Tôi tên là Chi Khanh, là một cô học sinh 17 tuổi vô ưu vô lo, ngày ngày đến trường rồi về nhà, cuộc sống cứ tĩnh lặng trôi qua một cách vui vẻ và êm dịu
Cho đến một ngày, một sự việc đã diễn ra phá vỡ hết tất cả cuộc sống tĩnh lặng của tôi……
Tôi còn nhớ, hôm ấy là một ngày trời nắng vô cùng đẹp đẽ, ánh nắng chiếu rọi vào những bông hoa đầu tiên của mùa xuân…..
Hôm ấy, lớp tôi có một trận đá bóng lớn với 11a6 và đã thắng cuộc. Trong men say chiến thắng, lớp chúng tôi quyết định sử dụng số quỹ lớp còn lại (mặc dù vô ùng ít ỏi) để tổ chức một bữa tiệc trong một Bar có tiếng trong thành phố. Chúng tôi hát hò, vui chơi với nhau một cách vô cùng tự do và sảng khoái. Phi Ảnh, con bạn thân nhất của tôi, cũng là một danh ca của lớp vô cùng tự tin mà nói với chúng tôi rằng:
-Tao sẽ hát được 100 điểm- nó quay sang tôi, khẽ hất cằm lên- mày giám cá không???
Máu nóng của tôi xọc lên đầu. Từ bẩm sinh của tôi đã rất thích trò cá cược (mặc dù cho lần nào cũng thua TT-TT) và thường chơi cược rất mạo hiểm (tôi đã nhiều lần phải gánh chịu hậu quả). Tôi hất cằm còn cao hơn nó, nói một cách vô cùng tự tin:
-Mày mà hát được, tao uống hết 2 chai Volka cho mày xem- giọng tôi vô cùng tự tin
Bé Ảnh dễ thương khẽ nheo mắt lại nói với giọng vô cùng nghi ngờ:
-Thật chứ
-Thật 100%
Nó mỉm cười một cách vô cùng ghê rợn làm tôi buốt cả sống lưng, tay cầm điều khiển của nó khẽ bấm bấm, một hàng chữ hiện ra…..
OH MY GOD….chúa ơi, tại sao con lại ngu ngốc đến thế này. Dòng chữ hiện ra đó rõ ràng là bài “ Proud of you”, bài tủ của nó, hơn nữa nó nhờ bài này còn được giải nhất giải ca nhạc quốc gia….tôi chỉ biết khóc ròng, tôi không cam tam, không cam tâm….
Tiếng nhạc cất lên, đem tôi vào giấc mơ thần tiên..
Love in your eyes
Sitting silent by my side
Going on Holding hand
Walking through the nights
Hold me up Hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind
Tiếng nó trong trẻo, tiếng hát cất lên làm cả lớp nín thở lắng nghe, nó quay về phía tôi, nở một nụ cười hạnh phúc làm tôi cũng cảm thấy vui vẻ theo, thua thì thua chứ, tôi đâu phải là đứa không biết giữ lời, hơn nữa đây còn là bài tôi thích nhất nữa chứ ^-^
I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time
Believe me I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky
Stars in the sky
Giọng nó trở nên thì thầm thần bí…
Wishing once upon a time
Give me love Make me smile
Till the end of life
Hold me up Hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind
I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time
Believe me I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky
Can't you believe that you light up my way
No matter how that ease my path
I'll never lose my faith
See me fly
I'm proud to fly up high
Show you the best of mine
Till the end of the time
Believe me I can fly
I'm singing in the sky
Show you the best of mine
The heaven in the sky
Nothing can stop me
Spread my wings so wide
Giọng nó kết thúc nhẹ nhàng và đầm ấm….
Tôi mỉm cười….
Uống từng hớp, từng hớp rượu lớn, tôi có cảm giác mình dần mất đi tri giác. Đầu óc tôi quay cuồng, nặng trịch. Tôi mang máng nhớ khi tôi uống hết hớp rượu cuối cùng, tôi đã ngã đập đầu vào cạnh bàn một cách đau điến. Tôi đã ngủ, ngủ rất say, rất hạnh phúc trong tiếng hát của Ảnh….
Những tưởng, khi tỉnh dậy, thứ chờ đón tôi là bông băng, là căn phòng trắng muốt chứa đầy mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ai ngờ được….
Tôi mở mắt, đôi mắt tôi nặng trịch. Ánh sáng sớm mai chiếu sáng qua cửa sổ với ban công và bộ rèm màu trắng làm chói mắt tôi. Tôi giơ tay lên tránh đi ánh sáng. Đầu tôi đau như búa bổ, đôi bàn tay cử động cũng thấy khó khăn, cố gắng hết sức ngẩn đầu dậy, tôi nhận ra một căn phòng này không phải phòng tôi.Tôi mờ mịt nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy rất lạ..quái quỉ, từ khi nào mà tôi có thói quen đi ngủ mà chỉ mặc nội y vậy hè????
Tôi nhìn sang bên cạnh và….Bùm…đầu óc tôi nổ tung…..
Trịnh Kiên, lớp trưởng của lớp tôi, soái ca của trường và hơn nữa là con trai của một ông trùm kinh tế (tôi còn nghe nói cha cậu ta là xã hội đen trên gian hồ nữa cơ) đang nằm bên cạnh tôi…và…cái quái quỉ gì thế này, tại sao cậu ta cũng không mặc quần áo????
Như nghe thấy có tiếng động, Kiên khẽ mở mắt, làm như không thấy đôi mắt kinh hoàng của tôi, cậu ta nở một nụ cười mê hoặc.
-Good morning Chi Khanh, buổi sáng tốt lành….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...