"Hôm nay đã kết bạn với nhau rồi nhé. Nghĩ buổi trưa hôm nay ở nhà ăn thấy cậu và Phương ca chào hỏi nhau, tớ đã định hỏi anh ấy nick QQ của cậu."
Trần Tri Tri gõ xong hàng chữ đang định đưa tay nhấn phím gửi đi, rất nhanh, trong khung chat đã hiện lên tin nhắn bên kia gửi tới: "Người mà tớ gặp ở nhà ăn lúc trưa có phải là bạn trai cậu không?"
Không cần hỏi cũng biết là cái loa to Phương ca kia đã nói, "Đúng vậy."
"Dáng dấp cũng không tệ."
Trần Tri Tri có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhàn nhạt của Bạch Tề khi nói ra những lời này. Mặc dù từ nhỏ cá tính của hai người khác nhau, nhưng ánh mắt nhìn trai đẹp thì lại rất giống nhau. Bởi vì chuyện này mà khoảng cách giữa Trần Tri Tri và Bạch Tề càng xích lại gần hơn, "Ừ, tớ cũng cảm thấy như vậy!"
Bên kia Bạch Tề cười, "Anh ấy đối xử với cậu có tốt không?"
"Hoàn hảo, theo cảm nhận của tớ thì anh ấy rất tốt. ". Lời nói này thật sự là suy nghĩ trong lòng của Trần Tri Tri. Tuy con người Chu Đông không có kiểu ăn nói phóng khoáng hay khéo léo để lấy lòng Trần Tri Tri, nhưng thực sự Chu Đông đối xử với cô rất bao dung cũng rất quan tâm đến cô, không có điểm nào khiến cô thấy không hài lòng về anh.
"Vậy thì tốt."
Trần Tri Tri chờ một lát, thấy bên kia không tiếp tục gửi lời tán gẫu tới nữa, cô hỏi: "Hiện tại cậu đã có bạn trai chưa?" Không nói chuyện trực tiếp với nhau nhưng ngược lại, Trần Tri Tri lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trần Tri Tri biết lúc này Bạch Tề chủ động kết bạn với cô là muốn bồi dưỡng lại quan hệ trước kia.
"Vẫn chưa có."
"Sao thế?" Cô ấy vẫn xuất sắc như vậy, dáng dấp cũng xinh đẹp như vậy, mặc dù từ bậc sơ trung học trở đi Trần Tri Tri không còn học cùng lớp, nhưng cô cũng có thể đoán ra chắc chắn Bạch Tề phải được rất hoan nghênh.
"Không tìm được người thích hợp."
Trần Tri Tri định hỏi "Từ Trì thì sao?" Tay gõ phím, chữ hiện ra theo suy nghĩ, nhưng sau đó cô lại xoá đi, đổi thành câu khác thuận theo ý của bạn: "Đúng thế. Tìm được người thích hợpvới mình rất không dễ dàng."
Bên kia Bạch Tề khẽ mỉm cười, gõ phím gửi tới: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Tri Tri, sau khi tớ đi, cậu có thể giúp tớ khuyên nhủ Từ Trì một chút được không?"
Trần Tri Tri thoáng sững sờ: "Tại sao?"
"Tớ sợ cậu ấy nghĩ không thông."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Trần Tri Tri nhạy bén cảm thấy thật ra mục đích lần này Bạch Tề kết bạn với cô chủ yếu vì Từ Trì nhiều hơn, "Cậu và anh ta sao vậy?"
Rất lâu cũng không thấy Bạch Tề ở bên kia đáp lại.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên, Trần Tri Tri nhìn lướt qua tên người gọi đến hiện trên màn hình liền vuốt nhẹ nhận cuộc gọi: "A lô, Chu Đông." Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
"Tri Tri, hiện tại em đang ở đâu?"
"Vẫn đang ở trong phòng ngủ ."
"Chúng ta đã hẹn sáu giờ lên đường để lấy bánh gato, sau đó đi quán lẩu Trùng Khánh ăn cơm tối, em quên à?"
"Ối, thật xin lỗi!" Trần Tri Tri hốt hoảng vội vàng đứng lên, "Anh chờ em một chút, em sẽ xuống ngay lập tức!"
Cúp điện thoại Trần Tri Tri lập tức chạy đến trước gương chải đầu, đang túm tóc chuẩn bị dùng chiếc dây hoa để buộc lại, thì từ máy vi tính vang lên âm thanh tích tích trả lời, Trần Tri Tri vừa túm tóc vừa chạy tới nhìn.
"Từ Trì bị bệnh." Bên kia nói.
Chu Đông đứng chờ ở dưới ký túc xá năm phút đồng hồ, thấy Trần Tri Tri từ trên lầu ký túc xá nữ sinh chạy xuống.
Anh đi tới đón cô "Đi thôi."
"Vâng." Trần Tri Tri gật đầu một cái, đầu hơi cúi xuống, giọng nói dường như có chút suy sụp.
"Sao đấy?" Chu Đông nhạy bén hỏi lại.
"Không có gì."
Nhưng trên đường đi, Trần Tri Tri vẫn không muốn nói ra, nhất là người đó lại là Từ Trì, người con trai mà cô đã từng thầm mến. Từ khi Trần Tri Tri biết Từ Trì không thích mình, một khắc kia cô đã dự định buông tha. Cô ghét sự lằng nhằng trong quan hệ tình cảm cùng với người khác, anh yêu thích tôi, tôi thích người kia, người kia lại thích anh, quan hệ có n góc như vậy thật sự rất mệt mỏi, cô tình nguyện chỉ lo cho thân mình.
Khi đó Trần Tri Tri cũng không biết người mà Từ Trì thích là Bạch Tề. Chẳng qua vào dịp nghỉ hè năm lớp mười, cô cùng bạn bè đi dạo ở trung tâm thương mại, lúc đó cô thấy Từ Trì vừa nói vừa cười dắt tay một nữ sinh khác cùng đi dạo. Tới năm Từ Trì vào học cao trung thì có bạn gái, chung quy Trần Tri Tri biết được chuyện này là do trước kia khi ở nhà mẹ đã nói thầm với cô, nói đứa nhỏ Từ Trì này đã thay đổi, vừa lên học cao trung đã kết giao với bạn gái, tham gia ban nhạc, cả ngày không thấy bóng người, làm cho ba mẹ Từ Trì giận ghê gớm.
Trần Tri Tri nghe thấy chỉ yên lặng.
Chuyện như vậy vốn dĩ có thể hàn huyên một chút với Bạch Tề, nhưngkể từ sau khi Bạch Tề chuyển đi, mỗi lần cô lên QQ tìm Bạch Tề, Bạch Tề luôn không trả lời. Sau đó điện thoại cũng đổi số, khi đó Trần Tri Tri không hiểu tại sao, hiện giờ cô mới nghĩ ra có lẽ là bởi vì khi đó cô và Từ Trì cũng đã xảy ra vấn đề.
Không phải là Bạch Tề tránh Trần Tri Tri, mà là cô đang tránh Từ Trì.
Bữa liên hoan này của bọn họ và lão Vương xem ra khá vui vẻ. Trên bàn ăn chỉ có một mình cô là nữ sinh, nên tất cả mọi người đều chăm sóc cô. Trần Tri Tri cũng không muốn bởi vì chút chuyện lúc nãy mà để tâm tình bị sa sút, làm ảnh hưởng tới sự cao hứng của mọi người, cho nên cô vẫn biểu hiện rất sôi nổi.
Lúc đầu cô vẫn uống Sprite, nhìn lão Vương và bọn họ uống rượu, uống thật say sưa, cũng không nhịn được liền rót một ly rượu.
Chu Đông khẽ hỏi: "Em có uống rượu được không đấy?"
"Không sao, một chút xíu thì có thể."
Trần Tri Tri cứ từng ngụm từng ngụm, bất tri bất giác đã uống gần hai ly.
Trước kia cô chưa từng bao giờ uống rượu, tửu lượng của cô không tốt. Mặc dù không say, nhưng cảm giác say đã làm cho gương mặt cô nóng rực, đỏ bừng. Lúc này trong quán lẩu Trùng Khánh đông khách nên rất huyên náo, nước trong nồi sôi kêu ùng ục xen lẫn tiếng cười đùa càng làm cho người ta cảm thấy nóng.
Bởi vì buổi tối ra ngoài nên Trần Tri Tri còn mặc thêm một cái áo khoác, hiện tại lại thấy nóng đến không chịu nổi.
Cô đứng lên nói với Chu Đông đang ngồi cạnh mình phía bên ngoài: "Em đi bên ngoài hóng mát một chút."
Chu Đông đứng dậy để cho cô đi ra ngoài, thấy cô chỉ đứng ở cửa anh mới yên lòng ngồi xuống.
"Chu ca, không cần phải trông giữ chặt chẽ như vậy, Tri Tri sẽ không chạy đâu. Qua đây Chu ca, ta uống rượu!" Phương ca cầm ly rượu lên muốn mời Chu Đông, trên bàn ăn này anh và lão Vương là người ồn ào nhất. Đặc biệt thích kính người khác uống rượu, nhưng tửu lượng của mình lại không tốt, giống như Trần Tri Tri cảm giác say dễ dàng bốc lên mặt, mới uống bốn năm bình, vẻ mặt trắng trẻo đã tựa như được thoa phấn. Nhưng đáng sợ nhất không phải là điểm này, mà là mỗi khi uống rượu say, anh há miệng ra thì đó không phải là cái loa lớn nữa, mà chính là sét đánh liên hồi như pháo đốt! Anh đã từng uống rượu với một người sau đó say và nói đến mức người bạn học đó phải quỳ xuống hét to liên tiếp cầu xin tha thứ: "Đừng có nói nữa, đừng có nói nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...