Đợi nam sinh kia vào lớp,Cao Thịnh Dữ nói muốn đưa cô tới một nơi khá đẹp để thư giãn một chút.
Cao Thiển nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Hai người liền một trước một sau,anh đi trước cô theo sau.
Khoảng cách xa không quá một mét mà cũng không ai nói gì.
Cao Thiển liền giương mắt nhìn nam sinh trước mặt,thanh âm vừa đủ để hai người nghe,liền ngập ngừng mở miệng nói:"Anh cả ".
Cao Thịnh Dữ và Cao Hoằng Nhượng sinh cùng năm nhưng khác tháng,Cao Thịnh Dữ sinh vào tháng 1 còn Cao Hoằng Nhượng sinh vào tháng 4 nên vai vế trong dòng họ có hơi kì lạ ở chỗ này.
——Bước chân của Cao Thịnh Dữ vẫn không ngừng lại,anh cứ bước đi không quay đầu lại nhìn cô,tính cách bỗng nhiên khác hẳn lúc nãy.
*************Nơi mà cả hai anh em đến là một khu vườn không ai chăm sóc nhưng cây xanh,hoa lá vẫn rất tươi tốt như có ai đó luôn chăm sóc chúng vậy.
Thật đẹp!.
.
!Cao Thiển ngồi trên chiếc xích đu cũ,xích đu bị phai màu sơn do ánh mắt trời và cũng do không ai dùng,dây xích tuy bị rỉ sét nhưng vẫn rất chắc chắn.
Cao Thiển ngồi trên xích đu thích thú mà đung đưa.
Cao Thịnh Dữ nhìn khung cảnh thơ mộng trước mắt,môi mỏng cong lên,tiến ra sau nhè nhẹ mà đẩy cô lên cao.
Cao Thiển vui vẻ mà ca hát,tâm tư lúc nãy liền tan biến.
Cô ngẩng đầu nhìn anh,ngạc nhiên hỏi:"Anh ơi,sao anh biết chỗ này hay vậy?".
"Trong một lần đi lấy tài liệu học tập ở thư viện,anh đi ngang qua nên liền thấy được nơi dẫn đến đây".
Anh vừa đẩy chậm lại vừa mỉm cười mà trả lời.
Thẩm Dư đứng phía sau cây cổ thụ đành xa,ánh mắt sắc bén mà nhìn Cao Thịnh Dữ,hắn không ra cướp người mà chỉ đút tay vào túi quần đứng chờ người.
Sau khi thấy Cao Thịnh Dữ rời đi,lúc này hắn mới mang vẻ mặt 'không tức giận' mà tiến tới từ phía sau Cao Thiển.
Nghe được tiếng bước chân,Cao Thiển vô thức ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống người của Thẩm Dư.
Cao Thiển liền định giải thích thì liền nghe giọng nói tra hỏi của nam sinh:"Nói chuyện vui chứ?".
Thấy Cao Thiển im lặng không trả lời,hắn liền nói:"Có miệng không? Trả lời ——".
!! ! Thẩm Dư vậy mà đây là lần đầu tiên la cô? Hôm nay chính Cao Thiển cũng không biết hắn bị gì!.
Cô liền không trả lời,định quay người rời đi thì một bàn tay lao tới nắm lấy cổ tay cô,bàn tay to lơn bao vây cổ tay cũng đủ bẻ gãy cổ tay Cao Thiển.
Cao Thiển không nhìn hắn,im lặng mà cuối đầu nhìn xuống đất.
Thẩm Dư không thấy người trả lời,trong lòng lại lo lắng,lúc nãy anh lỡ miệng la cô là vì khá nóng nảy,không kiềm chế được tức giận khi thấy cô đứng cùng người con trai khác,cười đùa cùng người con trai khác.
Anh định xin lỗi thì một bàn tay khác nắm lấy cổ tay anh,giọng điệu đối phương không kiên nhẫn:"Buông tay em ấy ra".
Thẩm Dư giương mắt nhìn đối phương,đánh giá từ trên xuống dưới liền cười nhạt:"Cậu là cái thá gì mà tôi phải nghe theo cậu?".
Đối phương trầm mặc,lúc sau liền mở miệng nói:"Tôi là anh họ của em ấy.
Cậu có ý kiến?".
Thẩm Dư:"——?".
Đối phương vừa dứt lời,Thẩm Dư liền quay đầu nhìn Cao Thiển,ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Cao Thiển không nhìn anh,cuối đầu nhắn tin trên điện thoại,ngữ điệu thờ ơ:"Nói ngắn gọn hơn là anh họ của em".
Thẩm Dư:"! ".
Có thể nào quay lại được thời gian lúc nãy không?"Xin!.
".
Hắn định xin lỗi Cao Thiển thì liền nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn mấy của cô gái nhỏ.
"Có thể buông tay em ra được rồi chứ?".
Thẩm Dư nghe vậy liền rút tay về,định nói chuyện với Cao Thiển thì tiếng chuông vào học vang lên.
Cao Thịnh Dữ đưa hộp sữa cho cô,cô nhận lấy rồi tạm biệt anh đi về hướng lớp học.
Bóng dáng thiếu nữ biến mất hẳn đi,Cao Thịnh Dữ thu hồi tầm mắt,giọng điệu kiên định:"Tôi mong cậu tránh xa em gái của tôi ra,đừng lại làm hại em ấy nữa".
Thẩm Dư cụp mắt,nghe từ "lại" trong câu nói kia liền hơi không hiểu cho lắm.
trong quá khứ hắn đã từng làm gì có lỗi với Cao Thiển sao? Cao Thịnh Dữ cũng không nói nhiều liền rời đi.
Chỉ còn bóng dáng của Thẩm Dư đứng ở đó.
Tâm trạng của hắn không được tốt,liền mở giao diện,tìm một dãy số quen rồi gọi điện.
Đầu dây bên kia bắt máy,hắn liền mở miệng nói:"Tới quán bar Lâm Thành".
——————————————————————Ước chừng khoảng năm phút sau.
Chiếc Maybach dừng trước một quán bar đồ sộ nổi tiếng.
Nhân viên thấy người tới liền khom người cúi chào rồi dẫn hắn đi lên lầu đến phòng đã đặt trước.
Nhân viên rời đi,hắn liền bước vào.
Cửa phòng đóng lại,Thẩm Dư ngước mắt liền nhìn thấy một thân hình cao lớn ngồi trên sô pha,chân dài đối phương tùy ý bắt chéo,toàn thân tỏa ra khí chất cấm dục đáng sợ đến mức không ai dám động vào trừ Thẩm Dư.
Thấy người ngồi xuống đối diện,đối phương tùy ý ngước mắt lên nhìn,tùy hứng mà mở miệng:"Tâm trạng không tốt?".
Thẩm Dư từ nhỏ đến lớn ít khi đụng vào bia rượu,trừ khi tâm trạng không tốt hoặc đi các bữa tiệc quan trọng mới chạm vào,còn ngày bình thường tuyệt đối hắn sẽ không đụng.
Thẩm Dư nghe vậy liền cười nhạt,cầm ly rượu Bourbon lên một hơi uống hết,yết hầu liền lên xuống vài lần.
Tóm lại không trả lời đối phương.
Thẩm Nguyên cũng không ép cậu nói,từ từ mà thưởng thức ly rượu trên tay,đồng tử đen láy nhìn chất lỏng sánh màu cam bên trong ly,tùy tiện mà nói:"Có phải dạo gần đây con hay qua lại với tiểu thư và thiếu gia nhà họ Cao phải không?".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...