Lạc Vỹ hưởng thụ cái xoa đầu của Tề Dật, híp mắt cười nói: "Không vất vả, đay là điều em nên làm mà."
Nhóm 9 người sau khi Tề Dật ra ngoài, cũng ra theo, họ không lầm phiền hai người mà trở về phòng.
"Tề Dật, anh có từng suy nghĩ tới việc có người yêu chưa?" Lạc Vỹ ngại ngùng dò hỏi.
"Không! Anh nói em biết Lạc Vỹ, trước kia nếu em muốn yêu ai, anh sẽ không ngăn cản nhưng với tình thế bây giờ tốt nhất là đừng rước thêm gánh nặng vào bản thân." Tề Dật không suy nghĩ trả lời, sau đó lại lo lắng nhìn Lạc Vỹ nói.
"Em...cái đó..." Lạc Vỹ vừa hụt hẫng câu trước thì câu sau Tề Dật lại làm cậu choáng váng không thôi.
Tề Dật thấy cậu ấp úng thì lòng nóng như lửa đốt nói: "Em nói đi, là ai hả?"
"Không có ai cả, anh bình tĩnh nào, em đây là hỏi suy nghĩ của anh mà, sao anh lại hỏi ngược em vậy?" Lạc Vỹ ngao ngán nhìn khúc gỗ trước mắt.
"Như vậy thì được, nếu thật sự em có thích ai phải nói anh biết, anh muốn xem người đó có thật lòng với em không, em hiểu chưa?" Tề Dật như thể người anh trai dặn dò em trai vậy.
Lạc Vỹ ỉu xìu nhìn hắn nhỏ giọng đáp: "Em hiểu rồi."
Tề Dật nhìn Lạc Vỹ buồn bã, trong lòng hắn khó chịu không thôi, là kẻ nào nhân cơ hội anh không ở nhà cướp lấy tâm trí đứa em trai của hắn.
Hắn thề với lòng, sẽ phải tìm ra người đó, không thể để Lạc Vỹ vì tình yêu trai gái mà phạm sai lầm được.
Có lẽ lúc này Lạc Vỹ mà nghe được tiếng lòng của hắn, chắc chắn cậu sẽ tức hộc máu cho mà xem.
Bình ổn tâm trạng, Lạc Vỹ giận dỗi cắn lên bắp tay hắn một cái, Tề Dật biểu cảm không biến động buồn cười để yên cho cậu cắn mình.
Cắn xong Lạc Vỹ lại đau lòng xoa chỗ vừa cắn, lầm bầm: "Anh không biết đau à, em cắn anh mà anh còn cười nữa."
"Không đau." Tề Dật ôn hoà đáp.
Lạc Vỹ thật muốn cắn hắn thêm một phát nữa, nhưng nghĩ đến lại sẽ đau lòng nên là thôi.
Người ta luôn nói đám quân nhân là đám đầu gỗ chẳng sai, Lạc Vỹ đã nhiều lần thăm dò hắn nhưng kết cục điều như hôm nay.
Cậu thật không biết phải làm sao để cho cái người chậm tiêu này nữa, phải làm sao để hắn hiểu tình cảm của cậu đây.
Năm nay cậu cũng đã 18 tuổi, hắn đã 38 tuổi, cái gì hắn cũng giỏi chỉ có chuyện tình cảm là hắn như gà mờ vậy.
Cuối cùng vẫn là im lặng nhìn ra bên ngoài, Tề Dật và Lạc Vỹ nhìn đám người xách từ can nước đi qua đi lại, cứ như vậy tới trời chợp tối, bọn họ mới không ra ngoài nữa.
Lạc Vỹ và Tề Dật cùng nhóm 9 người sau khi dùng bữa tối, phòng ai nấy về.
Một tiếng nổ vang trời làm bọn họ đưa mắt ra cửa kính hướng về cánh cửa lớn đang đóng chặt.
Tiếng gầm rú của zombie cũng rất lớn, tát cả người trong chung cư sợ hãi trốn trong nhà.
Sau 1 tiếng đồng hồ trôi qua, có vài bóng người nhảy vào bên trong chung cư.
Tề Dật híp mắt nhìn, Phong Vũ ngạc nhiên lên tiếng: "Bọn họ là quân đặc chủng, bọn họ tới cứu người sống sót à?"
"Cứu người bằng cách nào, khi xe không có trực thăng cũng không, cậu nghĩ đám người chung cư này bọn họ sẽ bảo vệ được hết sao?" Hào Kiệt châm chọc nói.
"Nhìn vết máu trên người họ thì cũng rất gian nan mới đến được đây." Bảo Đăng nhìn từng người nhảy vào trong chung cư.
Đám quân đặc chủng sau một lúc thì có khoảng 20 người, có người mệt mỏi ngồi bẹp xuống đất, có kẻ thẫn thờ.
"May mắn cách cửa không sao, kệ họ vậy, vẫn là đi ngủ thôi." Khôi Nguyên kéo Quang Dao về phòng.
Những người còn lại thấy cũng chẳng có gì đặc sắc cũng trở về phòng.
"Tề Dật, những người đó là bạn anh à?" Lạc Vỹ tò mò hỏi.
"Không quen." Tề Dật lạnh nhạt đáp.
Đám đặc chủng ấy với hắn vốn chẳng ưa gì nhau, nhiều lần làm nhiệm vụ chung, Tề Dật cảm thấy đám người này có chút tự phụ, đã vậy đôi khi thích làm theo ý của mình.
Nhờ Tề Dật có tính toán nên hầu như đội của anh không gánh quá nhiều hậu quả mà đám đặc chủng đó gây ra.
Đội đặc chung thường sẽ đi thành một nhóm 30 người, và chia làm ba nhóm nhỏ làm nhiệm vụ, nhưng lần này theo hắn thấy chỉ có 20 người sống sót thì chắn chắc có một nhóm đã thiệt mạng.
Vẫn ngu ngốc và liều mạng, hắn chính là không muốn vướng vào đám người kia, kéo Lạc Vỹ về phòng đi ngủ.
Còn nhóm đặc chủng kia, sau một hồi bình ổn tâm trạng, mới nhìn xung quanh, bọn họ có chút ngạc nhiên khi lại có một nơi yên bình giữa thành phố đầy zombie như vậy.
"Đội đại bàng xin báo cáo, nhóm 30 thiệt hại 10, vị trí đang ở là khu chung cư phúc hợp QK. Nơi này rất yên bình, chúng tôi sẽ đi xe xét và báo cáo sau."
Người báo cáo kia, là đội trưởng đội đặc chủng Lăng Vạn, báo cáo xong hắn kiểm tra xem trên người những người còn lại có bị thương hay bị cắn hay không.
May mắn đồ bảo hộ của họ vẫn rất tốt, 20 người sống sót không ai bị cắn trúng da thịt.
Nhưng bộ đồ bảo hộ đó cũng không thể mặc nữa, bọn họ đành phải cởi bỏ, cảnh thận đi vào bên trong khu chung cư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...