Về tới nhà có người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, khổ là mình lại thích ngửi cái mùi ấy mới sợ chứ, cứ rúc vào người ta mãi thôi. Mình yêu nhiều đến bệnh mịa nó rồi.
Nghĩ lại thấy ngọt ngào kinh khủng ý.
Anh trong mắt mọi người, chính là giáo sư Toán học hoàn hảo. Chỉ có mình mới biết, người yêu chẳng qua cũng như bao người đàn ông khác thôi, ưu nhược điểm có đủ.
Đôi khi anh thích làm nũng như một đứa nhỏ, đôi khi quá trưa rồi vẫn lười biếng ôm mình không chịu dậy, cũng có những lúc ghen tuông mù quáng không kiểm soát nổi bản thân.
Nhưng điều đó đâu có quan trọng phải không? Con người trên thế gian này, thử hỏi có ai là chuẩn mực?
Hai người thật lòng thương nhau, có thể chung sống hoà hợp, cùng nắm tay trải qua những biến cố cuộc đời, với mình như vậy là đủ hạnh phúc rồi.
…
Một ngày thời tiết mát mẻ, con Vi ghẻ nó rẽ vào quán thăm mình mới sốc chứ, chả nhẽ lại đuổi thẳng cổ.
-“Nguyệt, có việc muốn thương lượng.”
Dính vào nó thì thử hỏi có cái đíu gì tốt đẹp?
-“Bà đây không rảnh.”
-“Chuyện liên quan tới con Mai, tao với mày kết hợp tống cổ nó ra khỏi nhà, ngược lại mày nói với ông Trung chuyển cổ phần cho chồng tao…”
Hơi bị ngạc nhiên, hai chị quay sang cắn nhau từ bao giờ không biết? Hay là hợp tác đưa mình vào tròng đây? Một lũ cáo bao quanh cho nên Nguyệt giờ méo còn ngây thơ nữa rồi.
-“Về đi, tao không quan tâm, nó thích ở nhà mày bao lâu cũng được…”
-“Thông cảm đi mà, tao thề từ trước tới giờ ngoài việc lên giường với anh An thì chưa bao giờ làm gì có lỗi với mày cả, chơi với mày và quý mày là thật lòng, nếu không việc gì tao phải khổ sở như vậy…”
Mịa nó, lập luận kiểu đếch gì thế?
-“Không giấu mày nữa, phó tổng về hưu rồi, giờ cái ghế đấy nhiều người nhòm ngó lắm, từ mấy chú tao tới các con chú ấy…giúp tao với…tao nịnh như nào ba tao cũng không chịu, nói chồng tao phải tự thân vận động…”
Mô hình công ty như kiểu nhà anh mình cũng không rõ lắm, chỉ có hôm nghe bác Vân kể là mấy anh em nhà bác Quốc xưa kia cùng nhau làm ăn, nhưng bác Quốc là người đứng đầu, nắm tầm bảy phần.
Mấy năm trước bác ấy có chuyển một phần cho con trai, hai phần cho vợ. Và bác Vân đã sang tên cho anh, nghĩa là anh nhà mình hiện nắm ba phần.
Còn thấy bảo ngày xưa dù chửa rồi mà ba nó vẫn kiên quyết ngăn cản việc nó lấy thằng An, mẹ nó phải động viên thuyết phục mãi mới được. Sau này bác Vân mà biết hành động của bác ấy chính là gián tiếp hại con Vi chắc bác ấy hối hận lắm.
-“Ba mày thương mày đấy, cứ làm theo ý ba mày đi…”
-“Mày đúng là, không giúp thì thôi nói vớ va vớ vẩn. Cứ nghĩ kĩ đi, đổi ý thì gọi điện cho tao.”
Nó ngúng nguẩy bỏ về, nhiều lúc thấy con này dại dã man luôn ý. Mình học dốt mà vẫn còn nhìn ra được, vì sao ba nó tới giờ vẫn cho nó thẻ tiêu pha mua sắm thoải mái nhưng lại không chuyển nhượng những thứ khác.
Rất đơn giản thôi, kể cả có quý thằng An bằng trời thì bác ấy vẫn là cáo thành tinh, con rể chứ đâu phải con trai, cho cái chức giám đốc là tốt lắm rồi. Con Vi thì cũng thuộc loại tồ tồ, chuyển cho nó nhỡ một ngày nó giao hết cho chồng, rồi thằng bé đủ lông đủ cánh nó chả đá mịa đi ý chứ.
Ban đầu còn nghi nghi hai đứa kết hợp chơi mình, mãi hôm chủ nhật sang nhà ăn cơm mới thấy hai chị ấy, đúng là đíu sống được với nhau. Ngày xưa đi học còn ganh ghét kèn cựa nhau từng tý nữa là bây giờ.
Con Mai đang chửa mà, ngực to mông nở hơn một chút là việc tự nhiên của tạo hoá thôi. Bình thường mình biết nó khá giữ ý giữ tứ, nhưng có điều chắc giữ lâu quá mà đối phương mãi không rung chuyển nên phải đổi chiến dịch.
Cái váy bầu khá là đẹp, Nguyệt cho 8 điểm.
Nhưng thế kia mà cũng đòi khơi gợi á, hơi bị khinh thường giáo sư nhà này đấy, đào tiên của bà mày gấp rưỡi còn chưa làm nên trò trống gì cơ con ạ!
Cũng không hẳn là không có tác dụng, thấy bạn An thỉnh thoảng cứ lấm lét liếc trộm, con Vi điên phải biết, ngồi ăn nhìn ba anh chị mà buồn cười vãi chưởng, khổ có người thấy lại tưởng mình còn tình ý với người xưa, không nhân nhượng mà véo đùi một cái rõ đau.
Quay sang cái mặt kìa, vẫn thản nhiên như không.
Ai mà biết được nội tâm xấu xa đen tối tới như nào?
Nhưng thôi, không nỡ để cục cưng buồn, đành kéo kéo áo, anh hiểu ý đưa tay xuống dưới, mình liền nắm lấy vỗ về, nhân thể thì thầm trêu người yêu.
-“Ăn dấm ít thôi không hại đường ruột.”
-“Kệ tôi.”
Người ta đáp gọn lỏn rồi gắp cho mình cái đùi gà, yêu thế chứ nị.
Xong bữa, nói chuyện với bác Vân chán chê, chuẩn bị ra đi về thì thấy giúp việc bảo giáo sư với bạn Mai “tâm sự” trên ban công tầng ba, mình tất nhiên mò lên đấy rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...