Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh

Tinh Tinh: Đồ ăn của đoàn phim ngày hôm nay.

Tinh Tinh: Hộp cơm.jpg

Vu Đồ vừa lúc ăn cơm ở canteen, chụp một tấm trả lời.

Tinh Tinh:!

Tinh Tinh: Phong phú như vậy!

Tinh Tinh: Ăn ngon không vậy?

Vu Đồ: Rất ngon.

Tinh Tinh: Canteen đơn vị các anh hả?

Vu Đồ: Ừ, trong viện anh có 5 canteen, không khác đại học lắm.

Tinh Tinh: Lần sau mang em đi ăn, em đã lâu không ăn cơm ở nhà ăn.

Vu Đồ vẫn chưa trả lời, cô lại chính mình thu hồi.

Tinh Tinh: Không đúng, đơn vị của anh bảo mật không vào được đúng không?

Vu Đồ: Có thể, chẳng qua phải để thẻ căn cước ở cửa vào, em không ngại chứ?

Tinh Tinh:? Ngại gì?

Tinh Tinh: Ảnh căn cước của em đẹp như thiên tiên.

Vu Đồ:...

Vu Đồ: Vậy là tốt rồi.

Vu Đồ: Kỳ thực anh cũng không tệ.

Trong lúc vô ý liếc thấy đoạn đối thoại này, tiểu Chu yên lặng đi qua, cảm giác mình trước đây đã nhìn lầm thầy Vu.

*** *** ***

Vu Đồ: Bữa sáng. jpg

Qua hai giờ.

Tinh Tinh: Anh tự làm?

Anh lại còn biết làm điểm tâm!

Vu Đồ: Chỉ biết điểm tâm.

Tinh Tinh: ╮(╯▽╰)╭


Tinh Tinh: Anh có phải rời giường sớm quá không?

Vu Đồ: Anh thông thường ngủ bốn, năm tiếng là được rồi.

Tinh Tinh:... Chán ghét!

Tinh Tinh: Cho nên thành tích của anh trước kia tốt như vậy, có phải đều tranh thủ lúc những người bình thường như bọn em ngủ len lén học hành?

Vu Đồ: Về sau em có thể gần gũi quan sát một chút.

Vu Đồ: Nhân tiện ngươi là AI, loại thuyết pháp này với người bình thường chúng ta không thích hợp.

Tinh Tinh: Phát sầu. jpg

Tinh Tinh: Bản AI tự kỷ rồi = =

*** *** ***

Tinh Tinh: Chị Linh nói anh là thể chất trong suốt.

Vu Đồ: Trong suốt?

Vu Đồ: Anh xác định tia sáng không thể xuyên thủng anh.

Tinh Tinh:...Bọn họ làm nghiên cứu khoa học nói thực sự là...

Tinh Tinh: Cho anh xem lịch sử trò chuyện.

Cô gửi hai tấm hình lịch sử trò chuyện cho Vu Đồ.

Chị Linh: Chị hiện tại cảm thấy thầy Vu nhà em sẽ không xuất đầu trong giới giải trí đâu.

Tinh Tinh: Dựa vào đâu! Chẳng lẽ không so được với một loạt tiểu sinh đẹp trai sao?!

Chị Linh: Thế nhưng cậu ấy có ẩn thân đặc hiệu, em không có phát hiện sao?

Tinh Tinh: O_O gì cơ?

Chị Linh: Em xem trước đó cậu ấy mỗi ngày tới nhà em, hơn một tháng lận, chưa từng bị chụp tới, đương nhiên các em cùng đi ra ngoài ít hơn, không bị chụp thì nói còn nghe được! Nhưng các ngươi ở quê đều lộ liễu chẳng kiêng nể, cư nhiên lại không có gì bùng nổ?

Chị Linh: Dự án quan hệ xã hội chị đều làm vô ích.

Chị Linh: Tịch mịch. jpg

Vu Đồ mở ra hình ảnh nhìn xong.

Tinh Tinh: Cũng có chút kỳ quái nha, bạn học của chúng ta lại chẳng ai nói gì.

Vu Đồ: Ngày đó anh quay lại cầm áo khoác của em cùng chìa khóa xe, đã phát lì xì cho từng người.

Tinh Tinh: ( giật mình) anh và Bội Bội sao đều không nói cho em!

Tinh Tinh: Khó trách anh đi lâu vậy.

Tinh Tinh: = = Phát bao nhiêu tiền lì xì ah?

Vu Đồ: Xấp xỉ một tháng lương?

Tinh Tinh:...

Tinh Tinh: Còn không bằng để cho bọn họ bạo liêu cho rồi!

Tinh Tinh: Anh có phải ngốc hay không ah.

Tinh Tinh: Tức giận. jpgVu Đồ không nhịn được cười.

Vu Đồ: Vậy sau này trừ vào sính lễ.

Tinh Tinh:...

Tinh Tinh: Tạm biệt = =

*** *** ***

Tinh Tinh: Vừa kết thúc công việc thấy anh nhắn lại ~~~đã ngủ chưa~

Vu Đồ: Anh đang viết thư.

Tinh Tinh: Ách, di dân lên Hỏa Tinh?

Vu Đồ hướng tờ giấy viết thư chụp một bức ảnh gửi qua.

Kiều Tinh Tinh nhìn một hồi.

Tinh Tinh: Vu Tiểu Kiều?

Tinh Tinh:... Đây là cái gì = =

Vu Đồ: Số liệu quá khô khan, giả thiết có một nhân vật chính, dùng thị giác của cô ấy miêu tả, em có cảm thấy thú vị hơn không?


Tinh Tinh: Vất vả rồi!

Tinh Tinh: Cho nên anh liền đem họ của chúng ta ghép lại? Quá tùy tiện rồi!...

Vu Đồ: Di dân lên sao Hỏa còn rất xa, cho nên nhân vật chính hẳn là thế hệ sau của chúng ta, có gọi cái tên này cũng rất có khả năng, không tính là tùy ý.

Tinh Tinh: = =

Ngày hôm qua đã sính lễ, ngày hôm nay liền đời sau...

Tinh Tinh: Viết thư cho đàng hoàng chớ có nghĩ lung tung.

*** *** ***

Tinh Tinh: Nằm úp sấp mà khóc. jpg

Vu Đồ từ phòng thí nghiệm ra, thấy tin nhắn liền trực tiếp gọi điện thoại qua, Kiều Tinh Tinh từ chối.

Tinh Tinh: Không nói chuyện nha, viêm họng.

Vu Đồ: Làm sao vậy?

Tinh Tinh: Ngày hôm qua có một cảnh diễn bùng nổ, đạo diễn vẫn không hài lòng, NG nhiều lần.

Tinh Tinh: Đã lâu không có NG nhiều như vậy, quá xấu hổ.

Tinh Tinh: Nằm úp sấp mà khóc. jpg

Vu Đồ: Ừm.

Vu Đồ: Qua chưa?

Tinh Tinh: Qua, nhưng có chút chán nản, muốn an ủi >_<

Vu Đồ: Cuối cùng thành công là tốt rồi.

Tinh Tinh:... Anh an ủi cũng quá có lệ rồi...

Vu Đồ: Thất bại đối với bọn anh mà nói như cơm bữa, trong chốc lát không nghĩ tới điều gì muốn nói. Có thể em nên nghĩ như vậy,.. ít nhất... mọi người không lãng phí tiền thuế của người dân.

Tinh Tinh: emmmm~~~

Tinh Tinh: Không muốn áp lức quá lớn đâu thầy Vu.

Tinh Tinh: Lúc đầu công việc của bọn anh chính là rất phức tạp, rất chật vật, khoa học vốn dĩ chính là từ vô số thất bại mà tiến về phía trước nha.

Vu Đồ cầm điện thoại không nhịn được cười, uể oải giữa hai hàng lông mày lập tức buông xuống.

Quan Tại không có ở đây, anh thật sự có áp lực rất lớn, gần nhất gặp phải vấn đề vô cùng khó giải quyết, thử rất nhiều phương pháp cũng chưa thể giải quyết.

Nhưng bạn gái của anh sao có thể thông minh vậy nha.

Vu Đồ: Cho nên em cũng như vậy, bất luận làm công việc gì, muốn đột phá đều rất khó.

Tinh Tinh: Vâng O(∩_∩)O~~~~

Tinh Tinh: Cùng nhau nỗ lực.

Kiều Tinh Tinh ôm điện thoại di động ở trên giường lăn một vòng, cảm giác mình cùng thầy Vu đã trở thành người bạn tâm hồn rồi. Cô có phải siêu cấp sắn sóc nha, an ủi bạn trai mất mát....

Vu Đồ: Có một vấn đề, Kiều tiểu thư.

Vu Đồ: NG hẳn không phải hôn diễn?


Tinh Tinh:...

Được rồi, cái gì mà bạn trai mất mát, không tồn tại = =

Thầy Vu không phải loại người như vậy, hắn khôi phục nhanh lắm!

*** *** ***

Tinh Tinh: Xin chào. jpg

Cách hơn nửa tiếng.

Vu Đồ: Vừa mới chơi bóng rổ.

Tinh Tinh: Muộn vậy còn chơi bóng rổ a.

Vu Đồ: Tan tầm cùng đồng nghiệp chơi.

Tinh Tinh: Gửi ảnh selfie đi, muốn nhìn dáng vẻ chơi bóng rổ >_<

Một lát sau.

Vu Đồ: Ảnh chụp. jpg

Vu Đồ: Sẽ không selfie, gọi đồng nghiệp chụp.

Tinh Tinh:... Đồng nghiệp của anh là thẳng nam.

Thầy Vu trong ảnh tiêu sái anh tuấn, thế những cái ánh đèn tối tăm, không chọn góc đồ, kết cấu điêu luyện sắc sảo, chỉ có thể nói may mắn thầy Vu đủ đẹp trai.

Kiều Tinh Tinh chạm vào ảnh chụp nhìn đã lâu.

Làm sao bây giờ, cô vô cùng vô cùng nhớ thầy Vu rồi.

Vu Đồ: Đồng nghiệp hỏi anh chụp ảnh làm gì.

Tinh Tinh: Anh nói như thế nào?

Vu Đồ: Xem mặt.

Tinh Tinh:...

Vu Đồ: Cho bên bọn họ hiện tại vây quanh điện thoại của anh, kêu ảnh hỏi em muốn ảnh chụp.

Tinh Tinh: Anh nghiêm túc chứ?

Vu Đồ trong chốc lát không trả lời, một lát sau.

Vu Đồ: Bị anh đuổi đi.

Tinh Tinh: >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận