Em Là Phiền Phức Của Tôi

Dương Thành vừa lao ra đến cửa thì đã đâm sầm vào một người. Anh nhíu nhíu mày, không để ý đẩy người đó ra khỏi ngực mình. Vừa định rời đi thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Xin lỗi... tôi không cố ý.

Dương Thành quay cúi xuống nhìn cô gái trong ngực mình, nhíu mày chán ghét đẩy ra. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng kêu ngạc nhiên vang lên.

- Tổng giám đốc...

- Ừm...

Dương Thành không tiếng động lùi một bước về phía sau.

Hạ Hiểu Nhu thấy Dương Thành không để ý đến mình, trong lòng mặc dù rất lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.

- Anh cũng đến đây du lịch sao? Em cũng đến du lịch. Nhưng mà trời lại mưa, tiếc quá. Em thấy thời tiết nói sẽ mưa vài ngày nữa...

Dương Thành nghe cô ta nói đến nhức đầu, vừa định đẩy cô ta ra thì đã thấy Chu Linh đứng cách đó không xa nhìn hai người họ.

Chu Linh thấy Dương Thành thấy mình mới chậm rãi đi qua. Cô cố gắng giữ bình thản nhìn Dương Thành cùng Hạ Hiểu Nhu. Khi cô còn chưa biết nên nói gì thì Hạ Hiểu Nhu đã lên tiếng.

- Thì ra thiếu phu nhân cũng đi.


Chu Linh nhíu mày. Sao cô cứ cảm giác trong lời nói của cô ấy mang lồng đậm ghen ghét nhỉ. Rõ ràng lúc trước cô ấy rất hiền lành tốt bụng, chứ không như lúc này sắc xảo, từng lời nói như dấu gươm đao vậy.

Hạ Hiểu Nhu thấy Chu Linh nhíu mày nhìn mình thì thầm vui vẻ, nếu Chu Linh mà tức giận đánh mình thì mới đúng. Cô ta cười thầm chờ đợi.

Nhưng cô ta lại thấy Chu Linh đi đến bên cạnh khoác tay Dương Thành, làm nũng nói.

- Dương Thành, em đói rồi.

Dương Thành thấy vậy, rất là hưởng thụ cười búng mũi cô một cái rồi mang cô đi đến phòng ăn của khách sạn, để mặc Hạ Hiểu Nhu ở phía sau. Cũng không hỏi cô đã đi đâu.

Hạ Hiểu Nhu nhìn thấy cảnh này, cắn chặt hai hàm răng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Cô ta mất bao nhiêu thời gian, quan hệ mới biết được Dương Thành ở đây. Nhưng cô ta thật không nghĩ Chu Linh cũng đi cùng, phá hoại hết kế hoạch của cô ta. Nhưng không sao, cô ta có từ nhỏ đến giờ làm chuyện gì cũng thuận lợi, cô ta không tin không cướp được Dương Thành.

Sau khi ăn xong, Chu Linh cùng Dương Thành lên phòng. Chu Linh vừa tắm xong, hiện tại đang lau khô tóc. Lại sực nhớ ra, cô cùng Dương Thành đi từ trưa đến giờ cũng không có báo cho bà nội. Không biết bà có lo lắng hay không.

Nghĩ vậy cô bèn gọi về.

Bà Dương thấy Chu Linh gọi về thì có hơi ngạc nhiên. Không phải lại có chuyện rồi chứ, bà cất giọng lo lắng.

- Tiểu Linh! Cháu cùng Thành Nhi không phải có chuyện gì rồi chứ?

- Dạ... chúng cháu không có chuyện gì. Chúng cháu tối nay sẽ không về nhà. Bà đừng lo lắng.

- Aizzz... Hại bà già như ta cứ lo lắng. Thành Nhi nói với bà rồi. Hai cháu cứ chơi vui vẻ đi. Sớm mang chắt về cho ta là được rồi.

-...

Chu Linh ngượng chín mặt còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng cười tràn đầy vui vẻ của bà nội ở đầu bên kia rồi sau đó "Bụp" một cái ngắt máy.

Chu Linh lúc này đã lau khô tóc, lại tiếp tục đến trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, nhìn cảnh biển trước mắt mà cô chợt thấy hoảng hốt.

Cô cảm thấy chuyện Hạ Hiểu Nhu đến đây có phần không đơn giản. Lại thêm mắt của cô hôm nay rất lạ, thời gian nhìn thấy đột nhiên kéo dài như vậy. Cô cứ có cảm giác chẳng lành.


Nghĩ mãi cũng không biết tại sao có cảm giác này, Chu Linh quyết định không nghĩ nữa, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.

Dương Thành vừa ra liền thấy Chu Linh tiếp tục ngồi ở trước cửa sổ như đang có chuyện suy nghĩ. Dương Thành thở dài, chắc cô vẫn còn canh cánh chuyện hôm nay rồi.

Dương Thành mặc một cái áo choàng tắm màu trắng, cổ áo lỏng lẻo để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng yết hầu nam tính. Đôi chân thon dài trầm ổn bước về phía Chu Linh, ngồi xuống phía sau cô. Đang không biết nên làm gì thì Chu Linh phía trước bỗng ngả người vào trong ngực anh.

Dương Thành bỗng chốc hồi hộp, chân tay luống cuống không biết làm thế nào. Đành phải hỏi một câu nhằm phá vỡ cảm giác lúng túng này.

- Hôm nay em đi đâu vậy?

Nhưng mà đây là vợ anh đó. Anh mất tự nhiên cái gì. Hai mắt Dương Thành không tự nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, hai tay không tiếng động ôm lấy eo Chu Linh, đầu cũng ở trên vai cô dựa xuống.

Ừm... Như vậy tốt hơn rồi!

- Em chỉ đi dạo xung quanh thôi.

Chu Linh cũng không để ý những cử động của anh, tùy ý trả lời.

- Vậy sao không gọi anh?

- Em thấy anh còn ngủ nên không đánh thức anh.

Dương Thành thấy Chu Linh trả lời qua loa như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống.

- Em vẫn còn giận sao?


- Em không có.

Chu Linh nghe ra được gì đó, ở trong lòng anh quay ngược lại, ánh mắt liền chạm phải một gương mặt đang giận dỗi, có chút trẻ con. Cô thiếu chút nữa thì cười lớn.

- Dương Thành... Thật ra em không có giận anh. Em chỉ cảm thấy mình hơi đen đủi một chút nên buồn thôi. Không phải do anh đâu.

- Vậy sao chiều em đi lại không gọi anh.

Dương Thành thật là dùng dáng vẻ trẻ con này đến quen rồi.

- Em nói rồi. Em thấy anh ngủ say nên không gọi anh dậy. Lại nói anh cũng lái xe mấy tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi.

Dương Thành nghe vậy, lập tức vui vẻ trong lòng, ánh mắt đều nhu hòa nhìn cô. Nhưng bên ngoài vẫn bày một bộ dáng không tin tưởng.

- Thật sao?

Chu Linh lần này thật là bất đắc dĩ.

- Dương Thành! Anh người lớn chút đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui