Em Là Nhà

Mình được đưa về nhà, nhưng khổ nỗi, cái người vừa đưa mình về, lại không có ý định rời khỏi.

Vẫn là, đem ba mẹ mình ra làm điều kiện trao đổi.

Còn nói một loạt các kiểu như, đây có phải lần đầu tiên chúng ta ở cùng nhau đâu, em ngại cái gì?

Mình đấu lý không có nổi.

Thôi được, ở thì ở, bà hành chết mày, xem chịu được bao lâu.

-“Lấy tôi cốc nước!”

-“Bật to điều hoà hộ cái…”

-“Cho nhỏ điều hoà đi!”

-“Cho to thêm chút, nóng chết rồi…”

-“Lấy nước hoa quả đi, nước trắng ai mà uống được.”

-“Dìu tôi vào nhà tắm, nhanh!”


-“Bảo con Hồng mang tôi cái bánh giò cái!”

-“Sao lại bánh giò, rõ ràng lúc nãy nói bánh xèo mà…”



Đời không ai nói được chữ ngờ, mang tiếng đi hành người ta, mà mình mỏi cả mồm, mệt cả người. Hắn “hầu hạ” nhiệt tình, nhưng không hề kêu ca một lời, trông vẫn rất điềm tĩnh, thảnh thơi.

Đúng là vài người có khí chất lãnh đạm, bẩm sinh đã có, muốn khiến họ nổi đoá cũng khó.

Về khoản nấu nướng, đối với một người sống bằng nghề bếp như mình, phải nói hắn dở tệ luôn.

Mình bảo không cần phiền, có thể bảo bọn nhân viên trong quán nấu rồi mang tới, tất nhiên là bảo thương hắn vất vả, chứ ai mà dám phán cơm anh nấu như cám lợn.

Buồn nỗi, chính vì không ý thức được năng lực của bản thân, hắn ngoan cường không chịu, nhất quyết nói anh làm cũng được, ở quán sợ bọn nó làm ẩu, không đảm bảo.

Mình chán, chẳng đôi co, ăn mãi cũng thành quen.

-“Đưa anh bôi thuốc cho!”

Mình đang xem tivi cho xuôi cái bụng, nghe thấy giật cả người, vội vàng chối.


-“Thôi, thôi, tôi tự làm, anh ra ngoài đi!”

Có vẻ thấy mình cương quyết, lại đỏ mặt nên hắn cũng không miễn cưỡng. Lúc tự làm mới thấy khổ, chân thì xoa được, chứ lưng uốn éo mãi cũng không tới, vừa xoa vừa xót vừa chửi thằng An, cha nhà nó, thù này nhất định trả nó gấp mười.

-“Được không em?”

Hắn gõ cửa, hỏi han. Mình đành trả vờ hắng giọng.

-“Xong rồi, thích xem phim cùng tôi thì vào, không thì về nhà giờ cũng được!”

Người ta chọn vào xem phim cùng mình. Mình đang cày dở bộ này, hay lắm luôn, nói về chuyện tình của Hoàng Thế Hiển và Trương Ngọc Uyển Nhi. Uyển Nhi được ba mẹ Hiển nhận nuôi, nhà Hiển rất giàu, nói chung chuyện tình dễ thương kinh lên được, nhưng đùng thế nào tập hôm nay thằng đạo diễn chó má lại cho nữ chính chết mới vãi chứ.

Mình xem mà quá ư đau lòng, khóc lóc sướt mướt.

Lúc đầu chỉ sụt sịt rấm rứt thôi, nhưng xem tới cái đoạn hai cha con ngồi ăn cơm, thằng bé đặt ảnh mẹ trên bàn thì ôi thôi, tuôn trào, khóc chẳng biết trời đất là gì luôn, khóc ướt hết cả áo sơ mi của người ta.

Mãi sau mới bình tĩnh được, hắn khẽ lau nước mắt trên má mình, nhìn như đang cười cười.

-“Vô cảm, anh là loại vô cảm!”

Mình quát, hắn càng cười tợn.

-“Em ngốc quá, nữ chính không chết…”

-“Thật á? Sao anh biết?”

Hắn bắt đầu ngồi phân tích từng tình tiết, từng điểm nghi vẫn, mình mắt sáng long lanh, lần đầu tiên cảm thấy IQ hắn quá là cao, nói chung là thán phục.

Rồi mình nhọc quá, ngủ mê mệt luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui