Em Là Người Của Anh Rồi
Tiếp nha
Hải: chuyện là.....
Toàn: chuyện gì vậy anh.
Hải: mình công khai nhé em.
Toàn: sao...sao...sao anh lại muốn vậy.
Hải: anh muốn cho mn biết Quế Ngọc Hải này đã có Phu Nhân của chính bản thân mình. Không muốn thấy người khác lại ve vãn mình. Lại càng không muốn người khác được đến gần và đụng vào em.
Toàn: chuyện này......
Hải: bộ em không yêu anh hả (rưng rưng)
Toàn: không....không. Em yêu anh nhất.
Hải: tại sao lại không công khai.
Toàn: vì có vài việc em điều tra được nên chưa muốn công khai. Em không muốn liên lụy đến anh và các bạn em.
Hải: chuyện gì mà em cứ giấu mãi thế. Em không cho anh biết là em đã khinh thường Quế Ngọc Hải này rồi đấy.
Toàn: em không có ý đó. Nhưng em chưa thể nói. Anh hiểu dùm em có được không anh. (Sắp rớt nước mắt)
Hải: vậy anh tôn trọng ý kiến của em.
Toàn: vâng, em cám ơn anh.
Sau đó trên im lặng không còn 1 tiếng nói của ai cả, mà lặng lặng về đến nhà.
*tới nhà*
Hải: em vài nhà đi. (Mở cửa xe cho Toàn bước xuống)
Toàn: em cám ơn anh.
Hải: em vào nhà trước đi. Anh cất xe vào sau.
Toàn: vâng. (Đi vào trong)
Vào tới trong thì cậu nằm ạch ra ghế sofa phòng khách, 2 tay 2 chân dang ra sản khoái, thoải mái biết bao nhiêu. Hải dô nhà nhìn thấy mà bậc cười vì độ đáng yêu như thế. Anh liền lên tiếng nói.
Hải: em mệt sao không lên phòng nằm mà lại nằm ở đây thế này.
Toàn: em mệt chút thôi à. Nằm chút khỏe lại rồi. (Cười hạnh phúc)
Hải: vậy em nằm đó một chút đi rồi lại ăn. Lúc sáng ăn có tô phở chưa no lắm đâu đúng không.
Toàn: dạ vâng. Anh biết nấu ăn hả.
Hải: ý zời. Dăm ba chuyện này anh làm được.
Toàn: thật không ấy.
Hải: thật chứ. Em cứ chờ mà xem.
Toàn: vậy em phụ anh nha.
Hải: thôi, em cứ ở đó mà xem tivi đi chút qua ăn được rồi.
Toàn: là do anh nói đấy nhé.
Hải: dạ bảo bối.
Nữa tiếng sau.........
Hải: bảo bối, bảo bối à. Ra ăn nè em.
Toàn: ............
Hải: bảo bối ới. Ra ăn đi em.
Toàn: .........
Hải: có chuyện gì vậy cà. Kêu hoài hông nghe là sao.
Nói xong thì cũng đi ra xem cậu làm gì mà kêu không nghe. Anh ra thì thấy cậu ngủ mất tiu luôn rồi. Anh lại đưa tay lên mái tóc bồng bền kia mà vuốt, rồi lay lay tay của cậu cho cậu thức dậy.
Hải: bảo bối à, bảo bối. Dậy ăn trưa thôi em. (Vẫn còn lay tay nha)
Toàn: um.......
Hải: dậy ăn chút đi em rồi mình lên phòng ngủ nữa. Ngủ ở đây không tốt đâu.
Toàn: dạ (dụi mắt)
2 người vào bếp ăn trưa xong rồi thì lên lầu. (Rửa chén có người giúp việc nha)
Hải: mình lên phòng ngủ nha em.
Toàn: dạ vâng.
Lên phòng.
Hải: em có nực không.
Toàn: dạ có chút chút.
Hải: vậy em đi tắm đi rồi lên giường ngủ với anh.
Toàn: nhưng em không có đồ.
Hải: em không cần lo. Anh đã chuẩn bị cho em rồi.
Toàn: gì cơ. Chuẩn bị á. Sao anh biết em qua mà chuẩn bị vậy.
Hải: một tủ đồ của em luôn này (cười)
Toàn: anh chuẩn bị khi nào thế.
Hải: 3 năm trước.
Toàn: HẢ 3 NĂM TRƯỚC Á.
Hải: làm gì hét lớn thế. Chỉ là 3 năm trước anh muốn em sẽ ở bên anh. Nhưng nào ngờ em đi Mĩ nên không có được em.
Toàn: nhưng bây giờ thì có rồi nè. Vậy em đi tắm chút nha.
Hải: em đi đi, chút nữa anh cho em biết cái này.
Toàn: vâng.
30p sau :)) (tắm gì lâu zị chòi)
Hải: em mặc đẹp thật đấy.
Toàn: đồ anh mua cho em mà, phải đẹp thôi. Mà anh chó chuyện gì cần nói à.
Hải: em lại đây nằm với anh đi.
Toàn: vâng.
Cậu lại nằm trong lòng anh, anh lấy tay xoa xoa tóc cậu rồi nói:
Hải: em có biết, em đến bên cuộc đời của anh là anh hạnh phúc với bớt cô đơn biết bao nhiêu không.
Toàn: anh nói vậy là sao ạ. Em vẫn chưa hiểu.
Hải: anh rất cô đơn mỗi khi áp lực trong công việc. Về nhà chỉ lũi thũi có 1 mình. Không ai tâm sự và nói chuyện với anh cả. Từ khi có em anh mới biết thế nào là yêu thương và có người chăm sóc.
Toàn: gia đình anh thì sao.
Hải: gia đình hả. Chỉ là trong mơ thôi. Ba anh thì đi công tác còn mẹ anh bây giờ chỉ là bà mụ đì ghẻ thôi. Bả chỉ nhắm vào khối tài sản của anh mà thôi. Bà còn ép buộc anh phải cưới con Chi làm vợ nữa kìa.
Toàn: cưới ai á.
Hải: con Chi, nó làm trợ lý của anh.
Toàn: anh có chịu không.
Hải: tất nhiên là không rồi. Còn ba mẹ em thì sao.
Toàn: ba mẹ em á.
Hải: đúng rồi.
Toàn: b..ba...m...mẹ e....em (rưng rưng nước mắt)
Hải: có chuyện gì nói anh nghe, em đừng khóc, anh đau.
Vừa nghe anh nói xong thì khóc nức nở.
Toàn: ba mẹ em bị người ta bắt cóc rồi. (Vừa nói vừa khóc)
Hải: mà em biết ai làm không.
Toàn: dạ không. Em muốn điều tra để biết họ và ba mẹ em đang ở đâu.
Hải: vì lý do này mà em muốn mình không công khai mà tự ý đi điều tra một mình à.
Tới khúc này thì Toàn nghỉ khóc ròi nhe.
Toàn: dạ phải.
Hải: sao em khờ vậy Toàn. Nếu em có chuyện gì thì anh phải sống sao hả Toàn. Sao em không suy nghĩ cho bản thân mình mà làm vậy.
Toàn: em xin lỗi. Em không muốn liên lụy đến người mình thương. Có chịu thì chịu 1 mình em đủ rồi.
Hải: em ngốc quá Toàn à. Ròi bạn chúng ta biết chưa.
Toàn: dạ chưa em chưa dám nói.
Hải: thôi. Em ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Toàn: vâng ạ.
Toàn xoay qua ôm Hải ngủ còn Hải vẫn nằm đó ôm Toàn nhưng không ngủ mà nhắn tin trong nhóm.
▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪▪
Tới đây thôi nha. Chap hôm nay nó xàm xàm hơn chữ xàm luôn á chời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...