Em Là Tất Cả Với Tôi

Ngày thứ 5 sau đại dịch zombie giáng xuống, con người càng ngày càng hoảng loạn, chỉ có một số ít người bình tỉnh đối diện với hiện thực.

Một nhóm người trầm mặt từ toà nhà cao nhìn xuống cảnh hỗn loạn bên dưới.Bọn trên người vẫn còn khoác trên người bộ quân phục, vẫn chưa kịp cởi ra.

"Tề thiếu, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?"

Người được gọi là "Tề thiếu" lúc này đang sắc mặt đang càng ngày càng tối, ánh mắt dán chặt trên màn hình điện thoại đang gọi cho một người tên là Lạc Vỹ.

"Tề thiếu, em ấy ổn không, hay là chúng ta mau tới đó đi." Một giọng nói khác lại vang lên.

Lời nói người đó vừa dứt câu, đã thấy Tề Dật bỏ đứng dậy, thu dọn hành trang, những người khác thấy thế cũng không hỏi nhiều làm theo hành động của hắn.Một nhóm 10 người bắt đầu lên đường.

Trong mười chỉ có một mình Tề Dật còn có một người thân, còn những người còn lại đều là trẻ mồ côi, nên mạt thế gián xuống hộ không hề vướng bận gì.

Chỉ có Tề Dật lòng như lửa đốt, một lòng muốn chạy tới chỗ người tên là Lạc Vỹ.


Bọn họ đã 3 ngày ròng rã từ nơi an toàn nhất chạy vào trong thành phố tìm người,nhưng chưa được nửa đường thì bị zombie tấn công xe của họ không thể nào chạy được, bọn họ mới đành trốn tạm trong một toà nhà.

Xe quân dụng của họ trong lúc zombie ít dần đã bị kẻ khác cướp lấy chạy đi mất, bây giờ họ chỉ đành tùy cơ ứng biến.

Giang khổ hơn 4 ngày, bọn họ cũng tới nơi Lạc Vỹ ở, Tề Dật chưa kịp vui mừng khi thấy Lạc Vỹ mạnh mẽ đang cùng một đám người khác chống chọi lại đám zombie, thì cái hắn chứng kiến tiếp theo là đám người đó vì muốn trốn thoát đám zombie đó mà nhẫn tâm đẩy Lạc Vỹ về phía zombie.

"Lạc Vỹ...Không..." Tề Dật như nổi điên xông lên phía bên đó.

"Tề Thiếu.."

Chín người còn lại cũng kinh hãi đuổi theo hắn, bọn họ giúp hắn dẹp tan đám zombie nhưng đến lúc bọn họ dọn xông chạy tới gần chỗ Lạc Vỹ bị đẩy.

Đã không còn gì nữa, Tề Dật như chết lặng đứng tại chỗ, đám người đẩy Lạc Vỹ vào đám zombie kia, thấy zombie đã được dọn dẹp thì chậm chạp ló mặt ra.

Nhìn thấy nhóm 10 người mặt quân phục thì mừng rỡ chạy tới, nhưng họ nghĩ họ được cứu rồi nhưng họ đâu biết cái chết đang cận kề, họ vừa chạy đến liền bị Tề Dật bắn chết tại chỗ.

Hắn không tha một ai, sau khi giết hết đám người đó hắn quay lại chỗ Lạc Vỹ đã biến mất quỳ xuống, tự kết liễu đời mình, nếu đã không còn em ấy trên đời, hắn sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chín người còn lại thấy vậy cũng làm theo, người bọn họ luôn trung thành đã không muốn sống bọn họ cũng chẳng sống để làm gì.

Một lần nữa mở mắt, Tề Dật tỉnh dậy trên giường, vì hắn bật dậy đột ngột cũng làm 9 người khác tỉnh giấc.

"Tề thiếu, anh bị sao vậy?"

"Hôm nay là ngày bao nhiu?"

Chín người ngờ vực nhìn nhau, vẫn có người lên tiếng trả lời: "Hôm nay là ngày 02/01/2300."


Tề Dật không nói không rằng mặt đồ lên,cất giọng: "Ta sẽ trở về thành phố để rước Lạc Vỹ, các cậu ở lại đây chờ ta rõ chưa."

"Tề thiếu, không được anh đi đâu chúng tôi đi đó." Chín người cùng đồng thanh.

Thấy hắn trầm mặt một người trong đó lại nói: "Tề Dật,chúng tôi sẽ để anh một mình."

Tề Dật nhìn ánh mắt kiên định của họ, hắn liền gật đầu, 10 người đi 3 chiếc xe nhanh chóng chạy vào thành phố ngay trong đêm.

Trên đường, Tề Dật gọi điện cho Lạc Vỹ, tiếng chuông điện thoại reo càng lâu càng làm hắn thêm căng thẳng, mạt thế giáng xuống còn cách hiện 3 ngày, hắn phải nhanh chóng đem Lạc Vỹ tới bên cạnh.

Hắn không biết bằng cách nào mình sống lại, nhưng ông trời đã cho hắn cơ hội chắn chắc hắn sẽ nắm lấy.

"Dật ca ca, anh điện em giờ này làm gì thế?" Tiếng ngái ngủ bên đầu dây bên kia làm tảng đá trong lòng hắn được gỡ bỏ.

"Anh đang trên đường tới chỗ em, em mau chóng thu dọn hành lý, đem được thứ gì cứ đem, anh sẽ mau chóng tới nơi, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng ra ngoài em hiểu chưa?"

"Em biết rồi, em đợi anh."

Lạc Vỹ sống trong một khu chung cư lớn nhất thành phố, chung cư này là Tề Dật được thưởng trong một lần hoàn thành nhiệm vụ chống phá đường dây buôn lâu mà có.


Lạc Vỹ sống với Tề Dật từ bé, em ấy cũng là trẻ mồ côi, hắn trong một lần làm nhiệm vụ đã mang em ấy về nuôi nấng, lúc đó em ấy mới có 7 tuổi còn hắn cũng chỉ 17 mà thôi.

Hắn vốn dĩ cũng là trẻ mồ côi nhưng hắn may mắn là được nuôi dưỡng trong quân đội, nên cũng không lo cái ăn cái mặc.

Nhưng Lạc Vỹ thì khác, em ấy nhem nhuốc, gầy trơ xương.

Lần đầu hai người gặp nhau cái để lại ấn tượng cho Tề Dật về em ấy chính là ánh mắt sáng ngời quật cường nhìn Tề Dật.

Dù đã đói đến rã ruột cũng không như những đứa trẻ khác dành dựt đồ ăn, hay khóc nháo lên, chỉ im lặng ngồi một góc nhìn xung quanh.

Tề Dật vốn lúc đó cũng không hiểu tại sao mình lại nhận nuôi em ấy, nhưng 10 năm trôi qua tình cảm lớn dần, em ấy đã trở thành người quan trọng nhất của hắn.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui