Sáng hôm sau...
Lạc Vỹ vừa tỉnh ngủ đã nghe bên ngoài có tiếng cãi vã, với cái tính hóng hớt cậu liền vọt tới bên cửa kính để xem.
"Chuyện gì vậy?" Tề Dật lạnh nhạt bước tới bên cạnh Lạc Vỹ.
"Anh xem đi." Lạc Vỹ vui vẻ nói.
Lúc này bên ngoài những người sống sót ở khu A đang cự cãi với đám quân đặc chủng.
"Các anh bảo không đem chúng tôi ra ngoài là ý gì?" Thím Tần tức giận nói.
"Bọn tôi chỉ có nhiệm vụ thăm dò nơi này, các người có thấy ai tới cứu người mà sơ sài như bọn tôi không?" Bên phía nhóm quân đặc chủng lên tiếng.
"Vậy các người không biết báo cáo cho chính phủ điều người tới cứu chúng tôi sao? Tiền lương của các người điều do chúng tôi đóng thuế mà ra, ăn biết bao nhiêu tiền rồi lúc cần các người lại trốn tránh trách nhiệm."
"Đánh bọn họ đi, dù sao họ cũng đâu giúp chúng ta."
"Đánh bọn họ."
"Đánh."
Đám người chung cư định tiến lên đánh người thì Lăng Vạn cầm súng chỉa về phía họ cảnh cáo: "Các ngươi đây là đang giả ngu hay ngu ngốc thật, bây giờ bên ngoài đã sớm thuộc về đám zombie, nếu các người muốn đi, tôi liền quăng các người ra đó."
"Cái này..."
Nghe sẽ bị quăng ra bên ngoài ai nấy liền rụt lại, thêm phần 20 người nhóm Lăng Vạn điều có súng, đám người chung cư cũng không dám tiến lên.
"Toàn một lũ tham sống sợ chết, các người nên biết nơi các người đang ở là nơi an toàn nhất hiện tại rồi, bây giờ các người muốn đi tới nơi khác chỉ có một đường là giết đám zombie ngoài kia, các người dám không?" Một giọng nữ tức giận cất lên từ nhóm Lăng Vạn.
Đám người chung cư đương nhiên là không dám rồi, bên ngoài bây giờ chắc chắn rất đông, bọn họ đi ra chỉ trở thành mồi ngon cho chúng mà thôi.
"Quân nhân các người đúng là toàn lũ vô dụng, các người cũng giống đám quân nhân kia thôi."
"Chúng ta trở về thôi."
Đám người chung cư thất vọng lầu bầu trở về căn hộ của mình, để lại nhóm 20 người Lăng Vạn đứng giữa sân chung cư.
"Đội trưởng, đám quân nhân mà bọn họ nhắc chắc chắn là đám Tề Dật."
"Tề Dật sao? "
Lăng Vạn và Tề Dật vốn dĩ chẳng ưa gì nhau, bây giờ nghe hắn cũng ở nơi này cảm xúc của hắn ta có chút bất ổn.
Đâu đó hắn cũng có chút hiểu, vì sao nơi này an toàn tới vậy, không thể nào không dính dáng tới đám Tề Dật.
"Đội trưởng giờ chúng ta phải làm sao?"
"Trước mặt tìm đại một hai căn hộ chia nhau nghĩ ngơi, sau đó tính tới việc khác." Lăng Vạn đã thấy đám người chung cư, số lượng không gọi là nhìu so với căn hộ ở đây.
Nên bọn họ có thể tìm đại một hai căn vào nghĩ ngơi.
Lạc Vỹ thấy đám đông đã giải tán thì nhàm chán không thôi, toàn một đám gan thỏ miệng loa.
"Em thấy chúng ta nên lên sân thượng xem tình hình bên ngoài rồi." Lạc Vỹ lên ý kiến với Tề Dật.
Hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Lạc Vỹ nên cậu vừa liền tiếng, hắn liền đáp lời: "Sáng ngày mai đi, bây giờ thì ăn sáng đi, em định bỏ bữa đấy à?"
"Em biết rồi mà." Lạc Vỹ lè lưỡi, liền đứng dậy chạy vào bếp.
Ở bên trong nhóm 9 người đang chờ bọn họ, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.
"Xin lỗi mọi người, vì đã để mọi người đợi em." Lạc Vỹ chấp tay xin lỗi.
"Mau ăn đi." Tề Dật nhàn nhạt bế cậu đặt vào ghế, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh.
Nhóm 9 người thấy hai người ăn cũng bắt đầu ăn, xong bữa sáng Tề Dật và nhóm 9 người tiếp tục đi tập luyện.
Lạc Vỹ nhàm chán lôi đống trò chơi luyện trí não ra chơi như puzzle,giải đố v..v..
Đến gần bữa trưa cậu cũng chỉ mới giải tới món puzzle cấp độ 3.
Tề Dật phải kéo cậu đi ăn cơm cậu mới chịu buông trò chơi trong tay ra.
Nếu nói ra, đang trong thời kỳ mạt thế mà có người vẫn vui vẻ chơi game đọc sách, thì chỉ có cậu mà thôi.
Đám người chính phủ dù đang ở nơi an toàn, thì sớm hay muộn nơi đó cũng sẽ bị zombie tấn công, bởi sự chuẩn bị của họ vẫn chưa phải là chu đáo.
Chưa kể, nếu có người chết đi, họ không ngay lập tức đốt cái xác đó, hoặc là chặt đứt đầu người đó thì cái xác đó sẽ trở thành zombie ngay sau khi được vài phút.
Đợi họ nhận ra, chắn chắc cũng sẽ hỗn loạn một trận.
Trời nhanh chóng chìm vào màn đêm u tối, Lạc Vỹ vẫn là ngồi nhìn ra cách cửa, tiếng gầm rú của zombie bên ngoài làm người ta rợn cả gai óc.
Nhờ đám quân đặc chủng chọi bom nên lúc này trước cổng khu chung cư, lại thu hút càng nhiều zombie, nghe tiếng chúng kêu la bên ngoài cũng đủ hiểu đông như thế nào.
May mắn bọn chúng không có tạo núi để lẽo vào, nếu thật sự xảy ra, đám quân đặc chủng kia bị băm thành trăm mảnh cũng không thể khiến cậu hả giận.
Lạc Vỹ nhìn chán liền trở về phòng cùng Tề Dật, hôm nay thời tiết đột ngột trở lạnh,nhìn nhiệt kế thì đã xuống còn 10°C,
Tiếng gào rú của zombie ở bên ngoài cũng im ắng đến lạ lùng.
May mắn căn hộ của cậu đã chuẩn bị sẵn mấy sưởi nên cả căn nhà vẫn ấm áp không thôi.
"Thời tiết bắt đầu có dấu hiệu bất ổn rồi, mới nãy còn bình thường đột ngột hạ nhiệt nhưng vậy thật đáng sợ." Lạc Vỹ thở dài nói.
"Đang xem thời tiết ngày mai thế nào, nếu vẫn xuống chúng ta cần xem xét một chút tác chiến." Tề Dật rất muốn để Lạc Vỹ ở nhà nhưng hắn biết với tính cách của cậu, thế nào cậu cũng trốn đi theo, nên vẫn để cậu đi cùng sẽ yên tâm hơn.
"Em lạnh quá, anh ôm em được không?" Lạc Vỹ thường cơ hội chui vào trong lòng hắn làm nũng, Tề Dật cũng không nghĩ nhiều đáp ứng ôm lấy cậu.
Lạc Vỹ vùi mặt vào bờ ngực rắn chắc của hắn mà hít thở, gương mặt sớm đã đỏ bừng vì thích thú.
Tay không yên phận sò mò lung tung, Tề Dật có chút cứng ngắc mỗi lần bị bàn tay Lạc Vỹ sờ mò, nhưng hắn vẫn là nuông chiều cậu muốn làm gì thì làm.
Lạc Vỹ không kiềm được lòng liền cắn ngực hắn một cái, Tề Dật cũng chỉ hơi nhướng mày nhẹ cũng không la rầy cậu.
Lạc Vỹ càng không an phận, bắt đầu mò vào trong áo, hắn hít một hơi ôm lấy Lạc Vỹ thảy lên giường, nói: "Em mau ngủ đi."
Dứt câu hắn liền bước ra ngoài, để lại Lạc Vỹ tủi thân ở trên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...