‘Lạc Vỹ…Lạc Vỹ…’
‘Ai đang gọi tôi.’ Lạc Vỹ nằm trong lòng Tề Dật, mắt nhắm nghiền ngủ say, bất ngờ có âm thanh vang lên trong đầu.
‘Ngày mai, buổi tối hẹn gặp nhau tại khu E.’
‘Khu E, anh là ai?’ Lạc Vỹ khó hiểu hỏi.
Nhưng không có thêm lời nói gì cả, Lạc Vỹ mơ màng mở mắt, Tề Dật cũng cảm nhận được câu tỉnh liền nói: “Em mơ thấy gì sao?”
“Có ai đó kêu em tới khu E.”
“Khu E? Người của căn cứ Ngọc Thụ đang ở đó.” Tề Dật nhíu mày nói.
Lúc này ở khu E…
‘Ta không cần biết các ngươi dụ dỗ tên Lạc Vỹ kia thế nào, ta chỉ cần kết quả, nếu không dụ được tên đó các ngươi đừng về Ngọc Thụ nữa.’
‘Vâng.’
Nhóm người tị nạn ở căn cứ Ngọc Thụ biết có người theo dõi mình nên chỉ giao tiếp bằng truyền âm.
Lãnh đạo căn cứ, muốn bọn họ tới bắt Lạc Vỹ, nếu bắt được cả Tề Dật thì bọn họ được thưởng rất lớn.
Nhưng từ khi tới nơi này, bọn họ có chút lưỡng lự, bởi cuộc sống hạnh phúc sung túc ở đây.
Nhóm trưởng của họ đã nói họ, nếu bọn họ có thể giúp đỡ căn cứ chiếm đoạt căn cứ Dật Vỹ, vậy thì nơi này thuộc về họ rồi.
Về phần Lạc Vỹ, cậu không thèm quan tâm giọng nói tối hôm đó, nhưng về sau càng nhiều người nói chuyện với cậu.
Khiến cậu có chút tò mò không thôi, nên sau những lần được kêu gọi kia, cậu để Tề Dật vào không gian, bởi vì biết chắc chắn Tề Dật sẽ liều mạng đi tìm mình, lỡ gặp nguy hiểm sao cậu có thể chịu được.
Dù hắn không phải yếu kém gì, nhưng an toàn vẫn là trên hết.
Nhưng vừa tới nơi, cảnh tượng hơn cả phim kị dị đập vào mắt Lạc Vỹ, Phùng Thiếu đang cười vui vẻ nhìn đám động vật biến dị xé xác một đám người.
‘Phùng Thiếu???’ Lạc Vỹ nhỏ giọng nói bằng cách truyền âm.
‘À! Nhóc tới rồi à, nhóc tới chậm quá đấy, đám biến dị này ăn sắp xong luôn rồi.’
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’ Lạc Vỹ để Tề Dật ra khỏi không gian.
‘Ồ có cả tên Tề Dật nữa à, nhóc đã giấu hắn ở đâu vậy?’ Phùng Thiếu tò mò bước lại gần, sẵn tiện ra lệnh cho đám zombie khác thu dọn hiện trường.
Tề Dật mắt lãnh nhìn hiện trường đạt được dọn dẹp nói: “Ông có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra hay chưa?”
Phùng Thiếu nhìn Lạc Vỹ đã được Tề Dật ôm trong lòng mà cười xoàn đáp: “Bọn râu ria đó muốn làm hại tiểu Vỹ của chúng ta, nên ta sử lý bọn chúng thôi.”
“Muốn xử lý, ông cũng đâu cần đem thú đột biến vào tận trong này.” Tề Dật nhíu mày.
“Không sao đâu, ta biết mình làm gì mà.” Phùng Thiếu cười cười.
Tề Dật thấy cũng không còn gì để bận tâm liền kéo Lạc Vỹ trở về nhà, trong sự tiếc nuối của Phùng Thiếu dõi mắt nhìn theo.
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Lạc Vỹ và Tề Dật ở mạt thế vẫn trôi qua một cách yên bình.
Người cần giúp đỡ sẽ giúp đỡ, kẻ không biết điều lập tức trừng trị.
Hai bóng hình trên tầng thượng, người dựa vào người đứng sau ấm áp đến lạ thường không ai khác là Tề Dật và Lạc Vỹ.
“Người như Cửu Thiên cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc rồi.” Lạc Vỹ ôm lấy cánh tay của Tề Dật đang ôm lấy cậu.
“Như thế anh cũng cảm thấy yên lòng về cậu ta.” Tề Dật cười cười nói.
Thời gian qua, nhóm 9 người cũng có tình yêu của riêng mình, chỉ có Cửu Thiên vẫn lầm lầm lì lì đến tận hiện tại anh ta cũng đã quên được một cô gái trong đội hậu thuẫn.
Chí Bảo thì yêu người cùng phòng của mình chính là Phong Vũ, chắc do nhóm 9 người đã quen với việc Lạc Vỹ cùng Tề Dật yêu đương, nên khi Phong Vũ biết Chí Bảo thích mình thì liền đồng ý.
Hào Kiệt và Quang Dao thì quen bạn gái trong đội Cận vệ.
Khôi Nguyên, Bảo Đăng thì quen bạn trai trong đội Tác chiến và đội nghiên cứu.
Chỉ có mỗi Quân Hạo lại đi yêu một con zombie biến dị, mà tên zombie này sức mạnh phải ngang ngửa Lăng Vạn.
Đúng là tình yêu không phân biệt tuổi tác, giới tính và kể cả là giống loài.
Lạc Vỹ hạnh phúc dựa vào lòng Tề Dật,hai người cũng sớm bày tỏ với nhau về việc là người trọng sinh.
Lúc đó hai người chỉ nhìn nhau cười hạnh phúc, sau đó là một màn trẻ con dưới 18 tuổi không được xem đã xảy ra.
“Lạc Vỹ, lẽ ra anh phải yêu em sớm hơn.”
“Sớm hơn là lúc nào?” Lạc Vỹ cười xoay người đối mắt và ôm lấy hắn.
“Từ lúc anh thấy em ở đóng tàn tích ấy, thiên thần của anh.” Tề Dật triều mến hôn lên môi Lạc Vỹ.
“Còn với em lúc đó, anh chính là thế giới của em rồi, chỉ là anh quá cố chấp thôi.” Lạc đưa tay đặt lên hai má của hắn bĩu môi nói.
“Anh xin lỗi, vậy bây giờ chúng ta về phòng, anh sẽ để em phạt anh nhé.” Tề Dật tà mị bế Lạc Vỹ lên, sãi bước đi về phòng.
"Thả em xuống, cái đó đâu phải là trừng phạt chứ."Lạc Vỹ phụng phịu nói, nhưng không hề có một ý tứ dẫy dụa nào.
Tề Dật cười bước chân càng nhanh hơn.
- Hoàn văn -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...