Em Là Thế Giới Của Anh

Chu Minh Phượng bỗng hối hận vì kêu Trần Minh Triết đến đấy.

Nhưng trong tình huống vừa rồi, bà ta thật sự quá nóng vội, cho nên mới nghĩ đến việc gọi điện cho Trần Minh Triết. Dù sao thì khi bà ta bỏ tiền mua “Hoàng Quan” này, bà ta đã đầu tư hết tiền có trong tay vào đó, không chỉ vậy, bà ta còn kích động tới nỗi thế chấp ngôi nhà cũ, đương nhiên bà ta cũng không dám nói cho Bùi Dũng Quang và hai đứa con gái của mình biết.

“Mẹ, mẹ...”

“Cô Chu...”

Lúc này, Hoàng Quốc Đào chạy đến với vẻ mặt có chút phiền muộn, rõ ràng những người đó hoàn toàn không nể mặt Hoàng Quốc Đào chút nào, những người này vốn cũng chỉ là người làm công, đương nhiên họ sẽ không giữ thể diện cho Hoàng Quốc Đào, dù sao thì bọn họ cũng không quen biết Hoàng Quốc Đào.

“Quốc Đào à, sao thế, những người đó nói như thế nào? Có phải hôm nay sẽ chia tiền cho chúng ta không...”

Còn Trần Minh Triết vẫn tiếp tục bị làm lơ, hơn nữa trong mắt Chu Minh Phượng lúc này, Trần Minh Triết đến chính là người làm cho mình mất mặt, bà ta hận không thể khiến Trần Minh Triết biến mất ngay lập tức.

“Những người này chỉ là nhân viên quèn, vốn dĩ họ không đủ tư cách để nói chuyện. Cô Chu không cần nóng vội, cháu sẽ lập tức gọi điện thoại cho bạn cháu, đến lúc đó chắc chắn sẽ ổn thôi, các cô chú không cần sốt ruột”.

Lúc nói chuyện, Hoàng Quốc Đào cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi.

“Mẹ, không thì để con gọi cho bạn, bảo cậu ấy đến đây xử lý”.

Ngay khi Hoàng Quốc Đào vừa cầm điện thoại lên, Trần Minh Triết đột nhiên nói một câu không hề đúng lúc chút nào.

“Cậu...”

Khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của Chu Minh Phượng lập tức lạnh lùng, mắt nhìn Trần Minh Triết nhưng khi bà ta vẫn chưa mở miệng nói chuyện thì lại bị một bà cô ở bên cạnh cắt ngang.

“Đúng là không biết xấu hổ, ra vẻ mà cũng không biết chọn chỗ! Giả vờ mình giỏi giang cái gì chứ, nếu có bản lĩnh sao còn đến nhà người ta ở rể?”

“Đúng thế... thật đúng là không nhìn ra, một người vẻ ngoài chất phác thế mà vừa há miệng là lại nói năng kiểu đó!”


“Được rồi, đừng nói nữa... dù thế nào thì đó cũng là con rể nhà A Phượng, các người không cho A Phượng chút thể diện nào sao?”

...

Nghe đến đây, Chu Minh Phượng lập tức muốn nổi điên.

“Trần Minh Triết, cậu biến đi cho tôi...”

Chu Minh Phượng chỉ vào Trần Minh Triết, thét lên một tiếng, bà ta thật sự tức giận rồi.

“Ha ha... đừng mà, cô Chu! Trần Minh Triết đã có cách thì để anh ấy gọi điện thoại đi ạ, để bạn của anh ấy đến giải quyết chuyện này, ha ha ha...”

Hoàng Quốc Đào nhìn thấy Trần Minh Triết vẫn còn ở trong đám đông, hơn nữa còn nói lời làm màu như vậy thì trong lòng lập tức cảm thấy buồn cười. Phải biết rằng lần này Hoàng Quốc Đào anh ta đến là để ra vẻ, sao có thể để người khác làm thay được, hơn nữa còn là Trần Minh Triết khiến anh ta thua cuộc hai lần này.

Trước đây anh ta không có cơ hội, lần này nắm được cơ hội rồi, đương nhiên sẽ giẫm đạp Trần Minh Triết một chút.

“Tổng giám đốc Hoàng, cậu phí lời với tên ngốc không biết chui từ đâu ra này làm gì, chúng tôi chỉ tin mình cậu thôi”.

“Đúng thế, đúng thế đó... cô Chu chỉ tin cháu. Quốc Đào, cháu mau gọi điện thoại cho bạn đến giúp bọn cô giải quyết chuyện này đi, chúng ta đặt hết hi vọng vào cháu”.

“Tên bất tài này, để cậu ta cút sang một bên đi...”

“Đúng thế, tuổi còn trẻ, không làm đến nơi đến chốn, chỉ biết mạnh miệng, chém gió, người như thế này thật đúng là vô dụng quá thể!”

“Đương nhiên rồi, sao cậu ta có thể so sánh với tổng giám đốc Hoàng của chúng ta cơ chứ! Tổng giám đốc Hoàng mới là tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự, hơn nữa vừa ra tay là đã mua được Thịnh Thế Mỹ Nhan, phẩy tay cái là thương vụ lớn mấy trăm triệu, đương nhiên người ta không thể so sánh với cái thứ tầm thường, vô dụng này được!”.

“Tổng giám đốc Hoàng, cháu nói xem có đúng không?”

Nghe được những lời tâng bốc này, Hoàng Quốc Đào bật cười ha ha.


Anh ta rất hưởng thụ cảm giác được người khác khen ngợi này.

“Ha ha ha, chuyện này... chuyện này thì các cô chú không cần sốt ruột! Cứ để cháu lo, có phải chuyện gì to tát đâu”

Hoàng Quốc Đào lúc nói chuyện còn nhìn về phía Trần Minh Triết, sau đó lại tỏ vẻ hài hước hỏi: “Trần Minh Triết, sao thế, sao anh còn chưa gọi điện thoại, chẳng lẽ anh không biết số điện thoại của bạn mình sao, hả, ha ha ha...”

Hoàng Quốc Đào lúc này có tâm trạng rất vui vẻ, đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Minh Triết bị đám người này chế giễu khinh thường, tâm trạng của anh ta có thể nói là quá sung sướng.

“Chậc, giờ tôi mới nhớ ra có lẽ hôm nay bạn tôi không có thời gian, hay anh gọi cho bạn mình tới để giải quyết đi?”

Trần Minh Triết chậm rãi cười, sau đó rất tự nhiên nói.

“Ha ha... Trần Minh Triết, cậu muốn chọc tôi cười chết sao? Cậu đang đùa với chúng tôi sao!”

“Đúng thế, không có bản lĩnh đấy thì đừng giả vờ nữa! Thật là, còn nói thản nhiên như vậy, đúng là mặt dày mà!”

“Đúng là không biết xấu hổ!”

“Thật đáng tiếc cho con gái lớn của nhà họ Bạch, gả cho một người như thế này... ôi... Thật khó tưởng tượng cổ sống cùng cái người như thế thì phải bị người ta đàm tiếu bao nhiêu lần”.

“Đúng thật là không biết xấu hổ, cô Chu người ta đã bảo cậu ta biến đi rồi, vẫn còn mặt dày đứng ở đây...”

“Ôi, nếu nhà tôi có cậu con rể như vậy, chắc tôi tức chết mất!”

Chu Minh Phượng nghe thấy những lời này đã cực kì giận dữ rồi, sắc mặt cực kì u ám, bà ta cảm thấy Trần Minh Triết đến đây là để làm mình mất mặt mà. Bà ta tức giận bước đến trước mặt Trần Minh Triết, giơ tay lên chuẩn bị cho Trần Minh Triết một cái bạt tai.

Lúc này Trần Minh Triết đương nhiên biết được mẹ vợ của mình muốn làm gì, lập tức lắc đầu cười trừ, sau đó quay người bước sang một bên.


Ngược lại, anh rất muốn để Hoàng Quốc Đào giải quyết chuyện này, nhưng rõ ràng Hoàng Quốc Đào hoàn toàn không có khả năng xử lý.

Vừa lắc đầu, Trần Minh Triết vừa đi đến nơi không có ai, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Đoàn Phi.

Trong phòng Vip của khách sạn Phượng Đài tại Tân Thành.

Một người đàn ông tai to mặt lớn béo ục ịch đang lấy hai chiếc thẻ ngân hàng từ trong ngực ra, đặt trước mặt một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, trên mặt có một vết sẹo bắt mắt.

“Anh Sẹo, đây là tiền hoa hồng lần này của “Hoàng Quan” Công ty đã chia rồi, em đã chuẩn bị cho anh và anh Phi!”

Mặt Sẹo nhìn hai chiếc thẻ ngân hàng trước mặt mình, nhưng lại không cầm lấy, hắn ta quay đầu nhìn người đàn ông mập mạp có nụ cười xán lạn rồi nói: “Kim Bưu, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu làm chuyện này ở những nơi nào thì tôi không quan tâm, nhưng ở Tân Thành thì tốt nhất đừng có làm loạn!”

Người đàn ông trung niên tai to mặt lớn này vội vàng sáp khuôn mặt béo như heo của mình đến trước mặt.

“Em biết rồi, biết rồi... anh Sẹo, ở Tân Thành thì chỉ có lần này thôi, không phải ở đây vẫn có anh Sẹo và anh Phi che chở sao? Hi hi...”

Mặt Sẹo lắc đầu một lúc.

“Chuyện này anh Phi không biết nhiều, dù sao thì cậu cũng phải nhớ lấy, chỉ lần này thôi! Làm xong rồi thì thu tay lại, hiện giờ đã không được phép kinh doanh như thế này nữa rồi, nếu một ngày nào đó gặp chuyện thì cũng đừng đến tìm tôi!”

Mặt Sẹo không khỏi đau đầu, tên Kim Bưu này trước kia cùng quê với hắn ta, cho nên hắn ta mới ra tay giúp đỡ. Mấy năm nay, Kim Bưu dựa vào đó mà giả danh lừa đảo, gạt được không ít tiền, cũng xây dựng được không ít quan hệ xã hội, năm ngoái Kim Bưu mới gặp khó khăn, lúc đó anh Phi mới ra mặt giúp đỡ giải quyết.

“Biết rồi, biết rồi... lời của anh Sẹo thì em nhớ mà!”

“Với cả anh Sẹo yên tâm đi, em làm việc luôn rất cẩn thận! Lần này, “con mồi” đều được em điều tra rất rõ ràng, đó đều là những ông bà già không có chỗ dựa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Mặt Sẹo gật đầu.

Sau đó vừa ngậm thuốc vào miệng, vừa đưa tay ra cầm thẻ ngân hàng lên.

Nhưng lúc hắn ta vừa định giơ tay ra lấy thẻ ngân hàng, điện thoại đặt bên cạnh lập tức vang lên, vừa nhìn thấy là anh Phi gọi đến, hắn ta vội vàng nghe điện thoại.

“Mặt Sẹo, ông ở đâu?”


“Gần đây, tên Kim Bưu kia có hoạt động ở Tân Thành không, nghe nói lại làm công ty lừa đảo “Hoàng Quan Cao Thăng” đúng không?”

Nghe thấy giọng nói của anh Phi trong điện thoại có vẻ không vui vẻ lắm, điếu thuốc trong miệng của Mặt Sẹo thiếu chút nữa rơi xuống.

Hắn ta vội vàng kẹp điếu thuốc trên tay.

“Anh Phi, có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì lớn, chỉ là vừa rồi anh Trần gọi điện đến, hỏi tôi là có biết công ty này không, còn nói rằng ông chủ của công ty này tên là Kim Bưu, lừa mẹ vợ của anh Trần hơn một triệu và một căn nhà.”

Hả?

Nghe được lời này, cả người Mặt Sẹo lập tức run rẩy.

“Nếu như Kim Bưu hoạt động ở Tân Thành, mày cảnh cáo hắn, bảo hắn xoa dịu anh Trần cho tôi. Nếu như, mẹ nó, anh Trần không vui thì tôi sẽ dìm hắn xuống sông, đúng là không biết trời cao đất dày, ai cũng dám lừa?”

“Anh Phi, em sẽ lập tức xử lý chuyện này, hiện giờ anh Trần...”

“Hiện giờ anh Trần đang ở quảng trường trung tâm, ở dưới công ty gì đó, ông xử lý ngay đi!”

Gọi điện thoại xong lập tức bị cúp điện thoại.

“Anh Sẹo, có phải anh Phi gọi điện không... nói...”

Kim Bưu chỉ nghe thấy giọng nói của Mặt Sẹo, đương nhiên chỉ biết người gọi cuộc này là Đoàn Phi nên lập tức hỏi.

Mặt Sẹo lúc này đứng thẳng dậy đá vào cái ghế mà Kim Bưu đang ngồi, Kim Bưu lập tức ngã xuống đất.

“Anh Sẹo, anh...”

“Mẹ mày! Kim Bưu, thế mà mày dám nói đã điều tra cẩn thận, không có vấn đề gì... mẹ nó, mày có biết mày gây rắc rối rồi không...”

Thấy Mặt Sẹo tức giận như vậy, Kim Bưu cũng hơi ngạc nhiên, lập tức sờ mông mình, dùng bộ mặt ngơ ngác hỏi: “Anh Sẹo, rốt cuộc là chuyện gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui