừng có coi thường tôi, lần này tôi kiếm được hơn sáu trăm nghìn tệ đấy".

Nói rồi Chu Minh Phượng giận dỗi lấy ra hai tấm thẻ ngân hàng: "Đây là vốn của tôi, còm đây là tiền tôi kiếm được, tổng cộng 687 nghìn tệ. Đây là hóa đơn của ngân hàng, ông xem đi..."

Người tích cực nhất - Bạch Tuyết lấy luôn hóa đơn rồi nhìn chăm chăm một lúc lâu, sau đó nói với giọng vô cùng kinh ngạc: "Thật luôn này! Mẹ, mẹ kiếm được hơn sáu trăm nghìn tệ thật ạ?"

Bạch Tuyết nhìn mẹ mình với vẻ không thể tin được.


Chu Minh Phượng nhìn ông chồng và cô con gái còn lại cũng đang kinh ngạc không kém, bà kiêu ngạo như một nhà vô địch, liền gật đầu nói: "Cái này thì có gì đâu, sau này mẹ còn kiếm được nhiều hơn cơ. Sám trăm ngàn tệ hơn này thì có gì chứ, vụ nhỏ thôi mà!"

Tâm trạng của Chu Minh Phượng rất tốt.

"Mẹ, nguy cơ khi đầu tư rất cao đấy. Mẹ đầu tư ở đâu mà mới mấy ngày đã kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Bạch Diệp Chi không khỏi nghi ngờ.

Bạch Dũng Quang cũng có cùng nghi vấn như vậy.

Là cái công ty "Hoàng Quan Cao Thăng" ở Quảng trường trung tâm ấy, ông chủ chỗ đó tên là Kim Bưu. Vốn hôm nay là ngày hoàn tiền, nhưng cái ông Kim Bưu đó lại muốn quỵt cơ..."

Thế là Chu Minh Phượng liền khoa môi múa mép kể chuyện hôm nay bà thể hiện uy lực, dạy dỗ Kim Bưu đó như thế nào, tất nhiên là bà tự động bỏ qua sự xuất hiện của Hoàng Quốc Đào và Trần Minh Triết, nhưng bà vẫn nhắc vài câu đến chuyện Trần Minh Triết giúp bà.

"Mẹ, mẹ giỏi quá! Ngay cả cái tên đáng gờm như Kim Bưu mà cũng bị mẹ trị đến nỗi không dám ho he, chắc giờ mấy chú mấy thím kia đều sùng bái mẹ lắm nhỉ".

"Ha ha ha, tất nhiên rồi..."

Bạch Diệp Chi và Bạch Dũng Quang thì lại biết chuyện này không đơn giản như vậy, công lao lớn nhất hẳn phải là của Trần Minh Triết.

"Kẹt..."

Ngay lúc này Trần Minh Triết trở về, anh xách rất nhiều đồ ăn.

Bạch Diệp Chi mừng rơn, cô nhanh chóng tới giúp anh xách đồ ăn.

"Bố, mẹ, hai người về sớm thế ạ".

Trần Minh Triết đi vào nhà thấy mọi người có mặt đầy đủ thì hơi kinh ngạc.

"Cậu chạy đi đâu mà lâu thế mới về?"

Tuy tâm trạng Chu Minh Phượng đang khá tốt nhưng bà ta vẫn bực mình tại sao ban đầu cái tên Trần Minh Triết này không gọi cho bạn mình, nếu thế thì bà ta đã không mất mặt đến thế rồi.

Còn về Hoàng Quốc Đào thì bà ta hoàn toàn không quan tâm, dù sao thì bà ta biết Hoàng Quốc Đào đã mất mặt như vậy khiến bà ta ghét bỏ cái tên từng được bà ta cho là người thích hợp nhất để trở thành con rể của mình.


Còn về nguyên nhân chuyện đó thì bà ta cũng không quan tâm lắm. Dù sao thì bà ta cảm thấy giờ mình có thể kiếm được mấy trăm ngàn tệ một cách dễ dàng, còn sắp chuyển vào biệt thự, lái siêu xe nữa, con gái bà ta còn là phó chủ tịch của tập đoàn kìa, giờ xem ra bà ta sắp trở thành một phú bà kếch xù rồi.

"Con vừa đi mua thức ăn, con đi nấu cơm ngay đây ạ..."

"Nấu cái gì mà nấu chứ! Mẹ, chúng ra ra ngoài ăn đi, mẹ vừa mới kiếm được hơn sáu trăm ngàn tệ, sáu trăm ngàn tệ đấy! Nhiều dã man!"

Bạch Tuyết vội vàng xúi giục mẹ.

Chu Minh Phượng cũng định gật đầu rồi đấy, nhưng chẳng biết nghĩ thế nào mà lại cười nói: "Dù sao nó cũng mua thức ăn về rồi, ăn luôn ở nhà đi, tiết kiệm được ít tiền. Mẹ sẽ cất số tiền này đi để sau này mua thêm một căn biệt thự nữa, hô hô hô..."

"Đứng đó nhìn cái gì hả, mau đi nấu cơm đi!"

Trần Minh Triết gật đầu ngay rồi đi vào nhà bếp.

Bạch Tuyết liền dính ngay vào người Chu Minh Phượng: "Mẹ, gần đây xưởng xe con có một người muốn rút cổ phần. Bọn con...ừm, không phải mẹ vừa mới kiếm được nhiều tiền thế sao? Mẹ có thể..."

"Cần bao nhiêu?"

"Mẹ, mẹ có nhiều tiền thế, hay là mẹ đầu tư một triệu tệ đi, khi nào xưởng bọn con kiếm tiền rồi thì..."

"Nhiều thế con..."

"Mẹ, mẹ là bà mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này! Mẹ..."

.........

Trần Minh Triết nhoáy cái đã nấu được cả một bàn thức ăn ngon. Dường như hôm nay mọi người đều rất phấn khởi nên lúc ăn cơm cũng rất hòa thuận vui vẻ.

Bạch Diệp Chi kể lại chuyện ban sáng hợp tác với tập đoàn Thẩm Thị thu mua lại công ty rượu Bá Vương, Bạch Dũng Quang nghe vậy liền vô cùng kinh ngạc.

"Thế có nghĩa là giờ chúng ta đang nắm trong tay tất cả tài sản của công ty rượu Bá Vương?"

Bạch Diệp Chi gật đầu.

"Tốt lắm, tốt lắm..."

"Diệp Chi, nếu vậy thì chúng ta không những có thể sản xuất "Thanh Tuyền Mỹ Tửu" thế hệ mới đúng thời hạn với đơn hàng được đặt mà còn có thể phát triển thêm thế lực của chúng ta. Trước đây bố còn lo lắng chuyện này cơ, không ngờ có thể giải quyết nhanh như vậy. Haizz, bố già rồi, thế hệ thanh niên các con có nhiều biện pháp, cũng có nhiều sáng kiến hơn..."

"Bố ạ, thực ra..."

"Bố ơi, con muốn bàn với bố một chuyện. Chúng ta đi xuống dưới một lát nhé...."

Lúc Bạch Diệp Chi đang định nói hết tất cả việc này đều là công của Trần Minh Triết thì anh đã ngắt lời cô trước.

Bạch Diệp Chi cố ra vẻ tức giận trừng Trần Minh Triết một cái, anh chỉ cười cười trừng lại.


"Được, đi thôi".

Giờ vấn đề lớn nhất của công ty rượu Thanh Tuyền đã được giải quyết, Bạch Dũng Quang cảm thấy rất thoải mái, không còn gì để lo lắng nữa.

Dưới sân tiểu khu, Trần Minh Triết và Bạch Dũng Quang vẫn ngồi trên cái ghế đá trước đây.

"Chuyện của mẹ là do con giúp đúng không?"

Trần Minh Triết chỉ mỉm cười.

"Cái thằng nhóc này".

Bạch Dũng Quang càng nhìn càng cảm thấy Trần Minh Triết không hề đơn giản, nhưng ông lại càng yên tâm, vì Trần Minh Triết sống rất khiêm tốn, luôn suy nghĩ cho người nhà.

"Nói đi, con chủ động tìm bố có chuyện gì?"

Thực ra Bạch Dũng Quang khá khó hiểu tại sao lần này Trần Minh Triết lại chủ động nói chuyện với ông.

"Bố à, thực ra hôm nay con tìm bố là muốn hỏi, hôn ước của nhà chúng ta với nhà họ Tiết ở Du Thành là thật sao?"

Tuy Trần Minh Triết không điều tra kỹ chuyện này nhưng anh cũng nghe được rất nhiều tin tức khác.

Cũng là hôn ước này, nhưng vị hôn thê được chỉ định không phải là Bạch Kim Liên, mà là cô vợ Bạch Diệp Chi nhà mình.

Tất nhiên là Trần Minh Triết phải xác nhận chuyện này với bố vợ mình. Nếu bên họ thực sự có hôn ước với Bạch Diệp Chi thì lần này anh không thể im lặng khiêm tốn như trước nữa.

"Ừm... Chắc là thật, vì bố cũng không rõ chuyện này lắm, hôm ước này hình như là bà nội con đặt ra. Nếu không phải lần trước chú hai bị bắt cóc, tối hôm đó nhà họ Tiết đưa sính lễ đến thì bố hoàn toàn không biết chuyện này".

"Tiết Long Đào của nhà họ Tiết và Bạch Kim Liên của nhà họ Bạch?"

Bạch Dũng Quang gật đầu.

Trần Minh Triết nhìn bố vợ mình, trông ông không giống đang nói dối.

"Vâng, con biết rồi?"

Hả?

"Minh Triết, con hỏi thế làm gì?"

Bạch Dũng Quang đột nhiên cảm nhận được sát khí của Trần Minh Triết.

"Bố, lần trước con nói nếu chú hai còn chạm vào giới hạn của con, con tuyệt đối sẽ không cho ông ta cơ hội nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui