Trong phòng học lúc tiếng chuông vào lớp vừa mới vang lên vẫn còn có chút ồn ào, giáo viên vẫn chưa vào lớp, Dư Tiêu cầm hai ly trà sữa nóng vừa mới mua ở căn tin bước vào lớp, nhìn về phía chỗ ngồi của Phương Đình Dư.
Chỗ ngồi trong góc lớp thật trống trải.
Không chỉ là Phương Đình Dư, ngay cả Lục Hoành cũng không ở đây. Hai người cùng lúc mất tích rồi.
Trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ được cái gì khác bèn đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, định lát nữa sẽ đưa trà sữa cho Phương Đình Dư, cô vô thức nhìn ra hành lang ngoài cửa sổ liền nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ cửa nhà vệ sinh.
Từ đường nét có thể nhận thấy rõ ràng đó là bóng người, nhưng điều khiến cô không hiểu ở đây là giữa những động tác đong đưa của bóng người kia lại xuất hiện thêm một đường nét khác nữa, giống như là cảnh tượng hai người đang ôm nhau được phản chiếu lại vậy.
Cô biết ở độ tuổi này có không ít người đã yêu đương hẹn hò, nhưng đây đang là khoảng thời gian trước khi thi đại học, đang ở trên đầu sóng ngọn gió như vậy, vậy mà lại có người to gan như thế ngang nhiên ôm nhau trước cửa nhà vệ sinh!
Dư Tiêu cho rằng mình nhìn nhầm rồi, suy cho cùng thì tầng lầu này là tầng phân bổ các lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, toàn là những hạt giống sẽ thi vào các trường đại học có tiếng hàng đầu, giáo viên trong trường luôn theo dõi rất sát sao, có mối quan hệ yêu đương nào lại không kéo thành tích học tập xuống đâu chứ, cô trừng lớn mắt muốn nhìn cho rõ, từ trong ánh đèn mờ ảo liền thấy một người bước ra.
Vậy mà lại là Phương Đình Dư, người mà từ nãy đến giờ cô vẫn luôn tìm kiếm.
Phương Đình Dư rõ ràng có chút lơ đễnh, cúi thấp đầu không biết đang nghĩ cái gì, ngay cả Dư Tiêu gọi cô hai tiếng cô cũng không nghe thấy.
"Làm sao vậy?", bởi vì Dư Tiêu đột nhiên tăng thêm âm lượng, Phương Đình Dư giật mình lấy lại tinh thần, cô dừng lại bên cạnh cửa sổ, cách một lớp cửa sổ hỏi Dư Tiêu.
"Cậu nghĩ cái gì mà nghĩ nghiêm túc dữ vậy?", Dư Tiêu không hiểu được hỏi cô, xuyên qua bờ vai đang khom xuống nửa chừng của Phương Đình Dư nhìn về phía cửa của nhà vệ sinh, bóng hình kia vẫn cứ mờ mờ ảo ảo, gần như là sắp dán lên tường luôn vậy.
Dường như có người, lại dường như căn bản không có người.
Dư Tiêu là một người bạn rất hiểu Phương Đình Dư, nếu như nói Phương Đình Dư thật sự hẹn hò thì không có lý nào lại không nói cho cô nghe được, do đó cô liền không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng đưa trà sữa cho Phương Đình Dư, "Vừa nãy không tìm thấy cậu, nè, trà sữa nóng của cậu."
"Cảm ơn nha", Phương Đình Dư nhận lấy trà sữa, hút lấy một ngụm sau đó xoay người đi vào lớp từ cửa sau.
Nhìn vào vị trí vẫn còn trống bên cạnh chỗ ngồi của mình, ánh mắt Phương Đình Dư có chút phức tạp, bất giác lại nhìn về phía nhà vệ sinh, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lục Hoành đang đứng ở cửa sau, không biết đã vào lớp từ lúc nào.
Phương Đình Dư rũ mắt xuống, quay mặt sang hướng khác, ngồi dịch vào trong một chút, kéo dãn khoảng cách ban đầu với Lục Hoành.
Trong đầu cô không kiềm chế được mà nghĩ đến tình huống vừa nãy xảy ra ở trước cửa nhà vệ sinh.
Vào khoảnh khắc khi nghe thấy Lục Hoành lên tiếng thừa nhận thích cô, trong lòng cô đã có chút kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc thì những cảm xúc khác mà bản thân cô cũng không giải thích được lại từ từ tuôn trào.
Không chỉ là kinh ngạc, còn có chút căng thẳng và thích thú mờ nhạt, tất cả đan xen lại với nhau khiến cho cảnh giới trong lòng cô trong phút chốc thay đổi đến phức tạp.
Ngay cả những lời từ chối trước đây vẫn thường quen miệng nói ra khi đối diện với gương mặt được điêu khắc mài giũa tinh xảo như tượng tạc của Lục Hoành, cô cũng không khống chế được mà đổi câu nói thành "để tôi suy nghĩ thêm đã".
Trước đây cô đã từng thề rằng sẽ không bao giờ yêu đương khi học trung học, và thực sự là cũng không có ai xung quanh có thể khiến cô cảm thấy rung động, nhưng Lục Hoành......
Đừng nói đến những cái khác, chỉ nhìn vào gương mặt này của cậu thôi, Phương Đình Dư đã có chút ngứa ngáy trong lòng rồi.
Vẻ ngoài của cậu rất đẹp, tính cách lại lạnh lùng cao ngạo, thêm vào đó nữa là xuất thân, một người ưu tú giống như Lục Hoành sau khi chia tay cũng sẽ tuyệt đối không làm ra bất cứ hành động làm phiền hay không rõ ràng gì.
Dáng vẻ này của cậu, bất luận là hẹn hò hay là chia tay, tuyệt đối sẽ không dây dưa dài dòng, điểm này chính là điều mà Phương Đình Dư tán thưởng ở cậu.
Cô đã từng thấy qua dáng vẻ của bạn bè xung quanh khi họ hẹn hò, khi yêu đương rồi, bạn trai sẽ quản họ như là quản con gái vậy, không thể làm cái này, không thể làm cái kia, chia tay rồi cũng không thể làm bạn lại như trước, do đó cô cảm thấy chán ghét với kiểu hẹn hò như vậy, đối với việc yêu đương cũng không có lấy một chút hứng thú nào.
Vẻ ngoài Lục Hoành xem ra có chút lạnh lùng, nhưng loại người này từ trước đến nay vẫn luôn rất dễ dàng nắm bắt, cho một chút lời ngon tiếng ngọt còn không ngoan ngoãn mà nghe lời cô sao?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Phương Đình Dư cũng có chút suy tính.
Trước đây cô vẫn còn có chút kháng cự Lục Hoành, nhưng khi vừa biết được tâm tư của cậu đối với mình, thái độ của cô không tránh được có chút trở nên tùy ý.
Trong khoảnh khắc khi Lục Hoành ngồi xuống, cô liền đưa tay về phía cậu, "Lục Hoành, trả điện thoại cho tôi", sợ cậu lại tìm lý do để từ chối, Phương Đình Dư liền bổ sung, "Tôi đảm bảo không làm xong bài tập tôi sẽ không chơi điện thoại, như vậy cậu có thể đem điện thoại trả lại cho tôi rồi chứ?"
Lục Hoành đối với việc Phương Đình Dư chủ động tìm mình nói chuyện có chút bất ngờ, cậu còn cho rằng hành động vừa nãy của cậu sẽ dọa cô sợ, Phương Đình Dư ít nhất cũng phải mấy ngày sau mới bình ổn lại được.
Ai biết được cô lại lên tiếng nói chuyện, mặc dù là vì muốn lấy lại điện thoại, nhưng cho dù là như vậy đi nữa cũng đủ để khiến cậu cảm thấy một trận kinh ngạc cùng vui vẻ rồi.
Ít nhất cũng chứng minh được, Phương Đình Dư không có sự bài trừ ghét bỏ cậu như cậu vẫn tưởng tượng kia, hoặc có lẽ là cô đối với cậu cũng có một chút yêu thích.
Thấy Lục Hoành cúi đầu rũ mi mắt, không biết là đang nghĩ cái gì, Phương Đình Dư không tránh được có chút gấp gáp, còn có sự xấu hổ, phiền muộn khi Lục Hoành không để ý đến mình, cô lại lên tiếng, "Lục Hoành, cậu còn không nghe lời đem điện thoại của tôi trả lại cho tôi?"
"Nghe lời?", Lục Hoành hơi ngước mắt lên, chằm chằm nhìn vào Phương Đình Dư rồi nhẹ giọng lặp lại.
Bị cậu nhìn không chút che đậy nào như vậy, gương mặt của Phương Đình Dư từ từ nóng lên, nhưng cô vẫn cắn răng nói lên suy nghĩ của mình, "Lục Hoành, là cậu thích tôi nhé, không phải là tôi thích cậu."
"Cho nên?", giọng của cậu đột nhiên thâm trầm mà lạnh lùng, Lục Hoành không thích nghe cô nói rằng cô không thích cậu, nhưng Phương Đình Dư vẫn còn đang trầm lạc trong suy nghĩ của chính mình nên không chú ý đến, cô vẫn tự mình nói chuyện, "Cho nên cậu phải nghe lời của tôi."
Cô ngừng một chút, đáy mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ mà ngay chính bản thân cô cũng không cảm nhận được, "Cậu muốn theo đuổi tôi thì phải làm cho tôi vui vẻ, tôi liền hẹn hò với cậu."
"Thật không?", giọng nói của Lục Hoành rất trầm, khí tức toàn thân liền thay đổi trong chớp mắt.
Ánh mắt của cậu cực kỳ có lực xuyên thấu, dường như muốn xuyên qua lớp da bên ngoài trực tiếp nhìn thẳng vào tận sâu trong tâm hồn cô, Phương Đình Dư bị cậu nhìn đến mức có chút không thoải mái, nhưng vẫn trả lời lại một tiếng đúng vậy, "Cho nên bây giờ cậu phải trả điện thoại lại cho tôi."
"Nói được làm được." Lúc đưa điện thoại trả lại cho Phương Đình Dư, Lục Hoành lần nữa nhấn mạnh một câu.
"Cái gì?" Phương Đình Dư mở điện thoại tra tin tức, bị câu nói không đầu không đuôi của cậu làm cho ngẩn người, còn chưa kịp thông qua bộ xử lý của đại não đã buột miệng nói ra.
"Theo đuổi cậu, nghe lời cậu, làm cho cậu vui vẻ thì cậu sẽ hẹn hò với tôi."
Lục Hoành áp chế xuống những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, giọng nói trầm khàn mà thốt lên.
So với sự đấu tranh ngoan cố đơn thân một mình trong thế giới tình cảm, cậu càng muốn kéo theo Phương Đình Dư cùng mình trầm luân.
Khiến cô mỗi một ngày trong tương lai, từ thân thể cho đến tận sâu trong trái tim hoàn toàn chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi.
Trước khi đến tình huống không thể nào làm khác được, cậu sẽ sống với dáng vẻ mà cô thích.
Phương Đình Dư thích dáng vẻ như thế nào, Lục Hoành sẽ có thể là dáng vẻ như thế ấy.
Dáng vẻ nghiêm túc của cậu khiến cho thái độ của Phương Đình Dư cũng theo đó mà nảy sinh ra sự thay đổi, cô thu lại sự qua loa lấy lệ trong lòng mình, ngước mắt lên đối diện với Lục Hoành, khẽ nhướng môi lên, cất tiếng nói, "Đúng."
Nếu như muốn yêu đương hẹn hò, Lục Hoành không nghi ngờ gì nữa chính là sự lựa chọn tốt nhất, do đó Phương Đình Dư liền không chút do dự mà lên tiếng trả lời.
Chỉ một câu đơn giản của cô, thậm chí là chỉ có một chữ cũng đủ khiến cậu vỡ òa, cảm xúc lên lên xuống xuống giữa thiên đường và địa ngục.
Cậu đã một chân đạp lên mây thiên đường rồi, sao có thể bằng lòng rơi xuống vực sâu của địa ngục được?
Huống hồ chi nơi địa ngục sâu thẳm đó cũng không có cô.
"Được, tôi biết rồi." Lục Hoành cong môi, nhìn Phương Đình Dư khẽ mỉm cười, trong chớp mắt, cảm giác u tối lạnh lùng và cảm giác xa cách trên người cậu tất cả đều tiêu tán hết, chỉ còn sót lại sự ấm áp dịu dàng tràn đầy.
Phương Đình Dư từ đó đến giờ cũng không biết được, hóa ra những người bình thường không cười khi cười lên lại đẹp như vậy.
Ngay đến bản thân cô cũng nhìn đến mức có chút phát ngốc, phải mất mấy giây mới phản ứng lại được, cô còn vì chính mình nhìn Lục Hoành nhìn đến nỗi ngẩn người mà cảm thấy có chút xấu hổ, thẹn thùng, sau đó cô khẽ xoa nhẹ lên chóp mũi mình, thấp giọng ừm một tiếng.
Cô đem ly trà sữa đang cầm trong tay đặt lên trên bàn, liếc mắt nhìn sang Lục Hoành bên cạnh đang cong môi cười, rõ ràng tâm tình rất tốt, đang cúi đầu làm nốt mấy câu hỏi vừa nãy vẫn chưa hoàn thành.
Trong lòng Phương Đình Dư thở phào một hơi.
Có một số lời cô vẫn chưa nói ra.
Ví dụ như định nghĩa về vui vẻ của cô, thời hạn xem xét yêu cầu hẹn hò......
Đợi sau khi tốt nghiệp lớp 12, sau khi mọi người mỗi người một ngả, ai còn nhớ được lời ước định tối hôm nay nữa chứ.
Người mà ngay từ lúc bắt đầu bản thân mình đã không thích, đã định trước là sau này cũng sẽ không thích.
Chỉ là cách làm này của cô không tránh khỏi có chút không công bằng đối với Lục Hoành......
Phương Đình Dư mặc kệ sự áy náy ở trong lòng.
Dù sao thì chuyện tình cảm từ trước đến nay vẫn luôn là cậu tình tôi nguyện, một người muốn đánh, một người tình nguyện chịu đựng, cho nên cô không sai.
Trên cơ bản, tất cả những chuyện mà cô đã làm đều là do Lục Hoành tình nguyện.
Đúng vậy, cậu ấy tình nguyện mà.
Mà cô thì sẽ khiến cho cậu biết khó mà lui.
______
Mấy ngày sau đó, cho dù là người trong lớp bình thường có không nhiều chuyện như thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể nhìn ra được điểm khác thường giữa Phương Đình Dư và Lục Hoành.
Một số hành động của Phương Đình Dư gần như được tính là làm khó Lục Hoành, nhưng mà ngược lại, Lục Hoành lại bao dung cô một cách lạ thường.
Ví dụ như lúc sắp đến giờ tự học buổi tối, cô chỉ định nói muốn ăn món mới của nhà hàng XX trên phố thương mại, ai ai cũng biết, trường học và phố thương mại một ở phía đông một ở phía tây, cứ coi như là lái xe cả đi cả về cũng phải mất ít nhất 1 tiếng đồng hồ.
Còn không thể nhờ người khác đi hộ, bắt buộc phải là Lục Hoành đích thân đi một chuyến.
Lúc Lục Hoành đem món mà Phương Đình Dư muốn đặt trước mặt cô, cô lại nhẹ bổng nói một câu rồi liền đuổi cậu đi, "Đột nhiên không muốn ăn nữa rồi."
Cô đặt cái túi lên trên thùng rác rồi cười với Lục Hoành, "Không để ý tôi vứt đi chứ, rốt cuộc thì cũng là cậu mua mà, nhưng tôi lại không muốn ăn nữa rồi."
"Cậu vui là được."
Giống như tất cả mọi sức lực đều đánh vào trên bông mềm vậy, đối với sự làm khó của Phương Đình Dư, Lục Hoành dường như không hề tức giận, cứ thế mà âm thầm chịu đựng.
Ngay đến cả những người xung quanh Phương Đình Dư đều có chút không nhìn nổi nữa rồi.
Biết Lục Hoành thích Phương Đình Dư, bọn họ cũng không quá kinh ngạc, nhưng rõ ràng Phương Đình Dư đối với những người theo đuổi mình từ trước đến giờ có thể khuyên nhủ để đẩy lùi thì sẽ khuyên nhủ, nếu như không thể thì sẽ dùng thái độ không thèm để ý đến, nhưng đối với Lục Hoành thì......
"Ờ, cậu ấy tình nguyện mà."
Đối với chất vấn của mọi người, Phương Đình Dư cũng không có cảm giác gì đặc biệt, cô nói với thái độ sao cũng được.
Người trong cuộc đã tỏ thái độ không quan trọng, không quan tâm như vậy rồi, những người khác còn có thể nói thêm được gì nữa chứ.
Tình huống như vậy cứ thế tiếp tục kéo dài thêm một, hai tuần nữa.
Phương Đình Dư không hề lên tiếng nói cô có vui hay không, chỉ là một mực sai khiến Lục Hoành, mà cậu thì cũng không tức giận gì cả, vẫn luôn chịu đựng như vậy.
Có vài lần, bản thân cô cũng cảm thấy mình quả thật có chút quá đáng, nhưng lúc cô do dự định nói lời xin lỗi thì Lục Hoành lại nhìn cô chằm chằm, "Cậu vui rồi chứ?"
Đột nhiên như vậy, cô ngay cả một câu nói cũng không thốt ra được.
Vào sáng thứ sáu, lúc Lục Hoành đến trường thì Phương Đình Dư đã ngồi ở chỗ ngồi của mình rồi, cô nằm dài trên bàn không biết là đang nghĩ cái gì.
"Bữa sáng." Cậu nói xong liền đặt đồ ăn lên trên bàn, không biết Phương Đình Dư là đang hồn vía lên mây hay là không nghe thấy mà không trả lời lại cậu.
Sau khi Lục Hoành ngồi xuống, liền cảm giác được cơ thể của Phương Đình Dư xê dịch vào bên trong, sắp sửa dính sát vào tường luôn rồi, đôi mắt xinh đẹp lan ra vài phần thù địch.
Trong hộc bàn của Lục Hoành ngoài sách ra còn có mấy phong thư màu hồng, đại khái là thư tình, cậu vừa đến đây chưa được bao lâu, tướng mạo, khuôn mặt lại đẹp như thế cho nên cũng không có gì ngạc nhiên khi các cô gái lại bị thu hút như vậy.
Trong lòng Phương Đình Dư có chút chua chát, cô dùng dư quang nơi khóe mắt trộm ngắm từng hành động của Lục Hoành, thấy tâm tình của cậu dường như có chút buồn bực, khó chịu, động tác thô lỗ đem thư tình vo thành một khối, quăng vào thùng rác phía sau chỗ ngồi, lúc này cô mới âm thầm thở phào một hơi.
Trước đây nghe Dư Tiêu nói đến cô còn không tin, đây là lần đầu tiên cô thấy được thư tình trong hộc bàn của Lục Hoành.
Cũng là bởi vì hôm nay Lục Hoành bận phải xếp hàng mua bữa sáng mà Phương Đình Dư chỉ định cho cô nên mới đến trường trễ hơn mọi khi một chút, cho nên mới không kịp xử lý sạch sẽ thư tình trước khi Phương Đình Dư nhìn thấy.
Suy cho cùng thì trước đây có một lần do cơ thể có chút không thoải mái nên cậu liền bảo tài xế trong nhà đi xếp hàng giúp, chuyện đó đã khiến cho Phương Đình Dư nổi giận một trận lôi đình.
Lần đó là chuyện ngoài ý muốn, huống hồ chi chuyện của Phương Đình Dư, cậu cũng không muốn nhờ vả người khác.
Lục Hoành thật sự cảm thấy buồn bực, cậu không hiểu hành động đột nhiên kéo dãn khoảng cách của Phương Đình Dư.
Cậu có thể tiếp nhận những việc cô cố ý gây khó dễ cho cậu, nhưng mà với những hành động kéo dãn khoảng cách như thế này, cậu không thể nào nhẫn nhịn được.
Phương Đình Dư cầm lấy bút, ngòi bút vô thức kéo ra một vệt màu đen trên nền giấy trắng, cô quay đầu nhìn Lục Hoành đang ngồi bên cạnh, ngây ngốc mà hỏi một câu, "Lục Hoành, cậu có ghét tôi không?"
Có lẽ là rất ghét đúng không? Mấy ngày gần đây, cô luôn dù có chuyện hay không có chuyện gì thì cũng sai khiến, gây khó dễ cho cậu.
Ngay đến bản thân cô cũng có chút ghét bỏ chính mình mà.
"Không đâu." Cậu rũ mí mắt xuống, che đậy đi luồng ánh sáng mờ ám nơi đáy mắt của mình rồi thấp giọng trả lời.
Cậu thích cô còn không kịp nữa là, sao lại ghét cô được chứ.
Huống hồ chi lúc này cô rõ ràng đã sắp buông lỏng cảnh giác rồi.
Cậu rất biết phỏng đoán tâm lý của người bên cạnh, cậu biết Phương Đình Dư đã sắp buông lỏng rồi, có đôi lúc, khổ nhục kế không hẳn là không có tác dụng.
"Vậy à."
Lục Hoành có chút thất vọng, Phương Đình Dư chỉ nói một câu như vậy thôi, nhưng đáy lòng của cậu lại là một mảnh triều dâng sóng dậy.
Vẫn là không thích cậu sao?
Vậy thì không cần phải tiếp tục ngụy trang nữa rồi, vẫn là nên lấy bản thân chân thật nhất ép cô đến mức không thể không thích cậu vậy là được rồi.
Lục Hoành lạnh lùng mà nghĩ, khí tức toàn thân từ trên xuống dưới cũng dần dần thay đổi, trở nên có chút âm tà lạnh lẽo.
Nhưng sau một giây, Phương Đình Dư lại đem mảnh giấy vẫn luôn nắm chặt trong tay mở ra đặt trên bàn, đẩy đến trước mặt cậu.
"Lục Hoành, nè."
Lục Hoành hơi ngước mắt lên, tầm nhìn không mang theo một chút tình cảm nào mà nhìn vào mảnh giấy đang đặt ở trên bàn.
"Không được chống đối Phương Đình Dư, không được làm cho Phương Đình Dư không vui."
"Cậu phải ghi lòng tạc dạ câu nói này, sao chép lại mấy trăm lần cũng được." Cô nói một cách nhẹ bổng.
Lục Hoành nhếch môi, thấp giọng ờ một tiếng.
Phương Đình Dư là một người vô tâm trong thế giới đãng du này, cậu không nên ôm lấy ảo tưởng.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Hoành, Phương Đình Dư chau mày lại, cuối cùng không nói thêm gì.
Đến buổi tối, Lục Hoành bất ngờ nhận được điện thoại của Phương Đình Dư.
Không gian trong điện thoại ồn ào náo nhiệt, giọng nói của cô lại đứt quãng, thỉnh thoảng còn nấc lên một cái, dường như là đã uống say rồi.
Lục Hoành biết tối nay cô đi tham dự tiệc sinh nhật của một người khác, nhưng cậu đã không muốn quản nữa rồi.
Đợi đến khi vừa tốt nghiệp lớp 12.
Cậu sẽ đem cô nhốt vào trong một căn biệt thự mà cậu xây lên cho cô, dùng dây xích chặt chẽ nhất, sang trọng lộng lẫy nhất để khóa lại.
Sau đó, từng chút từng chút một nghiền nát bản chất kiêu ngạo, tùy hứng, buông thả, tự do phóng khoáng của cô.
Xem như là hồi báo cho khoảng thời gian này của cậu.
Khiến cho cô chân chân chính chính, từ cơ thể cho đến trái tim đều hoàn toàn không thể nào tách rời khỏi cậu.
Tốt nhất là biến thành một con quái vật của riêng mình cậu.
Dù sao thì dòng máu chảy trong huyết mạch của người nhà Lục gia các cậu, từ trước đến nay vẫn luôn vừa xấu tính vừa biến thái.
Ít nhất trước khi âm mưu bại lộ, cậu vẫn có thể có được khoảng thời gian này của cô.
"Lục Hoành, cậu đến đón tôi đi, tôi có lời muốn nói với cậu."
Nghe thấy giọng nói của cô, cậu vẫn là không nhịn được mà lại xuất hiện trước mặt Phương Đình Dư.
Phương Đình Dư uống rất nhiều rượu, cả người đều cảm giác nhẹ như bay, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, còn có thể nghe thấy được những lời mà người xung quanh đang nói.
"Đình Đình, cậu phải biết đủ đi, người với thân phận như Lục Hoành thế kia làm đến mức này thật không dễ dàng gì."
"Cậu không biết đâu, khoảng thời gian này có biết bao nhiêu nữ sinh ngưỡng mộ cậu đó, đừng có mà bản thân đang ở trong phúc mà lại không biết phúc, đợi đến khi người ta bị cậu ép tới mức rời đi thì cậu sẽ hối hận đó."
......
Người bên cạnh nói những gì, cô đều nghe rõ nhưng cô vẫn im lặng không lên tiếng, dần dần bọn họ cũng ngậm miệng lại hết.
Người ở trong phòng bao riêng vẫn còn rất nhốn nháo, Phương Đình Dư vùng vẫy đứng dậy, thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Trong buổi tiệc, cô còn gọi điện thoại cho Lục Hoành.
Đợi không quá mấy phút, người kia đã phong trần mệt mỏi mà chạy đến.
Chỉ là, ánh mắt của cậu dành cho cô trước đây luôn dịu dàng ấm áp hơn rất nhiều so với những người xung quanh, giờ phút này lại tràn đầy u ám và hờ hững, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Phương Đình Dư trong khoảnh khắc liền có chút không nhịn được, cô bổ nhào vào trong lòng Lục Hoành.
Cậu đứng đó không hề động đậy, để mặc cho cô ôm lấy.
Cùng với đó, giọng nói của cô vang lên, suy nghĩ có chút đen tối trước đây của cậu trong chớp mắt không còn sót lại chút gì.
Cô nói.
"Lục Hoành, chúng ta hẹn hò đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...