Đứa bé kia đã biến thành zombie, chứng tỏ nó đã chết rồi, nhìn người mẹ như điên dại ôm lấy đứa con đang không ngừng rít lên, mà dỗ dành.
Lạc Vỹ chân mày nhăn mặt thành một đoàn, cậu và Tề Dật chỉ có thể nhìn người mẹ không ngừng ra sức bảo vệ đứa con của mình, khỏi đám zombie.
Không biết bao lâu, người mẹ đó cũng hoàn chung vào đàn zombie trở thành một con zombie thờ thẫn.
Người đàn ông đuổi người mẹ kia ra bên ngoài, chỉ lạnh lùng nhìn tất cả rồi đóng rèm, khoá chặt cửa.
Tề Dật chỉ im lặng để Lạc Vỹ dựa vào bản thân, hắn và cậu cứ ngồi đó không ai nói lời nào, cứ nữa tiếng sẽ có một người bị đuổi ra ngoài.
Những con người yếu ớt là không giúp ích và không đáng được sống đều bị đuổi đi, chỉ mới có 4 ngày trôi qua mà thôi.
Thời gian trôi thêm 6 ngày, nhóm Tề Dật và Lạc Vỹ cũng đã dọn tới khu A, khu của bọn họ, vì khu này khá đông nên bọn họ sẽ không dọn trong một lần được.
Ở những khu còn lại nhờ bọn họ dọn dẹp sạch sẽ nên rất nhanh người dân những khu vực đó cũng dần bước ra ngoài.
Đám người khu A, vì hết thức ăn cũng cắn răng bước ra ngoài, nhìn thấy nhóm Tề Dật và Lạc Vỹ đang đánh nhau với zombie, những người gan dạ cũng bây vào phụ.
3 ngày ròng rã cũng dọn dẹp xong, nhóm Tề Dật và Lạc Vỹ không ra ngoài nữa, bọn họ chỉ ở trong nhà nhìn đám người bên ngoài tranh giành thức ăn.
Những cách cửa lớn của khu chung cư bọn họ cũng đã giúp đám người kia đóng lại, bọn họ đã quá tốt rồi.
"Anh có muốn ra bên ngoài không?" Lạc Vỹ chán chường nhìn đám người bên ngoài hỏi Tề Dật.
"Tạm thời mọi người nghĩ ngơi vài ngày, bên ngoài chắc chắn rất đông, anh cần suy nghĩ một chút cách đối phó." Tề Dật xoa đầu Lạc Vỹ.
Cốc...cốc...
"Lạc Vỹ, cậu có thể giúp chúng tôi không?" Giọng nói vang lên bên ngoài.
Lạc Vỹ cùng Tề Dật nhìn sang màn hình chiếu cảnh bên ngoài cửa, giọng nói thì chỉ có một người nhưng bên ngoài rất đông người đang đứng.
Hai người có thể nghe rõ đám người kia to nhỏ gì với nhau.
"Chỉ cần tên ngốc Lạc Vỹ đó mở cửa, chúng ta cứ ùa vô lấy hết đồ đạc."
"Nhưng còn 9 người kia, họ rất mạnh chúng ta không đánh lại được."
"Chúng ta đông như vậy, còn sợ bọn họ sao, với tôi cũng thấy bồ đồ họ mặc rồi, tôi muốn nó."
Lạc Vỹ và Tề Dật nhìn nhau cuối cùng vẫn là mặc kệ họ, hai người vào trong bắt đầu làm bữa trưa.
Đám người bên ngoài chờ mãi vẫn không thấy người bên trong có động tĩnh gì thì bắt đầu tức giận.
"Lạc Vỹ, mở cửa ra, cái thứ ích kỷ chỉ biết bản thân kia mau mở cửa ra."
Người gõ cửa ban đầu là Thời Phong, hắn nổi tiếng là dân chơi, băm trợn.Trước kia hắn cũng hay kiếm chuyện với những người sống trong khu A, kể cả những khu lân cận.
Chỉ có Lạc Vỹ là hắn không thể làm gì bởi bình thường cậu cũng hay ra ngoài, kể cả Tề Dật trở về cũng không có việc gì cần phải ra ngoài.
Cộng với việc Tề Dật lại là quân nhân nên hắn càng không dám kiếm chuyện với Lạc Vỹ.
"Lạc Vỹ, tôi thấy đám quân nhân kia cũng ở với cậu, lẽ ra bọn họ không phải có trách nhiệm phải cứu bọn tôi đưa tới nơi an toàn, bây giờ là đang trốn tránh sao." Một người trong chung cư lớn tiếng nói, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Thời Phong tức giận đạp vào cửa, nhưng chẳng si nhê gì, hắn tiếp tục dùng tất cả những gì hắn có từ máy cưa đến máy đục, chiếc vẫn không có dấu hiệu bị vỡ.
"Chết tiệt, chắc chắn cái hôm nó sửa nhà nó đã thay đổi kết cấu của cái cửa." Thời Phong tức giận gầm lên.
"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Thời Phong nhìn bà cô vừa lên tiếng lại nhìn căn nhà của Lạc Vỹ, hắn không tin hắn có cách.
Cũng có một số nhà không đồng tình với cách làm của Thời Phong, nhưng họ cũng không dám ngăn cản chỉ biết đóng cửa nhà không quan tâm.
Lạc Vỹ vui vẻ ở trong nhà nhìn đám người bên ngoài hì hục làm hết trò này tới trò nọ để có thể vô được nhà cậu.
Tường nhà cậu được làm bằng hợp chất Crôm, chỉ có nhiệt độ cực kì cao mới nung chảy nổi.
"Bọn họ quá ồn ào, em có muốn bọn anh ra bên ngoài dọn dẹp không?" Tề Dật có chút thấy phiền nhìn đám người bên ngoài quá mà hình cạnh cửa.
"Kệ họ đi, bọn họ cứ làm ồn như vậy sớm hay muộn zombie cũng sẽ tràn vào, những cách cửa kia không chịu nổi sức công phá của đám zombie kia đâu." Lạc Vỹ nhìn về hướng cảnh cổng cách khu A tầm 2km.
Cách cửa này là cách cửa lớn nhất của cả khu chung cư, nó cũng là nơi ra vào thành phố chính.
Nên một khi cách cổng này sập, khu chung cư này sẽ lại bị zombie chiếm cứ.
Đám người bên ngoài không biết hì hục bao lâu, chợt có người hớt hải chạy xuống ngăn bọn họ.
"Dừng lại đi, dừng mau, các người còn làm nữa thì đám zombie sẽ tràn vô đây, cách cổng lớn có dấu hiệu sập rồi."
"Cái gì?" Đám người sợ hãi ngừng lại mọi việc nhìn cánh cửa cách đó không xa đang không ngừng rung lắc, cùng tiếng gẩm rú của zombie.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...