“Bố, con đi nấu cơm đây....”
Lấy lại sổ hộ khẩu, Trần Minh Triết cũng không muốn dây dưa thêm nữa, anh nhanh chóng quay người trở về phòng, kiếm một chỗ khác, cất sổ đi rồi đi ra ngoài.
“Nấu cơm, cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn... Trần Minh Triết, loại vô dụng nhà cậu! Tôi… nhìn thấy là bực mình, cậu cút đi cho tôi… cút ra ngoài...”
Trần Minh Triết vừa bước ra khỏi phòng, Chu Minh Phượng lập tức đi tới, giơ tay lên định cho Trần Minh Triết một cái bạt tai.
“Mẹ, mẹ đừng quá quắt!”
Trần Minh Triết giơ tay ra, nắm lấy tay của Chu Minh Phượng, sau đó bực bội lên tiếng.
Nếu không phải vì Bạch Diệp Chi, trong lòng anh còn nhận người này là mẹ vợ mình thì anh đã lật mặt từ lâu rồi.
“Quá quắt... Trần Minh Triết, cậu hại Diệp Chi nhà tôi còn chưa đủ thảm sao? Bây giờ, đến cả công ty nhà chúng tôi cũng mất rồi, tất cả chuyện này là do cậu gây ra, cậu còn kéo rách cả túi xách của tôi, đền, đền đi....”
“Mẹ, tối nay mẹ làm sao thế? Công ty xảy ra chuyện không liên quan gì tới Trần Minh Triết cả...”
“Con câm miệng!”
Bạch Diệp Chi vừa mới lên tiếng thì lại bị Chu Minh Phượng quát phải im lặng.
“Mẹ nói cho con biết Bạch Diệp Chi, tối nay con phải cho mẹ một thái độ rõ ràng, ngày mai, con có ly hôn hay không?”
Trần Minh Triết vừa định cất lời, Chu Minh Phượng nhanh chóng tóm lấy tay Trần Minh Triết rồi dùng hết sức đẩy anh ra ngoài. Trần Minh Triết ra đến phòng khách, đứng cạnh Bạch Dũng Quang.
“Cậu cút ra ngoài cho tôi, ở đây không đến lượt cậu lên tiếng!”
Chu Minh Phượng biết rằng nhất định phải làm cho Bạch Diệp Chi quyết tâm ly hôn thì hai người mới có thể ly hôn thật sự, cũng chỉ có cách này Chu Minh Phượng mới có thể để Hoàng Quốc Đào làm con rể mình. Có thể nói, bây giờ, trong đầu Chu Minh Phượng đã định Hoàng Quốc Đào làm con rể rồi.
“Đi thôi, cùng bố xuống dưới đi dạo chút...”
Lúc này, Bạch Dũng Quang đưa tay ra vỗ vỗ vai Trần Minh Triết, sau đó quay người đi về phía cửa chính.
Bạch Diệp Chi muốn ngăn cản nhưng Trần Minh Triết lại nhìn cô bằng ánh mắt ra hiệu không có chuyện gì rồi đi theo bố vợ mình xuống tầng.
“Mẹ, sao mẹ có thể như thế, Minh Triết đã mua nhà cho con, nằm ở khu Kim Vực Hương Giang, hơn nữa còn là căn nhà có vườn có góc nhìn đẹp mẹ chỉ hôm đó, sao mẹ lại không tin lời của Minh Triết chứ?”
Trong lòng Chu Minh Phượng tức điên lên.
“Mẹ nói con đó, Bạch Diệp Chi, trong đầu con tối ngày nghĩ cái gì vậy, con bị ấm đầu hả hay là đần rồi? Trần Minh Triết là người như nào mà con còn không biết sao? Nó mà mua được loại nhà có vườn còn có góc nhìn đẹp á, nếu như nó mua nhà có vườn và có góc nhìn đẹp thì cái tên Chu Minh Phượng này sẽ được viết lộn ngược lại. Sao con không nghe người khác khuyên chứ, con nói xem, con đi theo cái thằng vô dụng ấy thì tốt chỗ nào. Hoàng Quốc Đào kia tốt biết bao, giàu có, từ nhỏ đã theo đuổi con, hơn nữa cậu ta cũng hứa với mẹ rồi, chỉ cần con và cậu ta kết hôn, công ty Thịnh Thế Mỹ Nhan kia sẽ là của con ngay tức khắc, cậu ta còn mua nhà cho mẹ nữa, để mẹ tùy ý chọn ở Kim Vực Hương Giang, cái tên Trần Minh Triết kia có thể làm vậy sao? Diệp Chi, mẹ không hại con đâu!”
“Con không nghe, con không nghe...”
“Mẹ, con đã nói rồi, Minh Triết đã mua nhà cho con, bây giờ đang sửa sang rồi, hôm nay bọn con tới xem mọi thứ đã làm ra sao...”
Bốp!
Bạch Diệp Chi còn chưa nói xong, bỗng một cái tát giáng thẳng xuống mặt cô.
“Bạch Diệp Chi, có phải não con bị úng nước rồi không, vẫn còn ở đó bảo vệ thằng vô dụng kia, còn học được cách gạt người khác nữa. Con...”
Bạch Diệp Chi ôm lấy khuôn mặt nóng ran của mình, quay ngoắt người, đi thẳng vào trong phòng, đóng cửa rầm một cái.
“Con...”
“Phản rồi, phản rồi...”
Chu Minh Phượng giận tới mức cầm mấy cốc nước trên bàn đập mạnh xuống dưới đất, sau đó ngồi xuống sofa, tức giận bừng bừng.
Dưới tầng.
Bạch Dũng Quang và Trần Minh Triết vẫn luôn đi dạo loanh quanh khu nhà, chẳng ai nói chuyện với ai, cho đến khi ngồi nghỉ trên chiếc ghế gỗ dưới nhà, Bạch dũng Quang mới mở miệng nói: “Mẹ con chính là người như vậy, đừng để bụng, bố nhìn ra được Diệp Chi thật lòng yêu con, chỉ cần bố ở đây, nhất định không để hai đứa ly hôn”.
“Cảm ơn bố!”
Bạch Dũng Quang châm một điếu thuốc, sau đó nghiêm túc hỏi: “Minh Triết, con nói thật cho bố biết, con rốt cuộc là người nào?”
Vấn đề này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Bạch Dũng Quang.
“Bố, thật ra con chẳng phải người có bối cảnh gì cả, chỉ là một người bình thường ở một vùng nhỏ tại Yên Kinh, quê của con còn chẳng bằng Tân Thành. Chỉ là mẹ con mất từ sớm, bố con thì rất ít khi quan tâm tới con, vậy nên con lăn lộn ở ngoài từ nhỏ. Nói thật lòng, trước khi gặp Diệp Chi, con cảm thấy mình có thể thành rồng bay lên trời, trở thành người có dã tâm, có thể coi thường mấy người được gọi là boss lớn. Tuy nhiên, con vẫn còn biết mình đang ở đâu, sau khi gặp được Diệp Chi, con cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt”.
Bạch Dũng Quang nghiêng đầu nhìn Trần Minh Triết.
Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng cũng đã bắt đầu bình thường trở lại rồi.
“Hầy, Minh Triết, thật ra không phải bố có thành kiến đối với con, nhưng bây giờ, con nên nhân lúc còn trẻ mà làm việc cho tốt. Nói sao nhỉ, năm xưa, suy nghĩ của bố cũng không khác con bây giờ là mấy, chỉ muốn lập gia đình cho tử tế, dù sao bố cũng cảm thấy con người ý mà, sống chẳng dễ dàng gì, không cần cưỡng cầu nhiều điều làm gì nhưng cũng không được từ bỏ việc theo đuổi, con nói xem có đúng không?”
Trần Minh Triết gật đầu.
“Bố, lẽ nào bố thật sự từ bỏ công ty Rượu Thanh Tuyền?”
Trần Minh Triết không muốn cứ tiếp tục luẩn quẩn quanh chuyện thân thế nên lập tức đổi chủ đề.
“Từ bỏ, ài... Bây giờ, cho dù bố không từ bỏ, công ty Rượu Thanh Tuyền cũng không gắng gượng được bao lâu. Con cũng nhìn rõ tình hình rồi. Nói thật, ngay từ đầu bố đã đoán trước được điều này, chỉ có điều bố không ngờ rằng bà nội con lại đưa ra quyết định như vậy”.
Trần Minh Triết cười nhạt: “Bố, con có cách để công ty Rượu Thanh Tuyền trở về tay của bố, chỉ xem bố có quyết tâm đấy hay không thôi!”
Nghe thấy lời của Trần Minh Triết, Bạch Dũng Quang lập tức nhìn Trần Minh Triết đầy nghiêm túc: “Con có cách thật sao?”
Công ty rượu Thanh Tuyền là tâm huyết suốt hơn hai mươi năm của Bạch Dũng Quang, đương nhiên ông ấy không muốn từ bỏ nhưng hiện giờ cũng chẳng có cách nào.
“Có, có điều... Haizz, dù sao chỗ này cũng chỉ có hai người đàn ông chúng ta, con cứ nói thẳng vậy, bố, con định ra tay với nhà chú hai!”
Hả?
Nghe thấy Trần Minh Triết nói vậy, bỗng sắc mặt của Bạch Dũng Quang thay đổi hẳn.
“Minh Triết, con nói cái gì?”
Trần Minh Triết cười: “Bố, con nghĩ bố đã đoán ra được rồi, vụ “rượu độc” khiến công ty rơi vào đường cùng lúc trước, còn cả việc cả nhà mình bị tông xe lúc trên đường từ Dung Thành trở về nữa, chắc bố không cảm thấy rằng đều là tình cờ đâu nhỉ. Con biết là bố biết rõ tất cả những chuyện này là do chú hai giở trò. Cũng không giấu gì bố, tối hôm qua, nếu như không phải A Phi kịp thời thông báo cho con biết, có lẽ cả nhà ta đã gặp phải chuyện không lành rồi!”
“Cái gì? Con nói rõ chuyện này xem...”
Lúc này, Trần Minh Triết nói rõ hết mọi chuyện, đương nhiên Bạch Dũng Quang cũng không cố ý tỏ vẻ gì.
“Tối hôm qua, chú hai bỏ ra mười triệu để mời Tôn Bân tới, mua luôn mạng sống cả nhà chúng ta!”
Đối với người bố vợ của mình, Trần Minh Triết không giấu giếm điều gì, bởi vì anh nhìn ra được ông bố vợ này cũng không phải người tầm thường. Mặc dù không rõ được rằng người bố vợ này có quá khứ như thế nào nhưng Trần Minh Triết cảm thấy cần để cho bố vợ anh biết rõ những chuyện này.
Không thể thiếu sự cảnh giác với người khác, huống hồ giờ Trần Minh Triết có ý định ra tay với Bạch Dũng Thắng, dù sao đó cũng là anh em ruột của bố vợ mình, có những chuyện anh vẫn nên nói trước thì tốt hơn.
“Dũng Thắng thật sự dám làm vậy sao?”
Trần Minh Triết gật đầu.
“Con không việc gì phải bạt bố, hơn nữa, tối qua, là Đoàn Phi của Tân Thành ra tay, vốn dĩ con muốn xử đẹp nhà chú hai ngay từ tối qua nhưng con cảm thấy nên bàn bạc chuyện này với bố đã. Hôm nay, con ra tay trong phòng làm việc cũng là vì chuyện này”.
Bạch Dũng Quang gật đầu.
Châm một điếu thuốc, đợi đến khi hút hết điếu thuốc, Bạch Dũng Quang mới thở hắt một hơi dài, nói: “Minh Triết, nghe bố một câu, tạm bỏ qua chuyện này đi, dù sao Dũng Thắng cũng là em ruột của bố, bố đồng ý cho nó một cơ hội. Hơn nữa, bà nội con vô cùng thương Dũng Thắng, nếu như Dũng Thắng thực sự xảy ra chuyện gì, bố nghĩ bà nội sẽ rất đau lòng. Dù sao bà cũng có tuổi rồi...”
Nói đến đây, Bạch Dũng Quang từ từ đứng dậy, dập tắt đầu lọc thuốc lá trong tay.
“Đi thôi, chúng ta lên nhà...”
Trần Minh Triết gật đầu.
Mặc dù anh không đồng tình với cách nghĩ của bố vợ nhưng nếu ông ấy đã nói vậy, đương nhiên Trần Minh Triết cũng sẽ cho cả nhà Bạch Dũng Thắng một cơ hội. Chỉ là trong lòng Trần Minh Triết biết rằng, dựa vào tính cách của Bạch Dũng Thắng, nhất định ông ta sẽ còn ra tay lần nữa. Có điều, lần này có câu nói của bố vợ chứ lần sau sẽ không có bất kỳ lý do nào để anh nhẹ tay với nhà đó nữa.
Về vấn đề của công ty Rượu Thanh Tuyền, mặc dù bố vợ không nói gì nhưng Trần Minh Triết biết được rằng trong lòng bố vợ mình vẫn luôn vướng bận chuyện của công ty Rượu Thanh Tuyền.
Chỉ có điều, khi biết được mọi chuyện đều là do đứa em trai ruột của mình đứng sau giở trò, thậm chí còn có ý định sát hại toàn bộ gia đình mình nữa, ông ấy có chút đau lòng mà thôi.
Quả là như thế, Bạch Dũng Quang chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày đứa em ruột của mình vì tiền tài mà ra tay với mình.
Nếu như là trước đây, có lẽ Bạch Dũng Quang sẽ không do dự mà trực tiếp đáp trả.
Nhưng hiện giờ, tuổi đã lớn rồi, Bạch Dũng Quang cảm thấy gia đình là quan trọng hơn cả. Tất cả những chuyện này đều là ông ấy nể mặt người mẹ của mình. Cho dù bà ta có định kiến với ông ấy như nào thì bà ta vẫn là người sinh thành dưỡng dục ông ấy....
Mở cửa, Bạch Dũng Quang đi vào trước.
Tinh thần có hơi ủ rũ.
Còn Trần Minh Triết chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng giận dữ của Chu Minh Phượng.
“Ai cho vào mà vào, cút… cái nhà này không hoan nghênh cậu...”
Nói rồi, Chu Minh Phượng đi thẳng tới chỗ Trần Minh Triết, đẩy anh ra ngoài...
“Bà...”
Bạch Dũng Quang định lên tiếng, Trần Minh Triết bỗng mỉm cười nói: “Bố, không sao đâu. Mẹ, mẹ đừng giận nữa! Con đi là được rồI!”
Dứt lời, Trần Minh Triết quay người bước xuống tầng.
“Bà đó...”
“Tôi làm sao. Bạch Dũng Quang, tôi nói cho ông biết, ông đừng có gió chiều nào xuôi chiều đó, cái nhà này có tôi thì tôi nói sao là vậy”.
Chu Minh Phượng giận đùng đùng nhìn chồng mình.
Bạch Dũng Quang nhìn Trần Minh Triết đã mất hút ở lối cầu thang, sau đó bất lực nhìn bà vợ đang trừng hai mắt nhìn mình, chỉ đành lắc lắc đầu bất lực...
Khi ấy, Bạch Diệp Chi nghe thấy có động tĩnh, mở cửa chạy ra ngoài.
“Đưa điện thoại đây cho mẹ...”
“Mẹ… mẹ, mẹ quá đáng quá rồi!”
Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết đang chạy chiếc xe điện cũ rời khỏi khu nhà phía ngoài cửa sổ, trong lòng đau xót!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...