Em Là Phiền Phức Của Tôi

Chu Linh cẩn thận sờ sờ mặt phẳng mềm mềm mà mình đang tiếp xúc.

Rõ ràng không phải mặt đất như cô đã nghĩ.

Dương Thành nhìn thấy Chu Linh chuẩn bị ngã, chỉ biết trơ mắt ra nhìn cô ngã xuống... người mình.

Chu Linh đang sờ sờ thì đột nhiên ngừng lại, dưới tay cô là sự rung động của lồng ngực, của trái tim đập, tim cô đập thình thịch... đây không lẽ là Dương Thành.

Cô im im, lấy đà lăn một vòng rời khỏi người Dương Thành sang mép giường bên kia.

Dương Thành thấy vậy thì thuận thế vòng một vòng, chính xác đè lên người Chu Linh, hai tay chống hai bên Chu Linh từ từ hạ xuống, giọng nói từ tính vang lên bên tai Chu Linh.

- Hửm? Sàm sỡ người ta rồi định bỏ của chạy lấy người?

Cảm nhận được hơi thở như có như không bên tai, tai Chu Linh bất giác nổi lên một tầng hồng hồng khả nghi, cả người căng như dây cung phòng thủ.

Chu Linh nuốt nước bọt, ai mà biết được sau mấy phút mà mọi chuyện lại đến nước này chứ? Biết trước như vậy thì có chết rét cô cũng không lên giường.

Haiz... Cái tội bò lên giường lung tung.


Chu Linh nuốt nước bọt, ha ha trả lời.

- Em... em chỉ chạy lấy người thôi, làm gì có của mà bỏ.

Dương Thành như suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng, im lặng một lúc lâu nhìn Chu Linh.

Chu Linh thấy Dương Thành không lên tiếng thì rũ mắt tội nghiệp nói tiếp.

- Mà không phải anh không thích em sao?

Chu Linh cố gắng nhắc Dương Thành nhớ lại đã ghét cô như thế nào, mong anh sớm nhích ra khỏi người cô. Chứ cứ giữ cái tư thế này sớm muộn cô cũng khó thở.

Dương Thành bất ngờ, không nghĩ Chu Linh sẽ hỏi mình như vậy. Ở tình huống như thế này, Chu Linh không phải sẽ như hổ đói mà lao vào anh hay sao? Cô ấy sẽ không hỏi cái câu hỏi này. Chỉ có một lí do, đó là cô không muốn.

Nghĩ vậy, Dương Thành đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu trọc cô. Không phải cô không muốn hay sao?

- Tôi có nói tôi ghét em hay sao?

Chu Linh á khẩu, không thích với ghét không phải một sao? Chưa để Chu Linh kịp thời phản ứng, Dương Thành đã buông câu khác.

- Vả lại, tôi là chồng em, em bỏ của không phải là bỏ tôi hay sao?

Chu Linh nghe thấy Dương Thành nói vậy thì lập tức không nói lên lời. Dương Thành sao có thể nói những lời như thế này được chứ. Rõ ràng nam chính trong truyện không như vậy.

Loạn... loạn hết cả rồi...

Mà Dương Thành trong lúc Chu Linh ngẩn ngơ đã nhắm mắt chuẩn xác áp môi mình vào đôi môi mềm mọng của cô.

Ừm... Ngọt hơn anh tưởng.

Còn Chu Linh thì trong đầu như có một đạo sấm sét đánh qua, tan nát không ra hình dạng.


Chu Linh cố gắng chấn tĩnh nhưng đầu óc đã sớm không theo sự điều khiển của cô nữa. Rồi lại tận lực mở đôi mắt của mình ra, mặc dù trước mắt cô chỉ là một màu đen, nhưng mắt cô không nhịn được vẫn muốn mở ra.

Có lẽ đôi mắt không nhìn thấy nên tại thời điểm này khứu giác cũng xúc giác của cô đặc biệt nhạy bén.

Hương thơm nam tính lấp đầy trong hơi thở của cô khiến cô ngừng thở, vật thể mềm mại trên môi cô nhẹ nhàng dây dưa, gặm nhấm.

Bởi vì Chu Linh bất động, không phản kháng nên Dương Thành rất dễ dàng đưa lưỡi của mình luồn lách khắp ngóc ngách trong miệng của cô.

Sau một hồi dây dưa, Dương Thành mới ngẩng đầu lên. Vừa nhìn đã thấy khuôn mặt đỏ bừng vì không thở của Chu Linh. Dương Thành thoáng ngẩn ngơ sau đó thì phì cười.

- Ai bắt em phải nín thở hả?

Đầu óc Chu Linh lúc này như mới tỉnh lại, nhận ra là phải thở, hít lấy hít để.

-...

- Đúng rồi, không ai nói với em khi hôn là phải nhắm mắt à?

Chu Linh sau khi thở đủ rồi, mới phản bác.

- Em tưởng em nhắm mắt rồi chứ. Dù sao thì nhắm hay mở cũng giống nhau thôi.

Dương Thành nghe Chu Linh nói như vậy, cảm thấy trong trái tim mình nhói lên một cái. Lần đầu tiên trong đời anh trải qua cảm giác xa lạ như thế này. Mặc dù ghét cái cảm giác mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát nhưng trung thực mà nói thì anh không ghét cái cảm giác lúc này.


Sau khi hôn Chu Linh xong, Dương Thành cũng không có thêm động tác nào khác. Nằm sang bên cạnh, đưa tay sang ôm lấy cô.

- Tôi nhất định sẽ làm mắt em sáng trở lại.

Mặc dù không quen ôm người khác nhưng Dương Thành tự thấy ôm cái cục thịt mềm mềm trong tay cũng rất thoải mái.

Chu Linh thấy Dương Thành ôm cô như vậy, lại nhớ đến buổi trưa, anh cũng ôm cô như vậy thì nằm im, hưởng thụ cái cảm giác này lần nữa.

Qua một lúc lâu, Chu Linh nghe thấy người phía đối diện hít thở đều đều thì nhích nhích người, nằm một tư thế thoải mái hơn. Sau đó đưa tay lên gương mặt Dương Thành, hỏi một câu trong lòng mình.

- Dương Thành, anh nói anh không ghét em. Vậy anh có thích Chu Linh không?

Sau đó nặng nề đi vào giấc ngủ.

Dương Thành lúc này mới mở đôi mắt ra, đầu óc suy đi nghĩ lại câu hỏi lạ lùng của Chu Linh, nhìn cô thật sâu, ôm chặt cô vào lòng sau đó cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm này, một nụ hôn này như đánh dấu cho quyết định của Dương Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui