Em Là Thế Giới Của Anh

Cây gậy sắt đó đập thẳng vào ổ khóa sắt cửa lồng làm nó vỡ đôi ra, không sai không lệch lấy một ly.

"Tự lo cho cái thân mình đi!"

Nói xong, Trần Minh Triết không buồn đoái hoài đến Bạch Dũng Thắng nữa, đi thẳng xuống núi.

Khi xuống đến chân núi, Đoàn Phi gọi đến cho anh.

"Thả họ đi đi".

Nhận được chỉ thị của Trần Minh Triết, Đoàn Phi mới nói với người đàn ông xăm mình đang run rẩy quỳ dưới đất: "Đưa người của mày cút đi đi. Nhớ cho rõ, sau này cấm tiệt bén mảng đến Tân Thành, cũng đừng để tao nhìn thấy cái bản mặt của mày lần nào nữa!"

Nói xong, Đoàn Phi chui vào chiếc xe việt dã mà Trịnh Mãnh đã mở ra sẵn cho hắn.

Mà mười mấy con người quỳ trên mặt đấy kia đều thở hắt ra một hơi, trong lòng thì đã lôi cả mười tám đời tổ tông nhà Bạch Dũng Thắng ra mắng mấy lượt.

Khi trời chập tối, Bạch Dũng Thắng mới bò ra khỏi cái lồng sắt kia, toàn thân đều là vết thương, nhưng cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Chỉ là do sự giày vò suốt hai ngày hôm nay nên ông ta vô cùng mệt mỏi, ông ta bò trên đống rác hôi thối một lúc lâu mới có lại chút sức lực.

Đi xuống khỏi núi rác đáng sợ kia, người Bạch Dũng Thắng toàn là mồ hôi, ông ta loạng choạng suýt ngã.

"Trần Minh Triết, mày bảo ông đây tự đi mà lo cho cái thân mình hả, hừ, mày đợi đấy cho tao, chuyện này tao sẽ trả lại cho mày gấp chục lần trăm lần. Mày giỏi đánh đấm, tao không trị nổi mày đấy, nhưng con bé Bạch Diệp Chi kia thì biết đánh nhau chắc? Còn muốn tranh giành tập đoàn với Bạch Dũng Thắng này chắc, chúng mày cứ đợi đó cho tao!"

"Đừng có để tao bắt thóp được, chỉ cần tao mà túm được cơ hội là tao sẽ cho chúng mày đẹp mặt..."

Đôi mắt Bạch Dũng Thắng tràn đầy thù hận.

Ông ta đổ sạch ráo chuyện này lên đầu cả nhà Trần Minh Triết, mà đó cũng chính là nhà của anh cả ruột thịt của ông ta.

Ông ta đã hoàn toàn quên mất vừa nãy ông ta đã quỳ trên mặt đất xin tha nhục nhã như một con chó.


Buổi tối hôm đó, Trần Minh Triết trở về nhà.

Vừa mở cửa ra là Bạch Diệp Chi đã lao vào người anh.

"Minh Triết, anh về rồi à, anh có sao không?"

Bạch Dũng Quang đang ngồi trên ghế sô pha cũng đứng ngay dậy, nhìn Trần Minh Triết một lúc lâu, tảng đá đang đè nặng trịch trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

"Không sao cả!"

Trần Minh Triết khe khẽ vỗ lưng Bạch Diệp Chi.

"Bà nội nói những tên đó vô cùng hung ác, bố còn nói đợi thêm lát nữa mà anh chưa về là sẽ gọi cảnh sát".

"Hì hì, chả sao đâu mà. Những tên đó cũng chuyên nghiệp ra trò, anh đưa tiền một cái là chúng thả người ngay tắp lự".

"Còn đứng ngây ra ở đó làm gì, cả ngày chỉ biết lêu lổng bên ngoài thôi. Trước đây còn biết đường mua đồ nấu cơm, giờ cả buổi tối cũng đàn đúm ngoài đường, còn chả thèm về nhà nữa!"

"Còn không mau ra đây giúp đi!"

Bạch Diệp Chi liền ra dấu "suỵt" với Trần Minh Triết, ý là mẹ không biết chuyện mày, em và bố chưa nói cho mẹ biết.

Trần Minh Triết gật đầu, dù sao chuyện này không nói cho mẹ vợ biết là tốt. Bà mẹ vợ của anh vốn đã hay chuyện bé xé ra to, nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ bùng nổ ngay tại chỗ mất.

"Phải rồi, bà nội bảo anh mai tới tham gia cuộc họp của công ty".

Trần Minh Triết gật đầu.

"Minh Triết, chú hai con không phải chịu cực khổ gì chứ?"


Có thể nhận ra được, bố vợ của anh rất quan tâm em trai của mình. Nhưng Trần Minh Triết biết, loại người như Bạch Dũng Thắng tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi định kiến của mình, tất nhiên lần này là do Trần Minh Triết nể mặt bố vợ mình. Nếu còn có lần sau thì anh sẽ không nương tay đâu.

Trần Minh Triết lắc đầu.

Sau đó anh đi vào phòng thay quần áo, rồi đi vào nhà bếp.

Trần Minh Triết vừa đi vào nhà bếp là Chu Minh Phượng đi ra.

Bà ta ngồi trên sô pha, không ngừng phe phẩy cái quạt của mình.

"Thật là, cả ngày giời chả biết làm nên trò trống gì, nếu không phải hôm nay tâm trạng tôi tốt thì tôi chắc chắn sẽ đuổi cậu ra đấy. Hay thật, cả ngày chỉ biết há mồm ra chờ cơm thôi, còn không biết san sẻ gánh nặng cho gia đình!"

Bạch Diệp Chi và Bạch Dũng Quang ngồi trên ghế sô pha, không nói một lời.

Chẳng mấy chốc, cả nhà đã ăn cơm xong. Sau bữa cơm, Chu Minh Phượng gọi ngay Trần Minh Triết lại.

"Cầm đi. Trần Minh Triết, đừng có nói là mẹ cầm thẻ của cậu. Trong thẻ của cậu còn một trăm lẻ mấy ngàn tệ, tôi đã rút một trăm ngàn tệ ra gửi vào ngân hàng rồi. Cậu cầm mấy ngàn tệ này đi mua rau quả đồ ăn gì đó cho gia đình, biết chưa?"

Trần Minh Triết gật đầu, cầm lấy thẻ rồi nhét đại vào túi.

"Ông Bạch, Diệp Chi, ngày mai chúng ta có thể bắt đầu chuyển đồ đạc ở đây vào nhà mới rồi, sáng mai đừng có mà lười, dậy sớm mà lo dọn đồ đi".

"Hả? Mẹ, chưa vội đâu, bên đó mới trang trí tu sửa chưa được bao lâu, đã ở được đâu cơ chứ?"

Bạch Diệp Chi phản bác lại ngay.

"Cái gì mà chưa thể ở chứ, mẹ đã bảo bên dịch vụ diệt khuẩn cho chúng ta mấy lần rồi. Người bên đó nói có thể vào ở rồi, chỉ cần chúng ta chọn ngày đẹp xong là được. Bên đó còn nói sẽ tặng quà cho chúng ta nữa đấy".


"Bà có biết là tặng cái gì không?"

"Mẹ... Chuyện này không vội, đợi khi nào mùi bay bớt rồi hẵng tính. Dù sao thì nhà nó vẫn ở đó chứ nó có mọc cánh bay mất đâu mà mẹ sợ".

"Giờ đã được trang hoàng xong rồi, chúng ta có thể vào ở rồi. Con không biết thôi, Hàn Mai Mai đã nói cho mẹ biết rồi, đến khi đó sẽ tặng cho nhà chúng ta một con Porsche bóng lộn. Porsche đấy, mẹ nghe nói nó có giá hơn một triệu tệ chứ đùa".

"Cả đời này của mẹ, chỉ có mỗi lúc kết hôn là được ngồi siêu xe thôi. Giờ đã có Porsche, mẹ còn có bằng lái xe nữa chứ! Đến lúc đó mẹ sẽ lái xe Porsche chở con và bố con đi làm, trở thành tái xế chuyên dụng của hai bố con, thế nào?"

Vừa nói Chu Minh Phượng vừa mơ mộng.

"Cái kỹ thuật đó của bà mà còn đòi lái xe hả?"

Bạch Dũng Quang không khỏi đả kích bà một câu.

"Sao tôi không được lái xe chứ, dù sao thì tôi cũng không quan tâm đâu. Ngày mai dọn luôn, đến lúc đó không chừng ngày kia là có xe rồi đấy".

"Mẹ, ngày mai không được, ngày mai con và bố phải tham gia cuộc họp của công ty!"

Chu Minh Phượng không vui.

"Họp họp họp, lại họp hành, tập đoàn Thiên Bách sắp phá sản đến nơi rồi, họp còn có tác dụng cóc khô gì chứ? Làm thế chẳng thà tìm bến đỗ tiếp theo đi. Phải rồi, tôi nghe nói Hàn Mai Mai, giám đốc kinh doanh ấy, cô ấy nói giờ tập đoàn Thẩm Thị đang tuyển người, hôm qua tôi hỏi xem cô ấy có thể giới thiệu cho Diệp Chi nhà chúng ta đến tập đoàn Thẩm Thị hay không, cô ấy bảo là được, chỉ cần con đi là có thể trở thành quản lý cao cấp của tập đoàn Thẩm Thị, chức còn cao hơn của Hồ Thắng con trai nhà Dương Ngọc Lan ấy chứ".

"Phải rồi, kể từ sau chuyện lần trước thì Dương Ngọc Lan không còn khoe khoang trước mặt mẹ nữa, nghe nói hình như Hồ Thắng bị đuổi việc rồi. Nhưng đáng đời nhà bọn họ ấy chứ, ai bảo dám coi thường nhà chúng ta! Hừ! Khi nào mẹ chuyển nhà rồi thì sẽ mời riêng Dương Ngọc Lan tới, để bà ta nhìn cho thật kỹ..."

"Được rồi, ngày mai tôi và Diệp Chi cả Minh Triết nữa đều phải đến dự cuộc họp ở công ty, giờ tập đoàn đã được cứu rồi, gần đây chúng tôi khá bận, bà không có việc gì thì ở nhà dọn dẹp đi. Còn chuyện chuyển nhà thì đợi khi nào công ty hoàn toàn ổn định đã hãy nói, cũng để cho biệt thự bay bớt mùi cái đã. Bà không có chuyện gì thì đi ra ngoài vận động đi, đừng có suốt ngày trốn trong biệt thự, bà ở trong đấy hít mùi sơn hả?"

"Hả? Còn phải đợi nữa à?"

"Ông vừa nói cái gì, ông Bạch à, không phải công ty sắp phá sản rồi sao? Tôi nghe người ta nói mấy chủ nợ sắp phá sập cổng chính của tập đoàn Thiên Bách rồi, nhân viên còn chạy mất dép chả thấy mống nào rồi ấy chứ?"

Tuy Chu Minh Phượng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của công ty nhưng chuyện này đang đồn ầm lên trong khắp cả cái Tân Thành này, đến cả người nhà họ Bạch như bà ta còn biết, hơn nữa công ty rượu Thanh Tuyền còn là sản nghiệp nhà họ nữa chứ, ít nhiều gì Chu Minh Phượng vẫn quan tâm đến nó.

Nhưng mấy ngày nay bà ta chỉ mải nghĩ đến biệt thự, và cả đống tiền của Trần Minh Triết nữa chứ, thế nên liền vứt chuyện này sang một bên.

"Diệp Chi đã đàm phán để vay khoản nợ một tỷ tệ cho công ty, chỉ cần một tỷ này được chuyển đến là công ty sẽ được hồi sinh. Hơn nữa cần đây chúng tôi đang chuẩn bị một số dự án, tin là chả bao lâu sau công ty sẽ chuyển biến tốt lên".


Cái gì?

"Một tỷ?"

Sau khi nghe thấy con số này, Chu Minh Phượng sững sờ.

"Bao nhiều tiền như thế! Diệp Chi, con vay nhiều tiền như thế ngộ nhỡ sau này công ty không vực dậy được thì người ta sẽ quay ra đòi con hết đấy".

Chu Minh Phượng nhìn Bạch Diệp Chi, lo lắng nói.

"Mẹ à, không sao đâu, khoản vay của ngân hàng dùng công ty để thế chấp, hơn nữa mẹ phải tin là, sau khi trải qua nguy cơ này, công ty sẽ tổng kết rút kinh nghiệm và suy xét lại về cách thức quản lý, cuối cùng nhất định sẽ được vực dậy, tái hiện thời kỳ huy hoàng của ông nội!"

"Mấy người tự tin ghê nhỉ!"

Chu Minh Phượng dội ngay một chậu nước lạnh.

"Còn nữa, Trần Minh Triết đến công ty làm gì?"

"Tất nhiên rồi, bà nội bảo Minh Triết đến công ty để rèn luyện đấy!"

Bạch Diệp Chi vội nói.

"Nó mà đi rèn luyện cái gì? Nó mà đi chỉ tổ gây rắc rối thôi, con xem, lần trước không phải nó cũng làm loạn ở công ty rượu Thanh Tuyền sao? Hơn nữa nó đi thì ai ở nhà giặt quần áo nấu cơm chứ, cả ngày mẹ bận lắm, quá nhiều thứ phải làm luôn ấy chứ, mẹ không có thời gian ở nhà làm những thứ này đâu!"

Vừa nghĩ đến việc ngay cả Trần Minh Triết cũng đi làm, Chu Minh Phượng liền bực bội. Đây là do con gái bà ta sắp xếp để bà ta ở nhà làm việc vặt đây mà. Kể từ khi Trần Minh Triết đến cái nhà này, Chu Minh Phượng hiếm khi phải làm việc nhà.

Mà gần đây bà ta cũng phải đi làm một số việc riêng. Trong mắt Chu Minh Phượng, việc mà bà ta làm chả bao lâu sau sẽ khiến cả nhà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Mẹ, bà nội cũng cho Minh Triết đi làm rồi, hơn nữa ở nhà Minh Triết cũng đâu có chuyện gì quan trọng để làm đâu, đi làm còn có thể kiếm tiền đấy!"

"Vậy ngày mai không chuyển nhà nữa hả?"

Chu Minh Phượng hơi tủi thân, dù sao thì bà ta cũng nói với Hàn Mai Mai để ngày mai đưa bà ta đi xem xe Porsche rồi, còn nói là ngày mai chuyển nhà rồi sẽ nẫng luôn cái xe nữa chứ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui