Em Là Thế Giới Của Anh

Gương mặt Mặt Sẹo lúc này tràn đầy giận dữ.

"Sao thế, mẹ kiếp, mày còn mặt mũi để hỏi tao à, trước đây tao đã bảo mày rồi, chôm tiền thì được, nhưng đừng đi chôm chỉa nhà cửa của người ta, có phải mày lại đi chôm nhà của mấy bà lão đó rồi không?"

A?

Mặt Sẹo thẳng tay túm cổ Kim Bưu mà hỏi.

"Anh Mặt Sẹo, anh đừng kích động, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ? Mấy bà lão đó chẳng có gia thế gì, khi em đầu tư vào đó đã điều tra đăng ký cẩn thận rồi ạ".

"Điều tra cái con khỉ, anh Phi vừa mới gọi điện nói, mày lại dám lừa mất căn nhà và hơn một triệu tệ của bố mẹ vợ cậu Trần!"

"A? Cậu Trần nào cơ?"

Kim Bưu đứng trước mặt khiến cho Mặt Sẹo tức giận tới nỗi muốn ném cả cơ thể bị thịt của ông ta bay ra ngoài cửa sổ.

"Cậu Trần nào à, là cậu Trần mà đến anh Phi còn phải khách sáo đấy, mẹ kiếp, mày có biết mày đã đụng nhầm người rồi hay không, mau lên, tới công ty, nếu mày không xử lý tốt chuyện này thì tao nói cho mày nghe, mày cứ đợi anh Phi đến mà ném xác mày xuống sông đi!"

Aaa?

Vừa nghe thấy vậy, trán Kim Bưu lập tức đổ mồ hôi lạnh toát, ông ta biết rõ anh Phi là người như thế nào ở Tân Thành, nếu đến cả anh Phi cũng phải cung kính trước cậu Trần này, mà mình thì lại lừa mất căn nhà và tiền của bố mẹ vợ người ta, vậy không phải là đã đụng chạm đến người có quyền lực hay sao?

Kim Bưu bò dậy rồi lập tức xông ra ngoài.

Ông ta nghĩ bụng hôm nay nhất định phải chạy thật nhanh đi làm xong chuyện này, e là có khi còn phải đổ máu, nhưng lúc này Kim Bưu cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu đắc tội với người không nên đắc tội thì có khả năng cao ông ta sẽ bị dìm xuống sông mà chết mất.

Ở quảng trường trung tâm.

Dưới chân tòa nhà cao tầng vẫn chật kín người, những ông lão bà lão đang hướng về phía tòa nhà mà la ó không ngừng.

Còn Trần Minh Triết thì vẫn đứng ở một bên, nhưng anh vừa cúp điện thoại thì lập tức nhìn thấy mẹ vợ đang nhìn mình trừng trừng.


"Trần Minh Triết, cậu muốn đứng thì đứng xa ra cho tôi, đừng có làm tôi mất mặt... Tối nay về tôi sẽ cho cậu biết tay!"

Dứt lời, Chu Minh Phượng vội vã cùng Hoàng Quốc Đào quay về phía mấy nhân viên đang đứng chắn trước cửa công ty để ổn định trật tự.

Bị mấy nhân viên bảo vệ cao lớn vạm vỡ ngăn cản, những người này không thể xông vào bên trong.

"Tôi nói với mấy người một lần nữa, hôm nay tốt nhất hãy ngoan ngoãn trả lại tiền cho các cô các chú đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý đấy".

Đúng vậy, trong tình thế cấp bách, Hoàng Quốc Đào chỉ có thể gọi điện cho bên cảnh sát mà anh ta có quan hệ tốt ở Tân Thành, nghĩ bụng sẽ để cảnh sát tới giải quyết vấn đề này, còn những người khác thì Hoàng Quốc Đào thật sự không quen biết.

Hơn nữa, nếu muốn dùng quan hệ thì cũng không phải chỉ cần nói một câu là xong, mà phải bỏ tiền ra thì người ta mới làm việc cho mình, còn Hoàng Quốc Đào lại không muốn tốn tiền cho việc này.

"Ban nãy không phải đã nói với anh rồi à? Có gọi cảnh sát đến cũng vô ích, chúng tôi chỉ là nhân viên làm thuê mà thôi, anh muốn đòi tiền thì hãy liên lạc với giám đốc chúng tôi mà đòi, những thứ khác có nói gì cũng vô ích!"

"Hừ, không phải chỉ là một tên Kim Bưu thôi sao? Tôi sẽ lập tức gọi điện cho giám đốc các anh, tôi không tin là không trừng trị nổi mấy tên bảo vệ tép riu như các anh!"

Lúc này, Hoàng Quốc Đào chỉ cảm thấy rất khó chịu, hôm nay vốn dĩ anh ta muốn tới đây để khoe mẽ, để thể hiện năng lực của mình trước mặt Chu Minh Phượng, cộng thêm việc Trần Minh Triết cũng ở đây, anh ta có thể chà đạp kẻ ngu ngốc đó dưới chân mình, đây chính là niềm vui lớn nhất đối với anh ta…

Vừa nói, Hoàng Quốc Đào vừa cầm điện thoại lên gọi lại cho người bạn cảnh sát của anh ta một lần nữa.

“Anh Trương, anh đã tới chưa… Chỗ này sắp xảy ra ẩu đả rồi…”

“Haizz, Quốc Đào à, cậu cũng thật là, đang yên đang lành lại cùng mấy ông già bà già đi gây chuyện làm cái gì, cậu mau về đi, những chuyện vặt vãnh như thế này bọn anh không tới đâu, mà có tới cũng không giải quyết được gì.”

“Gì cơ?”

“Không giải quyết được đâu, Quốc Đào, anh khuyên cậu đừng bận tâm đến việc này nữa, cậu có biết ai là người đứng sau “Hoàng Quan Cao Thăng” không? Anh đã nói rồi, mấy chuyện cỏn con này không cần bọn anh phải ra quân, cậu cũng đừng đi lo chuyện bao đồng nữa”.

“Em nói…”


Không đợi Hoàng Quốc Đào nói xong, đối phương đã cúp máy rồi.

“Quốc Đào, cháu gọi điện cho giám đốc Kim, người ta bảo sao?”

“Đúng đó, đúng vậy đó… Quốc Đào, bác bị ép mất hai căn nhà lận đó”.

“Đúng vậy…”

“Còn một triệu của cô nữa”.



Lúc này đám đông lại tiếp tục kêu than la ó.

Mặt mày Hoàng Quốc Đào ủ rũ xám xịt, trong lòng anh ta càng thêm bực bội.

Thật ra lúc trước khi mới biết đến chuyện này, anh ta đã biết ngay việc này sẽ cực kỳ rắc rối rồi, nhưng lúc đó anh ta muốn khoe mẽ, hơn nữa lại còn được nhiều người như vậy xúm vào khen ngợi khiến anh ta như bay lên mây.

“Ha ha, giám đốc Kim đã nói rồi, ông ấy sẽ đến đây ngay lập tức, những thứ gì cần đòi sẽ đòi được hết, sẽ lấy được cả vốn lẫn lãi, mọi người cứ bình tĩnh đừng nóng vội, giám đốc Kim đang trên đường tới đây rồi".

Không còn cách nào khác, đã đến lúc này rồi, cho dù việc giả bộ khoe mẽ có khó đến đâu thì cũng chỉ đành tiếp tục giả bộ thôi.

Dù sao chỉ cần một cái miệng khéo nói là muốn ba hoa thế nào mà chẳng được!

"Tôi đã nói rồi mà, Quốc Đào nhà chúng tôi chắc chắn sẽ có cách... đây chỉ là việc nhỏ chỉ cần một cú điện thoại là giải quyết xong, không giống như một số người khác, chẳng khác nào một kẻ vô dụng, hễ nhìn thấy là bực cả mình!"

“Đúng đó, ha ha… Lần này chúng ta không những có thể đòi lại tiền vốn mà còn lấy được tiền lãi kỳ hạn đầu tiên, tôi sắp kiếm được một trăm nghìn đó!"

“Giám đốc Hoàng vẫn là người giỏi nhất, chỉ cần một cú điện thoại là đã gọi được giám đốc Kim rồi…”


“Đúng vậy, đúng vậy, Quốc Đào nhà chúng tôi giỏi quá phải không?”

Lúc này Chu Minh Phượng hết sức mừng rỡ, dù sao Hoàng Quốc Đào cũng là do bà ta gọi tới, hơn nữa nếu như lần này bà ta có thể đòi được cả tiền vốn lẫn tiền lãi, ước chừng lần này sẽ kiếm được hơn ba trăm nghìn, vừa nghĩ đến việc mình phẩy tay một phát đã kiếm được hơn ba trăm nghìn, trong lòng Chu Minh Phượng đã cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Đứng trước mặt Hoàng Quốc Đào, khoác tay Hoàng Quốc Đào, vậy mới gọi là thân thiết, lúc này bà ta khiến người khác cảm thấy như Hoàng Quốc Đào chính là con trai ruột của Chu Minh Phượng vậy.

“Giỏi lắm, Quốc Đào nhà A Phượng vẫn là đỉnh nhất, nhưng A Phượng à, bà phải nhanh chóng giữ chặt lấy cậu con rể quý này, nếu không có ngày tôi sẽ tranh giành cậu ấy với bà đấy".

“Đúng đó… A Phượng, bà phải nhanh tay lên!"

“Bà đòi tranh hả? Bà muốn tranh thì cũng phải xem Quốc Đào nhà người ta có đồng ý không đã chứ, bà không có cửa đâu, Diệp Chi nhà chúng tôi và Quốc Đào từ nhỏ đã là bạn học cùng lớp, cũng được coi là thanh mai trúc mã đó, ha ha ha...”

Ngay lập tức một loạt tiếng tán dương lại vang lên xôn xao.

Lúc này, Trần Minh Triết đứng một bên nghe thấy những lời này, trong lòng anh vô cùng khó chịu.

Người mẹ vợ này của anh thật sự quá khoa trương, hơn nữa còn không thèm để anh vào mắt.

Nhưng lúc này Trần Minh Triết cũng không muốn tranh cãi, vì những thứ giả dối sẽ không bao giờ trở thành sự thật được.

Anh tin rằng sẽ đến lúc mẹ vợ mình nhìn thấu mục đích và bộ mặt thật của Hoàng Quốc Đào.

Đợi lát nữa giải quyết xong xuôi chuyện này, anh còn phải mau chóng về đi chợ nấu cơm cho Diệp Chi.

Khi cả đám người đều xúm lại Hoàng Quốc Đào và không ngớt lời tán tụng anh ta, Hoàng Quốc Đào cảm thấy như anh ta thật sự đã giải quyết được việc này rồi, anh ta ngạo mạn nhìn về phía Trần Minh Triết đang đứng đó với dáng vẻ dường như rất ảm đạm và vô vị.

“Trần Minh Triết, anh là cái thá gì mà dám đấu với Hoàng Quốc Đào tôi, anh vẫn còn kém xa lắm! Đợi đấy, đợi tôi ra tay rồi sẽ cho anh biết Hoàng Quốc Đào tôi lợi hại đến mức nào, tới lúc đó anh sẽ biết được đắc tội với Hoàng Quốc Đào sẽ có hậu quả ra sao?”

“Tránh đường…”

Đúng lúc này, ngoài cổng vào quảng trường chợt vang lên âm thanh nháo nhác.

Một chiếc xe công vụ sang trọng dừng lại ở đầu đường, một người đàn ông trung niên vóc dáng mập mạp bước xuống xe, đỉnh đầu ông ta đã hói hết tóc, trông dáng vẻ cũng không khôi ngô tuấn tú gì, nhưng ông ta vừa xuất hiện đã khiến những ông lão bà lão đang tụ tập tại đây nhốn nháo cả lên.


“Giám đốc Kim đến rồi, là giám đốc Kim…”

Lúc này, đến cả mấy người nhân viên và bảo vệ công ty cũng phải kinh ngạc mà nhìn Kim Bưu đang bước ra từ trong xe.

“Không phải giám đốc Kim đã nói hôm nay sẽ không tới công ty hay sao? Không lẽ thật sự chỉ vì một cú điện thoại mà người này gọi ban nãy là ông ấy đã đến rồi?”

Một nhân viên lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía Hoàng Quốc Đào đang đứng một bên với vẻ mặt khó hiểu không kém.

Đương nhiên Hoàng Quốc Đào không hiểu có chuyện gì, nhưng lúc này anh ta thật sự không quan tâm nổi quá nhiều thứ, nếu giám đốc Kim này tới công ty thì quả là chuyện vui ngoài ý muốn, dù sao ban nãy anh ta cũng chỉ mạnh mồm ba hoa mà thôi, thế mà giám đốc Kim đã đến thật rồi, quả nhiên là ông trời đã giúp anh ta.

Nghĩ vậy, Hoàng Quốc Đào lập tức nghênh ngang bước về phía Kim Bưu.

"Trần Minh Triết, cậu đứng ở đó làm gì, mau tránh ra..."

"Biến ngay, cậu có biết cậu đang chắn đường giám đốc Kim hay không..."

"Thể loại người gì thế không biết, đúng là có mắt như mù!"

Trần Minh Triết đứng đó còn chưa kịp nói gì mà đã bị một loạt tiếng nói công kích, làm anh không kìm được phải quay người lại nhìn, đúng lúc ấy Kim Bưu với thân hình mập mạp, đầu đầy mồ hôi, tâm trạng căng thẳng đang rảo bước về phía đám đông.

Trần Minh Triết cứ thế bị Kim Bưu phớt lờ.

Còn ánh mắt Kim Bưu lúc này lại dán chặt vào Hoàng Quốc Đào đứng giữa đám đông, toàn thân hàng hiệu, đeo kính, dáng vẻ gọn gàng tươm tất đang chầm chậm tiến về phía ông ta.

"Giám đốc Kim..."

"Giám đốc Kim, hôm nay chúng tôi đòi lại..."

...

Nhưng Kim Bưu bây giờ đâu có thời gian mà nói chuyện với những người này, mấy vệ sĩ bên cạnh ông ta thẳng tay chặn những ông lão bà lão kia lại, còn Kim Bưu thì tức tốc rảo bước tới trước mặt Hoàng Quốc Đào.

Ông ta lập tức khoác lên vẻ mặt tươi cười, vội vã cúi người chào và nói:

"Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi không biết cậu cũng đang ở đây... Tôi đã tới muộn..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui