Đến thở bọn họ cũng không dám thở,may mắn cho họ là Lạc Vỹ đã giúp cho cánh cửa đó kiên cố hơn một chút, nên cả mấy tiếng trôi qua zombie vẫn không thể xông vào.
Lạc Vỹ qua tấm kính nhìn về cánh cửa dần dần cũng yên tĩnh trở lại, lại nhìn đám người không biết tốt xấu kia đã rời đi từ khi nào, nhờ màn hình.
"Em vẫn là rất tốt với họ." Tề Dật nhàn nhạt nói.
"Biết làm sao được,nói gì vẫn còn người biết điều mà." Lạc Vỹ ý đang nói tới những người không tham gia vào việc đập phá nhà cậu.
Sau ngày hôm đó, đám người kia không một ai dám tới đập phá nữa, họ sợ hãi trốn trong nhà.
Tề Dật và Lạc Vỹ ở trong phòng ngủ, hai người ngồi trên ghế sofa mỗi người một việc.
Tề Dật thì suy nghĩ tác chiến, Lạc Vỹ lại đem cuốn sách ra đọc.
"Lạc Vỹ!"
"Sao thế anh?" Lạc Vỹ bất ngờ bị kêu nghiêng đầu nhìn Tề Dật.
"Trong lúc anh không có nhà, bọn họ có hay ăn hiếp em không?"
"Không, em ít khi ra ngoài." Lạc Vỹ khẽ lắc đầu.
Tề Dật "ừ" một tiếng lại tiếp tục công việc, Lạc Vỹ cười cười bỏ cuốn sách xuống, nằm bò lên đùi Tề Dật.
Hắn hơi nhìn cậu rồi cũng mặc kệ cho cậu thích làm gì làm.
Lạc Vỹ vui vẻ nằm trên đùi Tề Dật một lúc sau cậu ngủ thiếp lúc nào không hay, Tề Dật xong việc nhìn tới Lạc Vỹ đã ngủ.
Hắn cười cẩn thận bế cậu trong lòng, đi tới giường cùng nhau ngủ.
Sáng hôm sau, nhóm 9 người ngồi ở phòng khách nghe Tề Dật nói về tác chiến sắp tới.
"Tề thiếu, chúng ta không cần đi thu gom vật tư sao, dù Lạc Vỹ có chuẩn bị rất nhiều đồ nhưng chúng ta không thể chủ quan được." Cửu Thiên lên tiếng ý kiến.
"Đúng vậy, vật tư dù nhiều đến đâu cũng sẽ hết." Quang Dao gãi đầu nhìn Lạc Vỹ.
Tề Dật hơi nhìn Lạc Vỹ, lại nhìn nhóm 9 người: "Được rồi, tới hôm đó thì các cậu chia làm hai nhóm đi thu thập, nhớ là có tình thế bất lợi thì phải nhanh chóng rời đi, mạng quan trọng nhất có hiểu không?"
"Đã rõ." Nhóm 9 người cùng đồng thanh.
"Chí Bảo, cậu có thắc mắc gì sao?" Tề Dật nhìn tới Chí Bảo đang bối rối nhìn hắn.
"Tề Thiếu, thật sự chúng ta không giúp đỡ những người bên ngoài sao, tối thiểu thì những đứa bé sinh ra trong thời buổi này..."
"Chí Bảo, chúng ta không thể, anh không nghĩ đến chuyện những đứa trẻ đó sống trong thời buổi này là địa ngục với chúng sao?"
Lạc Vỹ hiểu suy nghĩ của Chí Bảo nhưng lúc này chỉ là thời gian đầu của mạt thế, không ai biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đến chính bọn họ cũng không biết họ sẽ sống được bao lâu, nói gì đến bảo bọc che chở người khác chứ.
Chí Bảo hơi trầm tư, chậm rãi đáp: "Tôi hiểu được."
"Chí Bảo, em sẽ không cấm anh bảo vệ người khác, nhưng anh đừng để lòng tốt đó của mình bị lợi dụng." Lạc Vỹ nhàn nhạt nói.
Chí Bảo im lặng, Bảo Đăng vỗ vai anh ta nói: " Lạc Vỹ nói đúng đó, khi nào chúng ta đủ mạnh, lúc đó chúng ta mới có khả năng bảo vệ người khác."
Chí Bảo hơi gật đầu.
Những người còn lại cũng thầm nhủ trong lòng, bọn họ phải mạnh lên, chí ít bọn họ cũng có thể bảo vệ nhóm của mình.
Sau buổi bàn họp kia, Tề Dật cùng nhóm 9 người đi vào phòng gym tập luyện, chỉ có một mình Lạc Vỹ ngồi ở phòng khách đưa mắt nhìn ra bên ngoài bằng cửa kính.
Lâu lâu sẽ có vài người đi ra sân, bọn họ hối hả đi tới các cửa hàng tìm thức ăn, cùng một số vật dụng.
Tính ra hôm nay cũng đã 14 ngày trôi qua rồi, may mắn chung cư vẫn còn điện lẫn nước, nhưng Lạc Vỹ biết vốn dĩ khu vực này sẽ sớm mất đi điện và nước.
Lạc Vỹ cuối cùng vẫn tốt bụng, trong lúc sửa nhà, cũng bỏ tiền ra làm hệ thống điện năng lượng mặt trời, nhưng về phần nước Lạc Vỹ cũng chỉ có thể bó tay.
Nước của chưng cư hoàn toàn là nước cấp thủy, mà nhà máy nước một khi ngưng hoạt động thì cũng không có nước nữa.
Suy nghĩ của Lạc Vỹ bị kéo lại bởi tiếng xì xào của đám người trong chung cư, bọn họ tụ lại ngoài sân hỏi thăm nhau.
"Nhà anh chị còn nước không?"
"Anh chị cũng mất nước sao?"
"Nhà tôi vừa mất nước."
Lạc Vỹ hơi nhướng mày, thầm nhủ: "Ồ, vậy là chuyện hay sắp bắt đầu rồi."
Lạc Vỹ nhớ ở từng khu chung cư đều có một cái hồ, cậu nghĩ chắc bọn họ sẽ tới đó lấy nước, để xem mấy cái hồ đó có thể sử dụng bao lâu.
Lạc Vỹ lại nhìn vào cánh cửa phía xa, ở bên ngoài chắc chắn cũng có người may mắn sống sót,bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ để ý tới nơi này.
"Có chuyện gì vậy?" Tề Dật từ phòng tập đi ra, hơi nhíu mày nhìn đám người tụ tập không xa nói gì đó.
"Có lẽ mất nước rồi."
"Không được, anh sẽ ra ngoài lấy nước về." Tề Dật định khoác áo ra ngoài.
Lạc Vỹ liền buồn cười ôm lại cánh tay của hắn nói: "Nhà chúng ta là đang dùng nước bơm, nên anh không cần lo, chỉ cần còn điện là chúng ta không cần lo không có nước."
Tề Dật hơi ngạc nhiên nhưng liền cảm thấy Lạc Vỹ quá chu đáo rồi.
"Em vất vả rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...