Những tia sáng nơi sân bóng rổ rất chói, làn gió đêm mùa hè có chút ngột ngạt, những âm thanh ồn ào, huyên náo truyền đến tai không dứt, nhưng thứ rơi vào tai Ninh Nhuệ Tinh lúc này cũng chỉ có câu nói đơn giản mới vừa rồi của Giang Dữ.
Trong khoang mũi cô toàn là mùi hương trên cơ thể anh, khiến đại não của cô trong một khoảng thời gian ngắn trở nên trống rỗng, cô ngẩng đầu thấy khoảng cách tiếp xúc giữa hai người quá gần, thậm chí cô còn có thể phân biệt được màu sắc trong con ngươi của anh, con ngươi đen nhánh, u tối không thể tưởng tượng nổi, khiến cô cảm thấy cả miệng lưỡi đều trở nên khô khốc.
Đột nhiên lấy lại tinh thần, Ninh Nhuệ Tinh cẩn thận từng li từng tí, dè dặt từ trong lòng của Giang Dữ rời ra, đưa tay chỉ chỉ cánh tay của anh, nhẹ nhàng mở miệng, "Rất đau sao?"
Anh nói có chuyện rồi, sau khi trải qua sự gọt giũa, suy xét, cân nhắc trong đầu, ý nghĩ được cô tự động lọc ra đó chính là anh bị đau.
Suy cho cùng thì cơ thể kiên cường của anh đã thay cô đỡ một trái bóng, Ninh Nhuệ Tinh nghĩ rằng cũng có chút đau, dường như rất cảm kích hành động này của anh, chân mày lá liễu cong cong của cô không tự giác được mà đều nhíu lại với nhau.
Nhìn thấy sự lo lắng cùng tự trách dày đặc nơi đáy mắt cô, Giang Dữ nhẹ nhàng cười cười, đến cuối cùng vẫn là không cam lòng để cho người ta phải tự trách, thanh âm trong trẻo mang theo một chút ý vị không rõ ràng, rất thấp, "Giúp em đỡ trái bóng, không đau".
Giang Dữ tận lực ép thấp giọng nói, vô cùng thân thiết giống như tiếng chim nhạn líu ríu thân mật bên tai, tuy là Ninh Nhuệ Tinh không nghĩ gì nhiều, nhưng gương mặt trắng nõn vẫn vì câu nói này mà không ngừng nóng lên, lan ra một tầng hây hây đỏ.
Rõ ràng biết rằng đàn anh không phải là có ý đó, nhưng anh lại mang một gương mặt như vậy, lại nói ra câu nói như thế sẽ làm cho người khác hiểu sai ý nghĩa của từ và chữ, chung quy là rất dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Ninh Nhuệ Tinh mặc dù đã kéo ra một chút khoảng cách với Giang Dữ, nhưng tay của Giang Dữ vẫn đang dán chặt trên eo của cô, chỉ cần anh đưa tay ra, Ninh Nhuệ Tinh sẽ không kìm lại được mà lại nhào vào trong lòng anh.
Mi mắt của Giang Dữ rũ xuống, che đậy những cảm xúc tuôn trào lay động nơi đáy mắt, anh nhìn thấy hàng lông mi dài của người trước mặt đang chớp chớp như cánh quạt, cùng với việc nhìn thấy nét mặt ngay lúc này của anh, vẻ ngoan ngoãn, lanh lợi đó thật khiến trái tim người ta ngứa ngáy, nhịn rồi lại nhịn, anh thu lại cánh tay của mình.
Đợi đến khi về đến ký túc xá nữ, Ninh Nhuệ Tinh không ngoài ý muốn mà lại gặp phải sự "nghiêm hình tra khảo" của ba người còn lại.
Thật không dễ dàng gì mới ứng phó được, đợi đến khi đi tắm xong, Ninh Nhuệ Tinh nằm dài trên giường, nhìn thấy cái mành đen nhánh trên đỉnh giường của mình, cũng không biết làm thế nào, lại nhớ đến đôi mắt với con ngươi đen nhánh, sâu không thể dò kia.
Một con người thần thánh thế kia, cũng không phải để một con người phàm trần như cô thế này có thể tưởng tượng tới.
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ nghĩ, rồi lại dùng cái chăn bao phủ kín đầu mình, thúc ép bản thân không nên tiếp tục nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
- -----
Lúc thức dậy vào ngày hôm sau, Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy một trận đầu óc nặng nề, bước chân không vững, hình như bị nghẹt mũi rồi, cực kỳ khó chịu.
Lai Âm nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhợt nhạt của cô còn vương lại hai quầng thâm mắt lớn, xém chút nữa bị dọa nhảy cẫng lên, "Dư Dư, cậu không thoải mái sao? Có cần xin giáo viên hướng dẫn cho nghỉ một hôm không?"
"Không cần đâu", Ninh Nhuệ Tinh chống đỡ đứng lên mặc quần áo, "Kỳ huấn luyện quân sự không phải là học phần, nếu như tớ thật sự không chống đỡ được, lúc đó xin giáo viên hướng dẫn giúp đỡ cũng được".
Lúc bị cảm, bản thân Ninh Nhuệ Tinh vốn đã có một loại cảm giác hơi hoa mắt, chóng mặt, thêm vào đó là ánh mặt trời chói chang đang rọi xuống, đồng thời khoang miệng của cô cũng đang phát nóng lên, nhịp tim nhanh đến mức có chút không bình thường, Ninh Nhuệ Tinh híp mắt lại, cố gắng làm cho bản thân nhìn rõ cái sọ khỉ trước mặt, cô mơ mơ hồ hồ mà sản sinh ra rất nhiều hình bóng trùng lặp lên nhau, thậm chí trong ngực còn có chút cảm giác buồn nôn khó chịu, đến cuối cùng không chống đỡ được nữa, cô đành xin đi nghỉ ngơi.
Lúc Giang Dữ tan học đi ngang qua sân thể thao, liền nhìn thấy có người đang ngồi nghỉ ở chỗ bóng râm trên cầu thang của bục giảng, gần như là không có bất cứ do dự gì, anh nói với mấy người bên cạnh một câu "Các cậu đi trước đi", sau đó liền đi về phía sân thể thao.
Qua những bức ảnh phát tán trên Weibo mấy ngày trước, lại thêm chuyện ghi danh vào hội sinh viên, những người không biết Giang Dữ phần lớn cũng đã biết về anh, huống hồ chi từ phía cổng sân thể thao xa xa kia đang tiến về đây là một loại khí chất anh tuấn, đẹp đẽ, sáng ngời rực rỡ, thân ảnh thẳng tắp, rắn rỏi, mạnh mẽ kiên cường tắm mình trong ánh nắng mặt trời, thoáng cái đã thu hút một bộ phận ánh mắt hiếu kỳ.
Nếu không phải trước mặt còn có vị giáo viên quản lý đang trừng mắt nhìn như hổ đói rình mồi, bọn họ từng người, từng người đều nhịn không được mà muốn thảo luận ầm cả lên.
Ninh Nhuệ Tinh nhoài người trên lan can của cầu thang, đang xem từng hàng, từng hàng trận địa hình vuông xanh mơn mởn, liền thấy trước mắt mình che phủ xuống một khoảng bóng râm, cô cũng không chú ý, chỉ đến khi vị giáo viên quản lý chính muốn đi lên bục giảng tuyên bố nghỉ ngơi, cho đến tận lúc này, người kia mới ngồi xuống chỗ bậc thềm bên cạnh cô, tiếp đó là giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, "Sao lại ngồi đợi ở chỗ này, cơ thể không thoải mái sao?"
Ninh Nhuệ Tinh thu lại ánh mắt của mình, nghiêng đầu nhìn sang người đang ngồi cạnh mình, phát hiện ra đó là Giang Dữ, trên mặt còn một tia kinh ngạc nho nhỏ, nhưng giọng nói lại mềm mại, nhẹ nhàng trước sau như một, "Đàn anh, sao anh lại ở đây?"
Trong tay của anh vẫn còn đang cầm quyển sách chuyên ngành, vậy là vừa mới tan học.
Nhưng sân thể thao có chuyện gì cần anh phải qua đây sao?
Hội sinh viên vẫn chưa chính thức đi vào nhiệm kỳ mới, việc tuyển thành viên mới cũng là do mấy người lãnh đạo nhỏ từng người phụ trách, căn bản không cần hội trưởng phải ra mặt, cho nên anh đến chỗ này, là vì sao vậy?
Ninh Nhuệ Tinh mặc dù rất cảm ơn anh đã không để ý đến việc trước đây cô đã từng trêu chọc anh kia, khiến cô không cảm thấy quá xấu hổ, nhưng những lúc nhìn thấy anh, khắp cả người vẫn là rất không dễ chịu.
Không biết có phải do bản thân mình cảm giác sai rồi hay không, dường như là từ sau khi phát sinh ra chuyện trêu chọc đó, cô như có như không mà thường bị lôi kéo ở cùng một chỗ với anh, thậm chí cô còn có chút hoài nghi, rằng bản thân mình có phải chỉ cần đi mấy bước trên đường thôi cũng có thể gặp được anh hay không?
Giang Dữ tự nhiên không biết đến trăm nghìn câu hỏi đang loanh quanh trong đầu Ninh Nhuệ Tinh, có chút không để ý mà nhìn nhìn cô, trong con ngươi sâu xa chứa đầy những ý cười cùng với sự dịu dàng vụn vặt, "Vừa hay nhìn thấy em ở đây, cho nên đi qua".
Một câu nói rất nhẹ nhàng, dường như trong chớp mắt đã kéo gần khoảng cách giữa anh và Ninh Nhuệ Tinh.
Cô vẫn chậm chạp chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong câu trả lời của anh, liền nghe thấy anh tiếp tục mở miệng nói, "Bây giờ, đổi lại là em trả lời câu hỏi của anh, bị cảm nắng rồi hay là bị làm sao?"
Ninh Nhuệ Tinh mấp máy môi vừa muốn nói chuyện, thì một trận gió êm dịu thổi tới, trong mũi ngay lập tức có chút ngứa, giống như có cái gì đó muốn đi ra vậy, cô không kịp lấy ra khăn giấy ở trong túi, vội vàng đưa tay che lấy mũi của mình.
Ninh Nhuệ Tinh đang dùng cả hai tay để che chặt mũi, ngay lúc này căn bản là không rút tay ra được để lấy khăn giấy cho mình, chỉ còn lộ ra một đôi mắt to ướt át, nhìn về phía Giang Dữ cầu cứu, giọng nói mềm mại, mang theo một chút âm mũi, âm thanh ung ung có chút đáng yêu, "Đàn anh, có thể giúp em đem khăn giấy em để trong túi lấy ra cho em không?"
Giang Dữ hạ thấp lông mày, đăm đăm nhìn vào đôi mắt kia, viền mắt bởi vì động tác vừa rồi mà hơi đỏ lên có chút ướt át, thậm chí, anh từ trong đôi mắt sạch sẽ, trong veo như nước kia nhìn thấy có điểm tủi thân, đáng thương, lông mày anh cũng chau hết lại, giống như là đang tức giận với trận gió kia, khiến cho người ở trước mắt anh trở nên xấu xí như vậy.
Bất đắc dĩ cô chỉ có thể cầu cứu anh.
Giang Dữ chỉ cảm thấy tim mình dao động một trận rối tinh rối mù.
Thấy anh ngồi ngẩn ra, dường như không nghe thấy lời cô nói, Ninh Nhuệ Tinh vẫn đang che mũi, động tác này kìm nén lại âm lượng của cô, cổ họng cũng trở nên khô khàn khó chịu, chỉ có thể vừa nói chuyện vừa chớp chớp mắt với Giang Dữ, "Trong túi ở bên phải......"
"Gọi anh là gì?" Giang Dữ ngắt lời Ninh Nhuệ Tinh, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Anh nhàn nhã, thoải mái ngồi ở đó, cũng không có động tác nào khác, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô, như thể cô không nói ra câu trả lời chính xác, thì đừng mong đợi anh sẽ giúp đỡ cô.
Ninh Nhuệ Tinh ngơ ra tại chỗ, có chút không rõ nên cũng nhìn chằm chằm lại anh, ánh mắt dò xét nhìn đối phương, nhỏ giọng gọi lại, "Đàn anh?"
"Không biết tên anh sao?" Anh rũ mắt nhìn cô, hướng về phía cô đang dựa mà ngồi gần vào một chút, giọng nói thấp thấp, khàn khàn giống như đang nén cảm xúc xuống cực sâu, "Người có thể được em gọi là đàn anh nhiều như vậy, anh làm sao mà biết được em là đang gọi anh?"
Ninh Nhuệ Tinh gấp đến nỗi sắp khóc rồi, nhưng cái người đang ngồi bên cạnh lại cứ cố ý làm ra vẻ mặt bình thản, cũng như không hề để ý chút nào đến tình hình ngay lúc này của cô, chỉ là khiêu mi mỉm cười nhìn cô.
Anh đang đợi cô mở miệng.
Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, Ninh Nhuệ Tinh làm ra vẻ không hiểu, anh đây là đang tranh cao thấp cái gì chứ?
"Có cần anh nhắc em không?" Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Giang Dữ cũng không thể nói rõ được tâm lý trêu đùa, dụ dỗ này của mình là đột nhiên từ đâu mà tới, anh đè thấp giọng nói, lại mang đến một chút ý cười như có như không, "Anh còn nhớ, lúc gặp nhau lần đầu tiên, em hình như gọi anh là......"
Tiểu ca ca!
Ninh Nhuệ Tinh vừa nghĩ đến kiểu xưng hô này, liền cảm thấy khắp cả người mình đều nóng lên như muốn phát điên, cô vội vàng mở miệng ngăn cản lời nói tiếp theo của Giang Dữ, "Giang Dữ...... Đàn anh", Ninh Nhuệ Tinh không biết anh có phải là muốn bắt cô gọi tên của anh hay không, nhưng vì để trông lễ phép hơn, cô vẫn thêm vào một hậu tố nữa, "Có thể giúp em lấy khăn giấy được không?"
[1] Hậu tố: là thành phần được bổ sung vào sau từ chính, giống như kính ngữ để biểu thị sự lễ phép, trong câu "Giang Dữ......Đàn anh", thì "đàn anh" là hậu tố, do cách xưng hô của Trung Quốc khác với Việt Nam, họ gọi tên trước, danh xưng sau.
Đáy mắt của Giang Dữ chớp qua một tia sáng kỳ lạ, nhưng chỉ là thoáng qua.
Anh thấp giọng đáp ứng một tiếng, sau đó cong môi lên mỉm cười, trên trán dần lan ra nét vui vẻ cùng lười biếng có thể thấy rõ, "Không phải gọi như vậy nghe rất hay sao?"
Khuôn mặt của Ninh Nhuệ Tinh bởi vì câu nói với ý nghĩa mơ hồ không giải thích được mà nhịn không được lại đỏ hết cả lên.
Cô xem những bình luận kia, rõ ràng mỗi cái đều nói anh là người nghiêm cẩn, có tính tự kỷ luật, lạnh lùng, bình tĩnh, biết tự kiềm chế, tự lập, mặc dù việc tiếp xúc, giao thiệp qua lại với những người xung quanh cũng không gọi là lạnh nhạt, hời hợt nhưng cũng là điềm đạm, ôn hòa mà duy trì khoảng cách, đặc biệt là với nữ giới.
Làm thế nào đến lượt cô lại thành như vậy, có chút không giống với lời đồn đại lắm?
Ninh Nhuệ Tinh không kịp nghĩ nhiều, Giang Dữ đã lấy khăn giấy từ trong túi của cô ra, từ trong xấp khăn giấy rút ra một tờ, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác lưu loát như mây bay nước chảy, cực kỳ đẹp đẽ.
Thấy anh nhìn về phía cô, Ninh Nhuệ Tinh mới phát hiện bản thân mình nhìn anh nhìn đến nỗi phát ngốc, cô thu lại ánh mắt, đồng thời khắp cả người đều có chút lo sợ bất an, có một loại cảm giác nhục nhã sợ bị người khác phát hiện.
Từ góc nhìn của Giang Dữ, góc nghiêng khuôn mặt của cô bé đang ngồi bên cạnh rất dịu dàng, ngũ quan rõ ràng tinh xảo, đẹp đẽ giống như là bảo vật của Thượng Đế, mỗi một đường nét đều toát lên cảm giác xinh đẹp, lại không có bất cứ sự công kích nào.
Chóp tai đo đỏ, xem ra rất dễ xấu hổ, thẹn thùng.
Khắp cả người cũng đều toát ra vẻ điềm đạm, nho nhã, ôn hòa, dịu dàng, ngoại trừ lần gặp mặt đầu tiên là ngoài ý muốn ra, nhưng chính là cái loại cảm giác trái ngược kia, khiến cho người khác không thể tức giận với cô. Lời nói cũng rất êm dịu, nhẹ nhàng, so với những người suốt ngày ồn ào, huyên náo bên tai anh thì cô vạn phần khác biệt, chính là khiến cho người khác rất có hảo cảm với cô.
Thấy Giang Dữ đã rất lâu không đem khăn giấy đưa qua cho cô, Ninh Nhuệ Tinh nhịn không được lại ngước mắt dò hỏi anh, chính là xâm nhập vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, tĩnh mịch của anh, hơi thở của cô cũng cùng với đó trở nên không thông.
Như vậy mà lại bị anh nhìn chăm chú, không biết vì sao, tần số nhịp tim của cô lại nhanh bất thường.
Trong não một trận trống rỗng, thậm chí còn quên mất phải đi lấy khăn giấy của mình.
Không khí oi bức, ngột ngạt, hòa quyện với hơi thở ấm áp đến từ anh.
Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhận lấy khăn giấy, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, Giang Dữ đã đem tờ khăn giấy mà cô đã lau rồi nhận lấy, đặt vào trong lòng bàn tay của anh.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, không có một chút ghét bỏ nào.
Nhận thấy ánh mắt đang nhìn mình chăm chú của cô, Giang Dữ ngẩng đầu, thu lại cảm xúc của bản thân, đôi mắt bình tĩnh liếc qua cô, ngay cả giọng nói cũng nhất tề mang theo vẻ bình tĩnh, "Nhìn anh làm gì?"
"Anh thật đẹp".
Lời nói vừa dứt, Ninh Nhuệ Tinh mới phát hiện bản thân vừa mới vô ý đem những suy nghĩ trong lòng mình nói ra, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô cúi thấp đầu, không dám nhìn Giang Dữ.
Giang Dữ khẽ mỉm cười, giọng khàn khàn, nơi đáy mắt giống như đang chất chứa những cảm xúc rất phong phú, nhưng trong nháy mắt đã gần như tan biến.
"Em cũng vậy."
- ----------------------------
Like page để được đọc nhiều truyện mới nhé
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...