“Cậu…”
Lúc này, mặt của Bạch Diệp Chi đỏ lựng, cô nhìn vô số các cặp mắt ở xung quanh đang quan sát mình, rồi lại nhìn sang người đàn ông đang nửa quỳ trước mặt và giơ bó hoa hồng tươi thắm lên cho mình. Trong lòng cô không hề có một chút kích động và hào hứng nào, mà chỉ có cảm giác mất mặt và tức giận.
“Diệp Chi, nhiều năm qua, tôi luôn yêu cậu sâu đậm. Làm bạn gái tôi nhé! Tôi sẽ yêu thương, che chở và bảo vệ cậu suốt đời!”
Hoàng Quốc Đào đang ngắm nhìn cô gái đứng trước mặt mình, cô mặc chiếc váy ren trắng dài hoa nhí, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, cái miệng nhỏ nhắn, thân hình lung linh kết hợp với chiếc váy dài dường như đã tôn hết đường cong trên cơ thể cô lên. Bộ ngực cao ngất đang phập phồng, nhìn từ góc này của Hoàng Quốc Đào, phải gọi là đẹp động lòng người.
Từ những năm học cấp ba, Bạch Diệp Chi đã là hoa khôi của trường. Có biết bao cậu ấm con nhà giàu theo đuổi cô, đương nhiên ngày ấy, Hoàng Quốc Đào cũng là một trong số đó. Nhưng lúc đó, Bạch Diệp Chi luôn rất lạnh lùng, không thân thiết với ai, cô quẳng hết những người theo đuổi mình sang một bên để chuyên tâm học hành.
Từ đó trở đi, Hoàng Quốc Đào đã thầm lập một lời thề là nhất định phải có bằng được người con gái xinh đẹp tuyệt trần này. Về sau, Hoàng Quốc Đào ra nước ngoài với bố mình. Nhiều năm qua, anh ta đã trở thành một thương nhân khá nổi tiếng. Một năm trước, anh ta tình cờ biết được Bạch Diệp Chi đã kết hôn. Lúc đó, Hoàng Quốc Đào cực kỳ giận dữ và sống rất tiêu cực. Nhưng sau này, khi điều tra và biết chồng của Bạch Diệp Chi chỉ là một tên ăn bám nhà vợ, hơn nữa cả ngày chỉ biết ru rú ở nhà vô công rỗi nghề, Hoàng Quốc Đào biết cơ hội của mình đến rồi.
Vả lại, sau khi về nước, Hoàng Quốc Đào đã gặp Chu Minh Phượng và Bạch Tuyết. Lúc ấy, anh ta mới biết dù Trần Minh Triết đó và Bạch Diệp Chi đã ở chung phòng với nhau ba năm, nhưng cô chưa hề để Trần Minh Triết động vào người.
Chính điều này đã khiến ham muốn chiếm hữu của Hoàng Quốc Đào trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Nếu không phải tại chuyện từng xảy ra ở “Hắc Sắc Tình Điều”, Hoàng Quốc Đào nghĩ mình đã có được Bạch Diệp Chi từ lâu rồi.
Lần này, anh ta đến Tân Thành thu mua Thịnh Thế Mỹ Nhan chỉ là một cái cớ mà thôi, còn Chu Minh Phượng thì quá dễ mua chuộc đối với anh ta. Bây giờ, anh ta chẳng thiếu tiền, còn gia đình Bạch Diệp Chi thì cực kỳ thiếu.
Màn tỏ tình ngày hôm nay cũng là do Chu Minh Phượng và Bạch Tuyết cùng hợp sức đạo diễn.
Ngắm nhìn Bạch Diệp Chi xinh đẹp lộng lẫy ở trước mặt, máu nóng trong toàn thân Hoàng Quốc Đào như sục sôi. Anh ta nghĩ có lẽ sẽ không bao lâu nữa, hoặc có thể là ngay ngày hôm nay, anh ta đã có thể đè đại mỹ nữ được gọi là nữ thần từ nhỏ này xuống dưới thân để giày vò. Nghĩ vậy không khỏi khiến trong mắt Hoàng Quốc Đào chứa đầy vẻ mong chờ.
Lúc nghe thấy Hoàng Quốc Đào nói vậy, trong lòng Bạch Diệp Chi càng thêm tức giận.
Lúc này, Bạch Diệp Chi nhìn thấy Bạch Tuyết ở cách đó không xa đang vẫy tay với mình. Trong lòng cô càng thêm đau đớn, một cảm giác đau lòng khi bị lừa gạt dâng lên, thì ra em gái cô đã thông đồng với người ngoài để lừa cô.
Nếu để Trần Minh Triết biết được chuyện này, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào với anh.
Cô biết dù khi ở nhà, mẹ và em gái cô có chì chiết, coi thường và thiếu tôn trọng Trần Minh Triết đến mấy, anh cũng không hề có một lời oán trách, tất cả đều là vì anh tin tưởng cô.
Thế mà bây giờ, cô lại mặc một chiếc váy ren dài hoa nhí màu trắng, trên tay còn đeo găng tay ren cùng màu giống hệt như một cô dâu. Trước đó, Bạch Diệp Chi còn không nghĩ gì, nhưng giờ nhìn thấy Hoàng Quốc Đào đang nửa quỳ ở phía trước mặc một bộ vest sang trọng, cô càng thấy mình mặc thế này đúng là rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
“Diệp Chi, hãy đồng ý đi! Chỉ cần cậu đồng ý, chiếc Maserati ở phía sau tôi sẽ là của cậu, còn có Thịnh Thế Mỹ Nhan mà tôi vừa mua nữa, đều sẽ là của cậu hết”.
“Diệp Chi, sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, và để hai bác có một cuộc sống đủ đầy”.
Vừa nói, Hoàng Quốc Đào vừa chỉ về phía chiếc Maserati mới tinh đang đỗ ở bên đường.
Những người vây xem náo nhiệt lập tức không ngừng huýt sáo, ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ và đố kỵ.
Trong đó có một vài cô gái trẻ đã bắt đầu rơi nước mắt.
“Cảm động quá đi mất! Anh đẹp trai này có lòng thật đấy, làm người ta cảm động quá đi thôi!”
“Đúng đấy, đây đúng là trò chỉ dành cho giới nhà giàu mà…”
“Đấy là xe Maserati đó… Ngưỡng mộ quá đi…”
“ Đồng ý đi!”
Không biết ai đã gào lên, mà mọi người ở xung quanh cũng bắt đầu kích động reo hò theo.
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi!”
Bạch Tuyết đứng cách đó không xa cũng đã nắm chặt hai bàn tay lại một cách vô cùng kích động, như thể người đang được tỏ tình là mình. Cô ta nhìn Bạch Diệp Chi đang đứng trên sân khấu hình trái tim màu đỏ khổng lồ đến rơi nước mắt.
“Nhìn chị mình đẹp quá, một người đẹp tuyệt sắc thế này lẽ ra phải có một cuộc sống đủ đầy mới đúng. Lẽ ra chỉ có cậu ấm con nhà giàu đẹp trai như Hoàng Quốc Đào mới xứng với chị ấy!”
Bạch Tuyết thầm nghĩ trong đầu, sau đó không khỏi nhớ tới Trần Minh Triết đi chiếc xe điện cũ rích, cô ta lập tức thấy khinh bỉ.
Theo cô ta thấy, chỉ cần chị gái mình nhận lấy bó hồng và gật đầu một cái, nhà họ đã có thể đá Trần Minh Triết ra khỏi nhà ngay lập tức. Đến lúc ấy, cô ta sẽ có một ông anh rể giàu có, sẽ được ở trong nhà lớn, lái xe sang… Vừa nghĩ thế, Bạch Tuyết đã vui tới mức mặt nở hoa…
Đồng ý đi…
Đồng ý đi…
Lúc này, Bạch Diệp Chi đang đứng trên sân khấu hình trái tim màu đỏ cao cao, đột nhiên cô thấy mình như một chú hề.
Cô muốn tìm thấy bóng dáng của anh trong đám đông đang vây xem kia.
“Diệp Chi…”
Lúc nhìn thấy vẻ bối rối trên gương mặt của Bạch Diệp Chi, Hoàng Quốc Đào lập tức đứng dậy tiến lên một bước, định đặt bó hoa hồng vào tay cô. Bây giờ, đương nhiên anh ta không thể chần chừ được nữa.
Nhưng đúng lúc Hoàng Quốc Đào đứng dậy, Bạch Diệp Chi chợt xua tay nói: “Hoàng Quốc Đào, cậu đừng bước tới đây. Xin lỗi, tôi không thể đón nhận tình cảm của cậu, tôi đã kết hôn rồi!”
Bạch Diệp Chi vừa nói câu này ra, những người đang reo hò ở xung quanh chợt có vẻ kinh ngạc nhìn cô.
Phải công nhận một điều là Bạch Diệp Chi cực kỳ xinh đẹp, trong mắt những người vây xem, cặp nam thanh nữ tú này đúng là một đôi trời sinh.
“Diệp Chi, cậu nói linh tinh gì thế? Tôi đã biết hết chuyện của cậu rồi, mẹ cậu nói cậu và tên ăn hại đó đã ly hôn, bây giờ, cậu đã là người độc thân. Với lại, tôi thành tâm thật ý với cậu, hay cậu thấy những thứ tôi dành cho cậu vẫn chưa đủ?”
Bạch Diệp Chi lắc đầu, sau đó nhìn Hoàng Quốc Đào hình như đang có vẻ bực bội ở phía trước, nói: “Tôi không thích cậu, thậm chí còn có thể nói là ghét. Người tôi yêu là Trần Minh Triết, anh ấy là chồng tôi. Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc, cậu đừng phá rối chúng tôi được không?”
Lúc nói câu này, Bạch Diệp Chi đã tháo đôi găng tay ren màu trắng ra rồi ném thẳng xuống đất.
“Chuyện, chuyện gì thế này?”
“Người đẹp này có chồng rồi á?”
“Thú vị thật đấy… ha ha…”
“Nhưng cô gái này có phúc thật! Nếu có người giàu có thể này làm vậy với tôi, dù đã kết hôn rồi, tôi cũng sẽ đá chồng mình để đến với anh ta… Phải thế chứ…”
“Nhưng tôi thật sự muốn biết chồng của người đẹp này là người như thế nào quá?”
“Người ta đẹp thế này, chắc chắn chồng cũng không kém cạnh đâu…”
Xung quanh lập tức nổi lên tiếng bàn tán.
Lúc này, Bạch Diệp Chi và Hoàng Quốc Đào đang lúng túng đứng trên sân khấu, đặc biệt là Hoàng Quốc Đào. Anh ta nắm chặt bó hồng trong tay, tức giận đến mức biến sắc mặt.
“Ấy không phải người đẹp này là sếp của công ty Rượu Thanh Tuyền à?”
“Hình như đúng đấy…”
“Công ty Rượu Thanh Tuyền của nhà họ Bạch á…”
“Chậc, mọi người không biết à! Người đẹp này tên là Bạch Diệp Chi, thuộc top người đẹp hàng đầu của Tân Thành chúng ta đấy! Tiếc là hình như cô ấy lấy một ông chồng chỉ biết ăn bám nhà vợ, là một gã ăn tàn phá hại… Nghe đâu bây giờ, Bạch Diệp Chi phải ra ngoài đi làm để nuôi chồng đấy…”
“Có cái loại chồng như vậy đúng là mất mặt!”
“Thật không đấy? Thế thì thà đi theo anh đẹp trai này còn hơn!”
“Ha ha… thế là cô chưa hiểu rồi! Khéo khi thằng cha ở rể đấy lại có điểm gì đó hơn người thì sao, ha ha… ha ha ha…”
Lập tức có người nhận ra Bạch Diệp Chi, sau đó bắt đầu luyên thuyên.
Nghe thấy những lời nói này, mặt Bạch Diệp Chi cực kỳ khó coi, thậm chí cô còn sắp khóc đến nơi.
“Diệp Chi, đi thôi, tôi đưa cậu rời khỏi đây trước…”
Lúc nhìn thấy Bạch Diệp Chi đỏ bừng mặt và sốt sắng đến mức sắp khóc đến nơi, Hoàng Quốc Đào thấy cơ hội của mình đã đến. Anh ta đã quyết định chỉ cần Bạch Diệp Chi leo lên chiếc Maserati cùng mình, anh ta sẽ hưởng cô trên xe luôn.
Dẫu sao trong mắt anh ta, phụ nữ luôn như vậy. Chỉ cần giao lưu sâu hơn một chút, dù là người phụ nữ mạnh mẽ đến mấy, cũng sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Vừa nghĩ vậy, Hoàng Quốc Đào đã vươn tay định kéo lấy Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi vừa vô thức né người đi, sau đó vừa nhìn về phía đám đông không ngừng tụ tập ở cách đó không xa. Cuối cùng, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên con đường đang kẹt xe ở phía không xa, anh đang lái một chiếc xe điện hơi cũ về phía này…
“Minh Triết…”
Bạch Diệp Chi lập tức vẫy tay với Trần Minh Triết đang chậm rãi đỗ chiếc xe điện cạnh chiếc Maserati đó, sau đó cô gọi lớn lên.
Hử?
Nghe thấy giọng của Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết đang đỗ xe điện lập tức ngẩng lên nhìn về phía phát ra tiếng nói quen thuộc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...