Tề Dật tâm trí có chút lộn ngồi thần người ngoài phòng khách, hắn không hiểu cảm giác này được gọi là gì.
Tim hắn đập rất nhanh, khi ngón tay của Lạc Vỹ đụng vào da thịt hắn, làm hắn cảm nhận như có một dòng điện chạy qua người.
"Chết tiệt..." Tề Dật nắm chặt lấy nắm đấm để trên đùi, gương mặt đã sớm đen như mực, làm nhóm 9 người không ai dám lại bắt chuyện với hắn.
"Quân Hạo, cậu biết Tề thiếu bị gì không?" Hào Kiệt thấy Quân Hạo vừa đi từ bếp trở lại phòng, liền tò mò hỏi.
"Cậu ra mà hỏi ngài ấy đi, với gương mặt đó có cho tôi 10 lá gan cũng không dám lại gần." Hào Kiệt quăng cho Quân Hạo chai nước liền đi lại ghế sofa ngồi xuống.
"Thôi... Tôi xin..."
Quân Hạo nhận lấy chai nước liền uống một ngủm, đặt chai nước lên bàn anh ta liền nhanh chóng đi ngủ.
Lạc Vỹ ở trong phòng tủi thân nằm lăn lộn trên giường một lúc thì mệt nhoài chìm vào giấc ngủ.
Tề Dật sau 1 tiếng đồng hồ mật niệm, hắn cũng trở lại phòng, nhìn Lạc Vỹ đã ngủ say hắn chỉ thở ra một hơi bước lại gần chỉnh sửa tư thế ngủ thoải mái cho cậu.
Hôm nay hắn sẽ ngủ trên sofa, hắn cảm thấy mình có chút điên rồi, vẫn là tạm thời tránh xa Lạc Vỹ tránh để hắn lại nổi lên ý tưởng xấu làm tổn thương em ấy.
Sáng hôm sau, Lạc Vỹ tỉnh lại không thấy Tề Dật đâu thì tủi thân không thôi, ánh mắt chực chờ rơi lệ thì Tề Dật từ bên ngoài đi vào.
"Em làm sao vậy?" Tề Dật lo lắng đi tới.
Lạc Vỹ vừa thấy Tề Dật xuất hiện thì mừng rỡ chạy tới ôm lấy hắn, tủi thân nói: "Em cứ tưởng anh không cần em nữa."
"Sao lại không cần em chứ, đói rồi phải không, mau thay đồ ra ăn sáng đi." Tề Dật vỗ nhẹ lên lưng Lạc Vỹ.
Lạc Vỹ hơi ngước nhìn hắn, dò xét biểu cảm của hắn một lúc lâu, mới lủi thủi đi vào nhà tắm.
Tề Dật sắc mặt vẫn là lạnh lùng nhưng bên trong hắn tim đã sớm treo lên tận cổ.
Nếu nói 10 năm ở bên nhau, hắn không có tình cảm khác lạ với cậu thì quá là dối lòng, nhưng cái tình cảm ấy đã bị hắn bác bỏ từ lâu, tình cảm này thật sự trái luân thường đạo lý.
Nhưng đêm qua, hành động của Lạc Vỹ lại làm cái tình cảm đen tối ấy xuất hiện.
Hắn cứ nghĩ có phải Lạc Vỹ cũng thích mình nên em ấy mới như vậy, nhưng đâu đó lý trí hắn vẫn lên tiếng rằng đó chỉ là thói quen, vốn dĩ Lạc Vỹ luôn như vậy với hắn, chỉ là hắn xuyên tạc ra mà thôi.
Gạt chuyện đó qua một bên, Tề Dật và Lạc Vỹ cùng nhóm 9 người hôm nay sẽ lên tầng thượng xem tình hình bên ngoài khu chung cư, ăn sáng xong bọn họ liền lên đường.
Nhờ vẫn còn nguồn điện nên bọn họ không cần phải leo cầu thang mà đi thang máy riêng thẳng lên tầng thượng, toà nhà chung cư cũng gần 30 tầng.
Vừa bước ra lên tầng thượng nhìn ra bên ngoài, nhóm 9 người không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Zombie đông như kiến vậy, chúng bao vây hết hầu hết khu chung cư.
Bọn họ có thể thấy những căn nhà gần đó trên vài tầng lâu cũng có một số con.
"Quá đông rồi." Lạc Vỹ cắn răng nói, điều nhờ ơn đám quân đặc chủng kia, nếu họ không thả boom ra, thì cũng không thu hút nhiều zombie đến vậy.
"Chúng ta cần thứ gì đó có thể dẫn dụ chúng, nếu với tình hình như thế này ra ngoài không ổn chút nào." Quang Dao nói.
Anh nhìn cảnh tượng bên ngoài mà ớn lạnh cả người, nếu đó là người thì sẽ không đến nỗi đáng sợ, nhưng đây là zombie.
"Không biết còn ai sống sót ngoài đó không, tò mò thật." Cửu Thiên cầm theo ống nhòm nhìn khắp nơi.
"Cho dù có, thì bọn họ cũng không sống nổi với tình hình kia đâu." Phong Vũ nhàn nhạt lên tiếng.
Tề Dật chỉ im lặng nhìn tình hình bên ngoài, hắn hơi liếc nhìn Lạc Vỹ bên cạnh đang tính toán gì đó, rồi lại nhìn ra ngoài.
Trong không gian của Lạc Vỹ có mấy cây súng pháo cự ly xa, nếu dùng nó có thể tạm thời thu hút sự chú ý của đám zombie ra nơi khác.
Nghĩ là làm, Lạc Vỹ cầm khẩu súng dài nhắm thẳng về hướng xa nả súng, đạn pháo bay khoảng 10km số liền nổ tung toé, thành công thu hút đám zombie chạy về hướng đó.
Tiếng pháo lớn làm chấn động tất cả mọi người trong khu chung cư, những người sống sót đang ở tầng cao liền có thể nhìn thấy cảnh pháo vừa rồi.
Nó kéo dài tầm 5ph liền tắt, nhóm 9 người có chút kinh ngạc nhìn Lạc Vỹ, Tề Dật cũng chỉ hơi nhướng mày nhưng mắt vẫn chuyên tâm nhìn tình hình bên ngoài.
Bọn họ đứng gần 1 tiếng đồng hồ, zombie cũng không có dấu hiệu tràn trở lại thì liền rời đi.
Đám quân đặc chủng sau khi nghe tiếng pháo thì ngờ vực nhìn ra ngoài, bọn họ đang ở tầng 20 nên nhìn thấy rất rõ mọi chuyện.
"Đội trưởng!"
"Đám Tề Dật hành động rồi, chúng ta chỉ cần đợi là được." Lăng Vạn cười nhạt.
Hắn chính là muốn xem đám Tề Dật định sẽ làm gì, nếu bọn họ muốn kiếm đường rời đi thì nhóm của hắn chỉ cần âm thầm đi theo phía sau rời đi mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...