Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chu Linh thấy Dương Thành đi dứt khoát như vậy, có một loại xúc động muốn đuổi theo nhưng cuối cùng cũng không làm gì. Cuối cùng chỉ cảm thấy thật ủy khuất.

Hai người sau đó lại tiếp tục ăn xong bữa cơm.

Cả quá trình, Tôn Duật rõ ràng thấy được Chu Linh không yên lòng, bề ngoài thì vẫn vui vẻ như trước. Không hiểu sao đột nhiên anh cảm thấy khó chịu.

Sau khi ăn xong, Tôn Duật đưa Chu Linh trở về khách sạn, chính mình cũng nghĩ đặt một phòng bên cạnh phòng Chu Linh. Qua nói chuyện với cô, anh cũng biết tình huống hiện tại của cô. Hiện tại Dương Thành không ở cùng cô, anh tự động cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm.

Ở trước của khách sạn, Chu Linh sững sờ nhìn hai người sóng vai đi cùng nhau, một trước một sau ngồi vào trong xe, xe nổ máy, một đường từ khách sạn chạy ra đường lớn, một lúc đã không còn thấy gì.

Không sai hai người nay chính là Dương Thành và Hạ Hiểu Nhu.

Cả quá trình, Chu Linh không hề chớp mắt nhìn hai người họ. Đột nhiên cảm thấy hai người họ thật sự rất đẹp đôi. Thì ra dù cô và Dương Thành có kết hôn thật hay giả thì kết cục vẫn là hai người họ thành đôi.

Cô đột nhiên cảm thấy những việc mình làm lúc trước như một hồi trò cười, một nốt nhạc đệm trong quá trình thành đôi của hai người họ.


Dù cô có làm cái gì thì hai người vẫn đến với nhau.

Chu Linh không tiếng động thở hắt ra, tươi cười nhìn Tôn Duật ở phía sau mình.

- Hôm nay cảm ơn anh. Cũng khuya rồi anh về ngủ sớm đi.

Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm lúc trước của Chu Linh, nhưng Tôn Duật cũng chứng kiến hết thảy sự việc vừa rồi. Bình thường không phải các cô gái đều khóc nháo lên sao? Như Chu Linh bây giờ khiến anh thật sự lo lắng. Nhưng anh cũng không nói gì. Chỉ nói đưa Chu Linh về trước sau đó lại đi đặt một phòng bên cạnh phòng cô, nghỉ ngơi.

------

Hạ Hiểu Nhu sớm đã thuê người chờ đợi cơ hội để ra tay hại Chu Linh nhưng Chu Linh đi đâu cũng có Dương Thành đi theo nên không hành động được. Chờ đợi mãi mới có cơ hội.

Sáng hôm đó, không hiểu tại sao Dương Thành lại bỏ Chu Linh lại một mình, mà Chu Linh dường như rất phối hợp với kế hoạch của cô ta, đi đến bờ biển. Không những vậy, chỗ của Chu Linh cũng có rất nhiều người. Nếu không may có bị làm sao, cũng không thể nào tra đến trên người của cô ta được. Nếu đến lúc đó tra ra cũng chỉ có thể nói Chu Linh đen đủi, không may bị người khác va vào, mà cô lại bị mù nên không thoát được, dẫn đến chết đuối.

Cô ta đã suy tính cẩn thật chặt chẽ như vậy, nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim.

Không biết ở đâu xuất hiện một người đàn ông chạy ra, đem Chu Linh cứu lên.

Cô ta hận nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng không ngờ tối nay, cô ta theo Chu Linh cùng Dương Thành tới nhà hàng thì lại thấy hai người cãi vã. Thấy Dương Thành đi ra, khuôn mặt trầm xuống, cô ta có chút sợ hãi nhưng vẫn xin lên xe. Vì muốn Chu Linh nhìn thấy sau đó phát tác lên thì cô ta lại có thể diễn vai con gái nhà lành. Thật không dám dấu, lúc trước mỗi lẫn cô ta diễn vai này, Dương Thành luôn luôn đứng về phía cô ta.

Cô ta nghĩ lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng không ngờ Chu Linh điêu ngoa tùy hứng đó lại không giống như trong dự liệu của cô ta. Nhưng như vậy cũng không sao, cô ta còn một chặng đường dài ngồi chung với Dương Thành, có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.

------

Chu Linh về phòng, ngủ thẳng một mạch đến sáng, cứ như chuyện tối hôm qua chưa từng phát sinh. Lẽ ra hôm nay cô quyết định sẽ về nhưng sau chuyện ngày hôm qua, cô nghĩ dù sao Dương Thành có khi cũng chán ghét mình rồi, có về sớm hay muộn cũng như nhau thôi nên cô phải chơi thêm mấy ngày nữa rồi về cũng được.


May mắn trong túi xách của cô cũng có tiền mặt, đủ cho cô chơi thêm mấy ngày.

Chu Linh vừa dậy, gọi đồ ăn sáng của khách sạn, sau đó không nhanh không chậm đi làm về sinh cá nhân. Vừa đi ra thì đã có chuông cửa vang lên.

Thầm khen khách sạn này phục vụ thật nhanh, Chu Linh lạch bạch đi ra mở cửa.

Nhưng vừa mở cửa đã thấy Tôn Duật. Chu Linh hãy còn mơ hồ...

- Tôn Duật, anh cũng ở đây sao?

- Ha... tối hôm qua đưa em về mới biết. Phòng hai chúng ta đối diện nhau.

Tôn Duật nói dối không chớp mắt, cười với cô.

Chu Linh nghe xong còn làm ra vẻ bừng tỉnh.

- Không ngờ hai chúng ta có duyên vậy.


- Ừm.

Đúng lúc này, người phục vụ mang đồ ăn lên, Chu Linh còn đang nghĩ có nên mời Tôn Duật vào phòng không thì anh đã theo phục vụ đi vào.

Tôn Duật vừa vào đến nơi đã ngồi xuống sô pha. Nhìn khuôn mặt rối rắm của Chu Linh, anh nổi ý trêu trọc.

- Sao vậy? Không phải em lại keo kiệt một bữa ăn đấy chứ?

- Không, không phải.

Chu Linh vội vàng phủ nhận. Thật ra thì cô không quen ở chung với người khác đơn độc như vậy.

- Thật ra thì anh ăn cũng không nhiều đâu. Em cứ coi anh như mèo con chó con mà nuôi là được.

Chu Linh khóe miệng giật giật... mèo con chó con cái gì chứ... như vậy mà anh cũng nói ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui