Em Là Người Của Anh Rồi

Tiếp nha các bồ.

Nói thì nói vậy thôi chứ 2 người này lại nhóm ở chứ không có về nhà riêng nữa tại vì còn drama chút xíu à nên cần phải giải quyết :))

Trên xe :))

- Anh !!

- Sao bé.

- Anh có thương em hông.

- Sao em nói vậy.

- Tại em sợ mất anh.

- Sao lại mất, anh vẫn bên bé mà.

- Có quá nhiều đối thủ như vậy mà. Đối thủ toàn người đẹp không. Nhìn em xấu quắc, em sợ thua, sợ mất anh.

"Nói vậy thôi chứ ai đụng dô ông Hải coi, ông Tòn cào nát nhà nó à :))"

|viết cho có lệ|

- Ai nói bé của anh xấu, bé của anh là nhứt rồi.

- Anh bắt đầu chán em rồi phải hông.

- Ủa bé!? Anh chán bé hòi nào.

- Chỉ có chán em mới nói vậy thôi.

- Không hề nha. Anh rất thương bé nha. Anh không bao giờ bỏ bé đâu.

- Kiểu này là chán ghét em dữ lắm rồi. Anh hông thương em "dỗi" :))


- Ơ kìa bé. !! Anh thương bé nhất mà. (Tay lái xe, tay còn lại nắm tay bé con nhà Hải :))

"Chắc mn thắc mắc tại sao là dỗi dô  diêng dậy phải hông. Tại con tác giả nó hay làm vậy lắm 😃. HẾT"

- Anh chỉ có xạo thôi (mặt kiểu đáng yêu :))

- Anh thề! Anh không bao giờ xạo với bé.

- Làm sao để tin anh.

- Muốn tin lắm à.

- Đúng vậy.

- Tin nhẹ hay tin nặng :))

(Gòi có ai biết tin 'nhẹ' tin 'nặng' là gì hông) 😃 •tác giả đố đó•

- Em không biết.

- Chờ anh đi. Về nhà rồi anh sẽ cho em biết :))

- Lo chạy xe về kìa. Ở đó mà nói nhiều :))

- Vâng. Anh biết gòi. Nghe bé tất.

~Tua~tua~tua~không tua cho ăn cơm tró à 😃. Muốn lắm hả mấy bà đọc 😀🤣.

Tới nhóm.

Trường: 2 bây đi đâu mới về thế. Còn cái mặt của thằng Toàn là sao.

Vương: nó đang dỗi chứ sao nữa.

Thanh: lại chọc cho "sư tử" giận à.

Các cậu: AI SƯ TỬ 😃

Hải: nó bị khình mèo đó. Đừng để ý nha bé.

*Lưu ý chú: Tác giả là "Đóm" nên tác giả hay đưa các ngôn từ nhà "Đóm" vào nên mn thông cẻm*

Toàn: em đi ngủ đây. Mệt rồi.

Hải: có cần anh đưa bé lên không.

Toàn: thôi khỏi. Em lên nói chuyện với nóc nhà.

Thanh: tao cấm mày đụng đến công chúa của tao.

Trọng: tao đánh nó còn được nữa kìa. Ở đó mà cấm với cảng :))

Thanh: Trọng!!!

Dũng: sao!?

Thanh: không sao.

Hải: thôi bé lên nghỉ sớm đi. Sáng giờ đi mệt rồi.

Toàn: vâng. Chút anh nhớ lên nhé.


Hải: vâng.

Toàn: em lên.

Sau đó các nóc nhà lên phòng.

*Cột nhà*

Trường: mày với Toàn đi đâu mè về thấy nó mệt mỏi thế.

Dũng: thì qua nhà ba nó chứ đâu.

Thanh: mà ba nó có chấp nhận nó với thằng Toàn đâu.

Hải: sao 2 bây biết.

Thanh/Dũng: ý xời. Bạn mày mà.

Trường: chắc tao người dưng 😀.

Hải: thôi. Bớt cải nhau đi. Lấy bia uống vài lon coi. Cho đỡ chán.

"Tác giả cho bồ tác giả nhập vai Hải Ké: nó cực kì thích uống bia hoặc nhậu khi nó buồn hay nó giận tui. Nết ngộ :))"

Dũng: một lon thôi nhá.

Trường: 1 lon chắc đủ với nó.

Thanh: cho nó 5 lon được rồi. Dù gì nó cũng đô mạnh.

Hải: sao cũng được.

Các anh: ok bạn. Nhưng chúng tôi không chịu trách nhiệm khi nóc nhà bạn hỏi tại sao bạn lại "say" nhé.

Hải: ok tụi bây. Tao lo được.

*Nóc nhà*

Phượng: sao mặt mày kì thế.

Vương: lại bị la à.

Trọng: dume nói nhanh coi. Đang hóng nè. Im im quài.


Vương: thì mày cứ từ từ cho nó nói.

Phượng: chuyện gì vậy. Kể tao nghe.

Toàn: tao...tao..tao...

Trọng: mày làm sao. Nói nhanh đi. Khó chịu nha. (Lo cho Toàn)

Toàn: ba anh Hải không chấp nhận tao (khóc luôn)

Phượng: gì. Bộ có mụ ghẻ ở kế bên hay gì mà không chấp nhận mày.

Vương: ủa!? Sao mày biết.

Phượng: bác tao mà. Không lẻ tao hông biết.

Phượng: ổng ở 1 mình thì chấp nhận tất cả. Còn ở với mụ đó thì từ chối tất cả.

Trọng: ổng ngộ mèo vậy. Không có chính kiến riêng gì hết.

Toàn: thôi bỏ qua đi.

Phượng: ừ, đừng nói nữa. Lại áp lực thêm

Vương: có mệt thì đi ngủ đi. Mai mày có bản hợp đồng quan trọng đó.

Toàn: tao biết rồi. Tao ngủ trước đây.

3 cậu: ngủ ngon nha.

Toàn: cám ơn tụi bây.

HẾT HẾT HẾT HẾT HẾT HẾT HẾT

Xin lỗi vì Chap này nó quá làm xàm. Lí do trên hình ạ. Rét mệt mỏi rồi. Khi nào thi xong viết tiếp. Và viết chắc sẽ dài hơn ạ :)) ❤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận