Giản Tuyết Ngưng lén nhìn sang Ninh Tuấn Khang rồi cất tiếng, cho dù là yêu cầu của lão chủ tịch nhưng cô vẫn cần phải cân nhắc thêm.
“Dựa theo cái nhìn của anh thì Houston bây giờ đang như thế nào?”
“Không như ban đầu nữa.”
Ninh Tuấn Khang chợt thở dài mà hồi đáp khiến Giản Tuyết Ngưng có phần thắc mắc.
“Nếu có cơ hội, anh có muốn thay đổi tập đoàn không?”
“Muốn chứ, nhưng với sức của bản thân thì lại không thể.”
Ninh Tuấn Khang của bây giờ dường như thiếu đi sức sống, mà Giản Tuyết Ngưng nhận được phó thác từ lão chủ tịch nên cũng phải cố gắng hoàn thành. Bất chợt, điện thoại từ anh vang lên thì nhận được thông tin không mấy khả quan.
“Lão chủ tịch … qua đời rồi.”
Đúng thật là thông tin không tốt ngay lúc này, gương mặt khi nghe tin của Ninh Tuấn Khang phần nào thể hiện sự đau khổ.
“Anh mau về gặp ngài ấy lần cuối đi, để sau này không phải hối tiếc. Dù gì, đối với ngài ấy anh vẫn là người quan trọng duy nhất.”
Sau khi Ninh Tuấn Khang rời khỏi thì Giản Trữ Luân mới ra ngoài cổng.
“Trông cậu ta hối hả lắm, có chuyện gì à?”
“Ngài chủ tịch vừa qua đời rồi./”
Giản Trữ Luân cũng bất ngờ thay trước thông tin này mà đồng cảm.
“Trữ Luân, giúp em điều tra về toàn bộ Houston những năm gần đây đi.”
“Em quyết định giúp cậu ta?”
Giản Tuyết Ngưng khẽ ừ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn hướng về xa xăm kia.
“Được, anh sẽ làm ngay./”
Tang lễ của lão chủ tịch diễn ra trong vòng ba ngày và được hỏa táng theo di nguyện. Một thời gian sau đó, luật sư riêng của ngài đã liên hệ hẹn lịch với Ninh Tuấn Khang và Ferney đến chi nhánh của Houston ở Thượng Hải nhằm xác nhận di chúc. Bấy giờ, không khí trong tập đoàn khá là căng thẳng khi vẫn chưa biết được người tiếp quản tiếp theo sẽ là ai.
“Chắc cậu đang vui lắm? Dù gì người thân của ngài ấy chỉ có cậu…”
Ferney bắt đầu châm chọc nhưng Ninh Tuấn Khang chỉ im lặng không hồi đáp.
“Luật sư à, nếu được tôi có thể yêu cầu các cổ đông trong tập đoàn cùng nghe di chúc của ngài chủ tịch không?”
“Chuyện này …!!!”
Ninh Tuấn Khang lườm sang Ferney đang trưng vẻ mặt đắc ý kia.
“Tôi nghĩ rằng họ cũng muốn đích thân lắng nghe rõ di chúc của ngài chủ tịch, nên yêu cầu này không quá đáng chứ?”
Ferney nhấn mạnh từng chữ từng câu nên luật sư đành phải đồng ý với yêu cầu trên, và chỉ vài phút sau các cổ đông đã có mặt đông đủ cả phòng họp.
“Vâng, vậy tôi xin phép đọc di chúc của lão chủ tịch quá cố./”
Vị luật sự điềm tĩnh lấy ra một bộ tài liệu, sau đó bắt đầu hít sâu đọc từng dòng chữ.
“Tôi tên Enoch Houston, có ý nguyện trao lại tài sản bao gồm động sản và bất động sản cho một mình anh Eraldo Ninh Tuấn Khang. Tại tập đoàn Houston, tôi đang hiện có 35% cổ phẩn và đồng ý chuyển giao lại cho người E cũng như các quyền hành khác trong vòng ba năm. Sau ba năm, theo ủy thác của người đó mà giao quyền lại cho ứng viên tiềm năng. Trường hợp trong thời hạn người E gặp vấn đề phát sinh nào, toàn bộ quyền sẽ điều sang cho anh Eraldo nắm giữ. Tôi xin cam đoan những gì được ghi dưới đây là đều xuất phát từ sự tự nguyện của bản thân. (ngày … tháng …năm… ký tên)”
Trong phòng họp tràn ngập lời bàn tán xì xào đã vang lên từ lâu cũng như khuôn mặt khó chịu của Ferney, anh đứng bật dậy mà quát lớn với luật sư.
“Luật sư, người E là ai? Ông có chắc đây đích thực là di chúc của ông ta không hả?”
“Đây đúng là di chúc do ngài Houston tự ghi, với lại người E đó bảo đang trên đường tới rồi.”
Tài xế riêng đã đưa Giản Tuyết Ngưng và Giản Trữ Luân tới trước cổng tập đoàn Houston, mà ngay cửa ra vào đang có Giản Bảo Ngọc đợi đón.
“Tiểu Ngưng, hai người đến rồi./”
“Anh báo cho cô ấy à?”
Giản Tuyết Ngưng quay sang hằn giọng với Giản Trữ Luân khiến anh vội vàng giải thích.
“Chúng ta là lần đầu tới đây, ít nhất nên nhờ người quen dẫn đường chứ./”
Giản Tuyết Ngưng chỉ biết thở dài và nhờ Giản Bảo Ngọc đưa đến phòng họp, song song đó trong phòng vẫn đang là không khí căng thẳng …
“Các vị, vậy tôi không nói vòng vo nữa. Ai tán thành biểu quyết lại vị trí chủ tịch, mời giơ tay./”
“Anh …”
Ninh Tuấn Khang sớm đoán được rằng Ferney sẽ không tuân theo di chúc của lão chủ tịch, nhưng không nghĩ rằng anh ta đã mua chuộc toàn bộ cổ đông.
“Ngoại trừ Eraldo không tán thành, tức là chúng ta nên …”
Lời nói chưa hết thì hai cánh cửa lớn liền mở toang cùng sự xuất hiện của Giản Tuyết Ngưng và Giản Trữ Luân.
“Này, đó chẳng phải là CEO của tập đoàn Giản thị sao?”
“Tại sao người của Giản thị lại đến đây thế?”
Ninh Tuấn Khang vô cùng ngạc nhiên khi Giản Tuyết Ngưng có mặt, cô đeo kính râm đen và được luật sư kính cẩn kéo ghế ngồi giúp.
“Các vị, đây chính là tiểu thư Giản Tuyết Ngưng được nhắc đến trong di chúc và cũng là E – Eirlys.”
Thân phận của Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng được toàn bộ cổ đông biết đến, cô từ từ tháo gỡ kính đen rồi cất giọng.
“Lần đầu gặp mặt, mong các vị chiếu cố.”
Giản Tuyết Ngưng ra hiệu nhờ Giản Trữ Luân thông báo các việc tiếp theo.
“Trên tay tôi là bản thỏa thuận hợp đồng chuyển nhượng cổ phẩn do đích thân lão chủ tịch quá cố ủy thác, cũng như theo di chúc tiểu thư chúng tôi sẽ toàn quyền đảm nhiệm chức chủ tịch của Houston kể từ bây giờ.”
Những lời bàn tán xôn xao ngày càng vang hơn, bao gồm cả Ferney chưa thể tin được mà lên tiếng.
“Giản tiểu thư, chắc là cô không biết hiện chúng tôi đang biểu quyết bầu ra chủ tịch mới. Nếu như theo di chúc, cổ phần của cô chưa đủ để ngồi lên vị trí đó đâu.”
“Ồ. Vậy làm thế nào mới đủ đây?”
Giản Tuyết Ngưng ngây thơ đặt câu hỏi thì một trong những cổ đông đứng dậy phát biểu.
“Tôi đồng ý bầu cho Giản tiểu thư vào vị trí chủ tịch.”
“Tôi cũng đổng ý.”
Những lời đồng ý từ từ nhiều hơn khiến Ferney không kịp trở mình…
“Các người …?!”
“Xem ra không cần tốn thời gian nữa nhỉ? Luật sư, căn cứ theo luật mà làm nhé./”
Ferney vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật và muốn phản bác, nhưng bị Giản Tuyết Ngưng nắm thóp.
“Các địa điểm ăn chơi này chắc anh Ferney đây rất quen thuộc? Nơi nào nơi nấy kinh doanh rất tốt, không ai nghĩ rằng đằng sau … trở thành nơi rửa tiền cho anh.”
Bí mật của Ferney bị phanh phui như vậy liên lụy đến nhiều cổ đông trong công ty cũng như anh thẫn thờ mà ngã quỵ xuống ghế. Một hồi sau, cảnh sát tới đưa người về sở điều tra dưới cái nhìn của các nhân viên. Thay vào đó, các cổ đông còn lại đều không muốn gây chuyện với Giản thị nên nhanh chóng rời khỏi phòng và chỉ để lại một mình Ninh Tuấn Khang đối diện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...